Bàng Lạc Tuyết và Trường Nhạc công chúa ôm tiểu tứ tử, mấy người vui vẻ rời đi, còn lại vài tiểu tử vây quanh Vương Việt nói: “Vương Việt, địa vị của tiểu tử này thật đúng là không nhỏ.”
“Hắn là cái gì chứ, dù cho nhận tước vị của Bàng Quốc Công cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, gia gia ta nói, người sẽ để lại tước vị cho ta.”
Đám nhóc đó đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Bên này tiểu hài tử tranh đấu. Bên kia người tới nơi này chúc mừng càng ngày càng nhiều, lễ vật trước phủ Bàng Quốc Công cũng chất thành núi.
Hoàng thượng tự mình sai người điêu khắc một bức tượng bát tiên chúc mừng nhị tiểu thư Bàng gia, còn Hoàng Hậu thì đưa tới cho Bàng Lạc Tuyết Hồng san hô mà người dùng để an thai, có thể thấy được nhị tiểu thư nhà này rất được sủng ái.
Cảnh tượng trong phủ Bàng Quốc Công nhìn vô cùng náo nhiệt, không ít danh môn vọng tộc đều nhìn mà thèm. Nhất là các tiểu thư khuê các và các thanh niên tài tử.
Các tiểu thư khuê các thì ước ao có thể có được hoàng gia sủng ái như nhị tiểu thư Bàng gia, ngay cả hoàng thất Hải Quốc cũng đưa tới chừng mười rương trân bảo cho nhị tiểu thư Bàng gia thưởng thức.
Bạch Quân Nhược đổi ý, tặng cho Bàng Lạc Tuyết một con thuyền hoa màu trắng, cửa sổ làm từ bạch ngọc, nhìn vô cùng đẹp đẽ, quý giá, sau khi Bàng Lạc Tuyết biết, khóe miệng nhếch lên, thật chưa từng thấy ai tự luyến như hắn, còn nói sẽ tặng cho nàng một món quà nhỏ, nói đó là một thứ mà nàng có thể tùy ý dùng chơi.
Tuy nhiên sau khi Bạch Quân Nhược đưa lễ vật tới đã bị Bạch gia triệu về, Bàng Lạc Tuyết còn không kịp nói với hắn lời cáo biệt.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là Nam Chiếu, thậm chí là cả Bắc Yến cũng đưa tới không ít lễ vật, tất cả đều là trân bảo hiếm có, khiến người ta nhìn tới hoa cả mắt.
Buổi tối, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy nàng đúng là người cũng như tên, da trắng như tuyết. Rất nhiều tiểu thư đều lộ ra vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
“Tấn vương đến!”
Quản gia hô to.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương ngày hôm nay mặc một thân y phục tím, Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương, ngày hôm nay Tấn vương dẫn theo Tam tiểu thư Phủ Bàng Quốc Công Bàng Lạc Băng.
Rốt cuộc Bàng Lạc Băng cũng không phải là Vương phi mà chỉ là một thị thiếp, tuy người khác không nói gì, thế nhưng trong lòng đều nghĩ Tam tiểu thư chính là một cái mái nhà dột, bằng không tại sao nhiều chuyện tốt như vậy cũng không rơi tới người nàng. Thế nhưng mọi người lại nghĩ, Tam tiểu thư là người Bàng gia, hiện tại Bàng gia lại được bệ hạ sủng ái như thế, lẽ ra Tam tiểu thư cũng phải được làm trắc phi mới đúng.
Bàng Lạc Băng mặc một bộ váy gấm màu hồng nhạt xen lẫn màu xanh nhạt. Làn váy và ống tay áo được viền chỉ bạc, ống tay áo thêu hoa văn màu vàng nhạt tinh tế, áo choàng lụa màu hồng nhạt khoác trên vai.
Làn váy thêu những đóa hoa tím lớn, trông rất đẹp mắt, bên hông đeo đai lưng màu phấn trắng, nổi bật lên dáng vẻ uyển chuyển. Hoa văn kỳ dị thêu lên khắp nơi, chân đi một đôi giày thêu hoa bách hợp, xung quanh đính lông chồn mềm mại, hai bên đeo trang sức ngọc, khéo léo tinh xảo.
Cổ tay trắng như ngọc đeo hai chiếc vòng tay bạc, khi giơ tay lên hai vòng tay va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất vui tai, ngón út tay trái đeo một chiếc nhẫn quý, mặc dù không phải là ngọc bích hay pha lê nhưng vẫn vô cùng chói mắt.
