Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 29: Vui mừng gặp lại



Tấn vương một đường hồn bay phách lạc trở lại vương phủ, quản gia kêu gọi mãi mà cũng không nghe thấy, trực tiếp đi vào thư phòng, đóng cửa, ngồi ở trước bàn, dùng sức hô hấp hai cái mới cảm thấy mình còn sống.

Tấn vương rót một ly trà nóng, vị đắng của trà thoang thoảng tiến vào vị giác mới cảm giác mình sống lại, nữ nhân này thật lợi hại, nếu có thể thu làm người của mình, đúng là một chuyện tốt, l.q.d cách ngôi vị hoàng đế của mình lại gần thêm một bước. Chỉ sợ hai nữ nhân này cực kỳ khó chơi, chính mình phải tốn nhiều bạc như vậy lại chọc mình một thân rối rắm.

Trong Thúy Vi lâu, làn sóng nối tiếp làn sóng, khắp bầu trời rơi xuống ngoài cánh hoa còn có ngân phiếu cùng bạc đếm không hết. Thời buổi khó kiếm tiền như bây giờ, Tiết ma ma sớm bị trận thế này dọa sợ. Sau khi Tấn vương đi rồi Tô Ấp cùng Lâm Thanh trái lại ở chung rất hòa hợp, mỗi người cũng bắt đầu đề phòng đối với Tấn vương. Hai người mặc dù không có chức quan trên người thế nhưng phụ thân đều có địa vị, bản thân bọn hắn cũng không phải đồ ngốc, chuyện của giới quan lại đều tự khắc biết được. Tô Ấp nghe được tiếng đàn nhìn thấy biểu tình l.q.d của Tấn vương liền biết, địa vị của mình ở đây trên danh nghĩa cũng chỉ kết giao bằng hữu, bất quá cũng không chống đối nổi cùng hoàng vị, cùng bọn hắn giao hảo bất quá cũng chỉ là coi trọng cha nhà bọn hắn, chính mình quả nhiên là mắt bị mù. Lâm Thanh càng không cần phải nói, hắn cùng với Tô Ấp là bạn tốt, tâm tư linh thông, tự nhiên nhìn ra được Tấn vương không đơn giản, chỉ là không ngờ, hôm nay hắn sẽ bộc lộ chính mình ra như vậy.

Bàng Lạc Tuyết đàn xong cùng Thích Dao trở lại gian phòng, kéo cuộn tranh gỗ lên, cẩn thận quan sát Tô Ấp cùng Lâm Thanh. Thích Dao không hiểu, nhưng cũng không có lên tiếng quấy rầy, chỉ vừa đến trưa, nhìn tai của Tô Ấp cùng Lâm Thanh đều đỏ, còn tưởng rằng là đang tức giận.

Bàng Lạc Tuyết nói: “Hai vị công tử này, một vị là con của thừa tướng, một là công tử nhà đại học sĩ, hai vị đều là đương đại tài tử, trọng yếu hơn là hai người này là bằng hữu của Tấn vương.”

Bàng Lạc Tuyết biết hai vị này cuối cùng là trợ thủ đắc lực nhất cho Tấn vương khi ngồi lên hoàng vị, mặc dù cuối cùng rơi vào kết quả được chim quên ná, đặng cá quên nơm.

"Hai người này tuy là bằng hữu của Tấn vương, bất quá hiện tại chỉ là quan hệ bình thường, huống hồ hai vị này cũng là chính nhân quân tử, chỉ bất quá bị miệng lưỡi Tấn vương mê hoặc. Nếu có thể để cho bọn họ nhìn thấy bản chất thật của Tấn vương, dù cho không có lợi gì cho chúng ta, ít nhất cũng không thể để hai người này trở thành trợ lực của Tấn vương.

Thích Dao hơi cúi đầu suy nghĩ, nhìn kỹ một lát, hai người giơ tay nhấc chân quả thật trang nhã, quân tử rong chơi ngay thẳng, hai người mặc dù ở nơi này, thế nhưng cũng chỉ là nghe đàn, vẫn chưa làm bất luận cử chỉ gì không tốt, nhất là Lâm Thanh, l.q.d nhìn mày thanh mắt đẹp, so sánh với Tô Ấp cà lơ phất phơ không biết gấp bao nhiêu lần. Thế là nói: “Tuyết nhi nhìn người rất chuẩn, ta thấy Tô công tử này không có chửng chạc giống như Lâm công tử. Bất quá đã có thể kết giao, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội này.”

Bàng Lạc Tuyết nghe thấy lời Thích Dao, như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Hai người cùng nhau dắt tay ra khỏi mật thất, ở trong phòng Thích Dao, gọi Tiết ma ma tự mình đưa đến phòng hai người kia một bình Bách Hoa tửu.

Tiết ma ma gật đầu, đương nhiên không dám hỏi nhiều, tự mình cầm một bình Bách Hoa tửu đến, đi tới cửa sửa sang lại y phục cùng trâm cài tóc mới gõ cửa.

"Mời vào." Trong giọng nói của Tô Ấp mang theo vài phần lười biếng, mắt xếch hẹp dài nửa hé mở, quá bất hôm nay cũng rất hài lòng.

Tiết ma ma cười nói: “Nhị vị công tử thật may mắn, Bách Hoa tửu này là một chút thành ý của Dao lâu chủ.”

