Hoàng hậu quay về phía lễ bộ chậm rãi đưa tay mình ra nói: "Chờ đã, sính lễ này là do hoàng thượng hay do lễ bộ các ngươi định đoạt?" Ánh mắt hoàng hậu sắc bén mà lạnh lẽo khiến lễ bộ run rẩy.
"Tâu Hoàng hậu nương nương, là ý của thần." Lễ bộ bắt đầu đổ mồ hôi hột, làm sao dám nói là ý của Hoàng đế.
Hoàng hậu ừ một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhược Phương đứng bên cạnh cầm lên một bát tổ yến nói: " Hoàng hậu nương nương, cái này là do công chúa Cố Luân đưa tới, bên trong có thêm không ít duôc liệu bổ dưỡng."
Hoàng hậu mở mắt ra ừ một tiếng.
"Vẫn là tức nhi có tâm, mang thức ăn đến cho bổn cung nếm thử." Khuôn mặt hoàng hậu hớn hở nhận lấy và uống một hớp.
"Nếu ngươi đã biết nhị tiểu thư Bàng gia chính là công chúa Cố Luân thì vì sao lại dùng sính lễ đơn giản như vậy? Hay là ngươi muốn hoàng gia Đông Tần Quốc chúng ta bị phỉ nhổ?"
"Hoàng hậu nương nương bớt giận, Hoàng hậu nương nương bớt giận! Đều là nô tài sai, đều là nô tài sai."
"Tâu nương nương, lễ bộ cũng không dám tuỳ ý định đoạt như vậy." Nhược Phương nói lời an ủi mới khiến hoàng hậu tạm thời thoải mái.
"Tâu hoàng hậu nương nương, thần biết sai rồi. Bây giờ thần sẽ chuẩn bị một sính lễ mới."
"Không cần, bây giờ chuẩn bị cũng đã muộn, cứ dựa theo quy tắc mà làm thôi."
Người của lễ bộ mặt ủ mày chau nhìn mặt hoàng hậu cũng không dám nói một câu. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nói:
"Ý của hoàng thượng là cứ dựa theo luật lệ mà làm là được rồi."
Hoàng hậu mỉm cười: "Xem ra ngươi không xem lời nói của bổn cung ra gì."
"Nô tài không dám, nô tài không dám."
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, từ từ thả chén cháo tổ yến lên bàn.
"Nương nương bớt giận."
Trong cung, bọn hạ nhân nô tài và nô tỳ quỳ một chỗ trên mặt đất.
Tuy bình thường hoàng hậu rất dễ gần nhưng một khi tức giận thì không phải ai cũng có thể làm nàng nguôi giận.
"Vậy ý của hoàng thượng là sẽ mang những thứ đó làm quà sính lễ?" Hoàng hậu âm trầm nói.
Người của lễ bộ run lẩy bẩy.
"Xem ra ngươi cũng không muốn làm chức tổng quản này nữa. Tuy rằng bổn cung không có uy quyền gì nhưng muốn xử lý một nô tài nhỏ nhoi như ngươi thì vẫn có thể."
"Tâu nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi."
"Nương nương, thái y nói người không được nổi giận." Nhược Phương đỡ hoàng hậu nói.
"Là ai dám chọc giận hoàng hậu đang mang thai của trẫm?" Hoàng đế cầm ngọc tỷ trân châu đứng trước cửa.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế, cũng nhanh chóng đỡ phía dưới bụng mình nói: "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng lại có nhã ý đến thăm thần thiếp vào lúc này?"
Hoàng Đế cũng mau mau đỡ hoàng hậu dậy và nói: "Bụng nàng cũng lớn như vậy, vẫn nên chăm sóc kỹ càng không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì được."
Hoàng hậu cười nói: "Đây là lễ nghĩa mà một thiếp thân phải tuân theo,huống chi thần thiếp lại là hoàng hậu, làm sao dám quên?" Hoàng hậu nhỏ giọng nói.
Hoàng Đế mỉm cười.
Hoàng hậu lại quay về phía Nhược Phương nói: "Bên ngoài nô tài đều không hiểu quy củ sao? Hoàng thượng đã giá lâm cũng không báo ta một tiếng."
"Nàng trách những nô tài kia làm gì. Chỉ vì trẫm sợ đánh thức giấc ngủ của nàng thôi." Hoàng đế nói.
"Sao hoàng thượng lại đến đây vào lúc này?"
"Vừa nãy ta tới thăm Vũ Dương nhưng nàng còn đang ngủ, lại nghĩ Dự vương của chúng ta cũng sắp phải thành thân nên trẫm cũng muốn tự mình tới đây bàn chuyện với nàng. Không biết hoàng hậu thấy thế nào?"
Đầu tiên hoàng hậu cảm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. Với tính cách của hoàng đế thì làm sao sẽ chịu nhường bước để lo lắng cho ngày thành thân của chính con trai mình đây?
"Long thể của hoàng thượng vẫn là quan trọng nhất, ngay cả khi Tấn vương thành thân, hoàng thượng cũng đều không tham dự mà ngày Dự Vương thành thân, hoàng thượng lại muốn đến. Ngài làm thế vẫn khiến người khác cảm thấy ngài nhất bên trọng nhất bên khinh."
"Hoàng hậu thực sự hiền từ nhưng những chuyện như thế này, Tấn vương cũng sẽ không để ý. " Hoàng đế nói.
Hoàng hậu gật gù.
Hoàng đế xoay người nhìn lễ bộ đang quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng. Hắn làm ra vẻ bây giờ mới nhìn thấy: "Chỉ có một ít chuyện mà lễ bộ các ngươi cũng không làm chủ được sao? Sao lại cứ phải làm phiền hoàng hậu nghỉ ngơi?"