Dung nhan thanh tú, tròng mắt màu tím nhạt hút hồn, sóng mắt linh động vừa lộ ra vẻ thông minh vừa lộ ra vẻ quyến rũ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thoa chút son, hai tai đeo hoa tai tua rua, mái tóc đen như mực, mềm như tơ búi thành một búi tóc. Chỉ đeo chuỗi ngọc trân châu màu trắng sữa, làm nổi bật lên sợi tóc đen bóng, cây trâm hoa tinh tế rũ xuống, trên trán cài một chiếc kẹp tóc hồ điệp bạc, bàn tay nhỏ mềm mại trắng tinh nắm chặt một chiếc khăn lụa, khăn lụa màu vàng nhạt thêu lên những đóa hoa mai, chậm rãi tiến vào hoa viên Phủ Bàng Quốc Công, ống tay áo thêu hoa văn màu vàng nhạt, giơ tay nhấc chân đều thêm mấy phần quý khí, càng khiến người khác hoa mắt mê người.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng tiến lên hành lễ nói: “Tuyết nhi thỉnh an Vương gia.”
Bàng Lạc Băng cũng lập tức hành lễ: “Băng nhi thỉnh d#d@l&q?d an Tuyết công chúa.”
Bàng Lạc Tuyết cười: “Ha ha. Thì ra bây giờ ngươi lại bắt đầu gọi Tuyết công chúa rồi.”
“Công chúa hôm nay là sinh thần của người, thế nhưng lễ vật cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt, thực sự là đồ sộ, có khi ngay cả sinh thần của phụ hoàng cũng không có long trọng như vậy.”
Tấn vương nói.
Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Tuyết nhi là được bệ hạ nâng đỡ, làm sao có thể so sánh với hoàng thượng được đây, những lời này của Vương gia có thể đẩy Tuyết nhi vào hố lửa đấy.”
“Công chúa nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, bản vương đã cưới Băng nhi thì chính là con rể của Bàng Quốc Công, phủ Bàng Quốc Công và ta chính là người một nhà.”
“Đúng vậy. Đúng vậy, ngươi còn cưới cả đại tỷ của ta nữa đó." Bàng Lạc Tuyết oán thầm.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng liếc mắt cười nói: “Băng nhi thật xinh đẹp, rốt cuộc là làm con dâu hoàng gia, Vương gia lại xuất chúng như thế, thực sự lấn át hết người bên ngoài.”
Tấn vương tự hào cười: “Nếu như nhị tiểu thư nguyện ý, bản vương thật lòng muốn trao vị trí Vương phi cho nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng nhìn sắc mặt của Bàng Lạc Băng, mỉm cười: “Vương gia đừng trêu ghẹo ta, Tam muội muội của ta có thể sẽ giận đó.”
Tấn vương cười cười: Từ trước đến nay Băng Nhi là người hiểu ta nhất, đương nhiên là sẽ không làm trái ý của bổn vương, đúng không?”
Khóe miệng Bàng Lạc Băng hiện lên một tia bình tĩnh, ung dung mỉm cười: “Đây là chuyện đương nhiên, Vương gia là bầu trời của thiếp, Băng nhi và Tuyết Nhi tỷ tỷ là tỷ muội tốt, đương nhiên ta cũng nguyện ý nghe theo vương gia.”
“Vương gia là hậu duệ Hoàng thất, đương nhiên không phải là người ta có thể với tới, không biết muội muội và Vương gia hạnh phúc như thế nào, mà Vương gia lại không trao vị trí Vương phi cho muội ấy. Tuy rằng rất đáng tiếc, thế nhưng muội muội được ở Duyệt Băng Các, có thể thấy được đãi ngộ của muội muội và Vương phi cũng tương đương nhau rồi.”
Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói.
Quả nhiên Bàng Lạc Băng ghen ghét nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết liếc qua là hiểu ngay.
“Đương nhiên Băng nhi không thể nào so sánh được với Nhị tỷ tỷ.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Chỉ mong lễ vật của bản vương có thể lọt vào mắt của Nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Tuyết quay đầu, nhìn thấy một cây hoa đào cẩm thạch, cây hoa đào cao như vậy, lá cây đều làm từ phỉ thúy xanh, thân cây bich%diep*duong&dien$dan@l*q*d cũng làm từ mặc ngọc, thần kỳ hơn là phía trên đóa hoa đều làm từ ngọc thạch hồng điêu khắc thành, bên trên còn có mùi hương hoa đào.
“Vương gia thật có lòng, cây hoa đào này thực sự rất khác biệt.”
Tấn vương đắc ý cười cười: “Nghe nói nhị tiểu thư thích hoa đào, ta liền sai người chuẩn bị lễ vật này, phía trên còn có mùi hương hoa đào, chắc hẳn nhị tiểu thư cũng thích.”
“Đúng vậy, trên ngọc thạch lại có thể có mùi hương như thế, rất khác biệt, không tồi, chỉ là đáng tiếc hương thơm thì nhanh phai.”
“Nhị tiểu thư yên tâm, mùi hương này mãi mãi cũng sẽ không phai.