Lâm Thanh cười nhận lấy, Tô Ấp thật là miệng lưỡi ác độc: “Lâu chủ của ngươi thật biết làm ăn, vừa đánh vừa xoa, chiêu này dùng cũng thực tốt.”

Tiết ma ma chỉ cười cười: “Nhị vị công tử thực sự biết nói đùa, đến Thúy Vi của chúng tôi thì đều là khách nhân, nô gia chỉ là cẩn thận hầu hạ. Nhị vị công tử nếu là có chỗ bất mãn xin cứ nói.”

Lâm Thanh là người thành thật, không đành lòng làm khó Tiết ma ma, thân thủ tiếp nhận rượu, cười nói: “Người không cần chấp nhặt cùng hắn, rượu này chúng ta nhận, đa tạ lâu chủ của ngươi, nếu như có thể, bản công tử muốn mời lâu chủ của ngươi uống mấy chén, ngươi xem có được hay không?”

Tiết ma ma nói: “Nô gia này liền vì nhị vị công tử thu xếp, nhị vị công tử còn có cái gì khác muốn phân phó không?”

“Không có gì nữa, cái này là tặng ma ma uống trà.” Lâm Thanh nói, thuận tiện đem một xâu bạn nhét vào trong tay Tiết ma ma.

Tiết ma ma cung kính xin cáo lui.

Đi tới gian phòng của Thích Dao, Tiết ma ma theo như lời lúc nãy một năm một mười nói lại tất cả cho Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết. Thích Dao càng không có ấn tượng tốt đối với Tô Ấp, phất tay để Tiết ma ma dẫn đường, hai người đi tới chỗ gian phòng của bọn họ. Phất tay bảo Tiết ma ma đi xuống, đóng cửa lại.

Thích Dao cười vui vẻ, Bàng Lạc Tuyết cùng ở phía sau của nàng ôm cây đàn. Lâm Thanh còn thi lễ nói: “Dao lâu chủ thực sự là nể tình, hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tại hạ chúc Dao lâu chủ sinh ý thịnh vượng.”

Thích Dao chau chau mày nói: “Thừa công tử chúc mừng, tiểu nữ tử cảm kích khôn cùng.”

Lâm Thanh lại nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: “Tiếng đàn của Như Yên cô nương tinh diệu, tại hạ thật thán phục.”

Bàng Lạc Tuyết lễ độ trả lời: “Công tử khen lầm rồi, tiểu nữ tử cầm kỹ chỉ thường thôi, chỉ là vừa nãy biểu diễn khúc Hàn Giang, chủ yếu cũng là vì giải sầu nội tâm, chỉ là tiểu nữ thủ pháp không đủ, không thể để cho các vị đều hài lòng là lỗi của Như Yên.”

Tô Ấp thầm nghĩ: Khúc Hàn Giang kia quả nhiên lợi hại, bình thường Tấn vương ẩn giấu tâm tình tốt như vậy đều bị ngươi lôi ra hết, còn nói cầm kỹ như kém, bất quá cũng nhờ Như Yên cô nương này, bằng không chính mình còn muốn toàn tâm toàn ý đem Tấn vương trở thành bằng hữu cùng sinh cùng tử. Mà mình tại sao chết cũng không biết. Thế là trên mặt Tô Ấp cũng có tươi cười: “Như Yên tiểu thư tiếng đàn tinh diệu, tại hạ tam sinh hữu hạnh mới có thể nghe tiểu thư đánh đàn một khúc. Hôm nay có thể cùng tiểu thư quen biết đương nhiên là duyên phận, không bằng cùng uống một chén coi như là kết giao bằng hữu. Sau này có phải dùng tới sự giúp đỡ của Tô Ấp ta, nhất định sẽ không chậm trễ.”

Bàng Lạc Tuyết thấy mục đích đã đạt được, có mấy lời không cần phải nói quá nhiều, mọi người đều là người thông minh, nói quá nhiều ngược lại bị người hoài nghi.

Bàng Lạc Tuyết cong mày cười, làm cho Tô Ấp nhìn ngây dại. Bàng Lạc Tuyết nói cái gì đều nghe không vào, chỉ nhớ rõ cặp con ngươi ẩn tình kia. Lâm Thanh lôi hắn một cái, mới hồi phục tinh thần lại.

Thích Dao tự mình rót rượu, bốn người cùng uống mấy chén, không có Tấn Vương ở đây ngăn cách, bốn người trái lại ở chung thật vui.

Bàng Lạc Tuyết lại vì hai người bọn họ tự mình đàn một khúc ‘Vui mừng gặp lại’, ý nghĩa càng lộ vẻ sâu thẳm, trong từ khúc nồng đậm niềm vui làm cho ngăn cách giữa bốn người đều tan rã ...

Thích Dao bưng ly rượu lên, một chén sau đó một chén uống cạn hết, hai gò má dần dần trở nên phấn hồng, mà chính nàng lại không có để ý.

Lâm Thanh ngồi ở đối diện yên lặng nhìn Thích Dao ngồi ở chỗ kia, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất, không giống nữ nhân trải qua dày dặn gió sương. Có lẽ Lâm Thanh nhìn quá mức nghiêm túc, hoàn toàn không thấy được Thích Dao cũng đang nhìn hắn.

Bộ dáng Lâm Thanh chuyên chú rơi vào trong mắt Thích Dao, Thích Dao không nhịn được cười một tiếng, Lâm Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, hình dáng của hai người rơi vào trong mắt lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.