"Nô tài không dám, nô tài không dám. Hoàng hậu nương nương muốn xem sính lễ cho công chúa Cố Luân một chút." Người của lễ bộ đúng thật thông minh.
Ánh mắt hoàng đế sâu thẳm nhìn người lễ bộ như không quen.
"Hoàng hậu, hiện tại quốc khố vẫn trống rỗng nhưng nếu là sính lễ của nhi tử của chúng ta thì sẽ không thiếu. Chỉ là nạn đói còn chưa giải quyết được thì đương nhiên chúng ta phải tiết kiệm. Trước giờ, hoàng hậu vẫn luôn nắm vững hậu cung, âu là nàng cũng hiểu ý trẫm."
Hoàng hậu nói thầm một tiếng trong bụng “đồ lão già hồ ly”. Hoàng hậu nhìn hắn với ánh mắt vi liễm (ý nói ánh mắt híp lại đến nỗi chỉ còn thấy một đường ngang qua mà thôi) nói: “Thần thiếp cũng hiểu rõ điều đó nhưng Bàng Quốc Công chỉ có một nữ nhi dòng chính thất nên hẳn là hắn cũng muốn được nở mày nở mặt. Lúc xưa, khi thần thiếp gả cho bệ hạ thì vẫn còn một ít đồ nên thần thiếp định để lại cho Tuyết Nhi làm thiêm trang (ý là có thêm đồ trang sức)."
"Như vậy cũng được, đồ của hoàng hậu dĩ nhiên đều là tốt nhất. Đúng rồi, đây là ngọc tỷ trẫm đeo đã rất lâu rồi, vật này là do tiên hoàng trước khi chết đi chùa khấn Phật, khó lắm mới có được, giờ trẫm trao cho nàng dưỡng thai."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nhược Phương, nàng tiến lên nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, để nô tỳ đặt cái này dưới gối hoàng hậu nương nương để an thai là được rồi. Gần đây nương nương cũng than phiền rằng không ngủ ngon."
"Vậy cũng được." Hoàng Đế đưa ngọc tỷ cho Nhược Phương.
"Trẫm còn có việc phải xử lý, không quấy rầy hoàng hậu nghỉ ngơi."
"Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
"Nàng phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hoàng Đế quay về phía người của lễ bộ nói: "Còn, không mau đi, nếu dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi thì ta nghĩ mấy người dù có mấy cái đầu cũng không thể đền bù nổi."
"Vâng, tâu hoàng thượng, nô tài xin cáo lui."
Hoàng Đế hài lòng bước ra ngoài, Vương công công đi bên cạnh nói: "Hoàng thượng, ngài làm như vậy, Hoàng hậu nương nương sẽ không biết sao?"
"Nàng đã nhiều năm ở vị trí hoàng hậu này rồi, cũng đã sớm biết vị trí này không còn thích hợp với nàng nữa? Còn tên tiểu tử nhà họ Nam Cung gia kia thế nào rồi? Nghe nói ở trong quân đội, hắn rất được lòng người."
"Khởi bẩm bệ hạ, Nam Cung tướng quân từ trước đến giờ lớn lên trong quân đội, dĩ nhiên rất được lòng người." Vương công công suy tư một hồi đáp.
"Vậy thì ngươi hãy nghĩ cách khiến hắn trở nên phẫn nộ đi thôi." Hoàng Đế nhìn bầu trời đỏ hồng nói: “ Giang sơn này là của hắn, mà quân đội và binh quyền cũng chỉ có hắn quản được mà thôi. Nếu hắn có thể trường sinh bất lão thì ai còn hơi sức đầu lưu ý những người kia.”
"Khởi bẩm hoàng thượng, quý nhân Vũ Dương cầm viên hồng đan đi ra ngoài."
"Ồ? Đó là cái gì?" Hoàng Đế nói.
"Tâu hoàng thượng, bên trong là dược thúc tình cùng tráng dương, cũng không có gì đặc biệt. So với lúc trước, phòng của công chúa Vũ Dương hiện giờ lại có không ít an tức hương (ý là một lọi hương có chứa thuốc ngủ khiến người ta ngủ mê man)" Vương công công nói.
"Cũng không sao, xem ra Vũ Dương chỉ đang lo lắng hoàng hậu sẽ đối xử với nàng như thế nào thôi, cũng không có chuyện gì. Mà ngươi đã an bài thái y bên kia xong chưa?"
"Hoàng hậu nương nương cũng không có bất kỳ cảnh giác nào đối với thái y viện, thậm chí còn vô cùng tín nhiệm Chu thái y."
"Vậy thì tốt! Nếu như không thể bảo vệ hài tử thì cũng đành chịu thôi. Xem như trẫm với nó có duyên không phận." Hoàng đế chậm rãi nói.
"Chu thái y nói thân thể của hoàng hậu nương nương rất tốt nên cơ hội sống sót của hài tử vẫn rất cao."
"Vậy thì tốt, cuối cùng vẫn là cốt nhục của trẫm."
"Đạo trưởng nói công chúa Vũ Dương là người thích hợp nhất để luyện chế thuốc trường sinh bất lão nhưng vì bảo đảm đan dược thành công nên đạo trưởng cần không ít những dược liệu quý. Vì vậy, hắn vẫn đang đợi đúng thời cơ rồi mới tiến hành điều chế."
"Ừm, ngươi hãy nói với đạo trưởng rằng mặc kệ hắn muốn gì đều được, hãy mau chóng luyện đan dược. Trẫm đã đợi quá lâu, cũng không muốn phải chờ đợi thêm nữa, mỗi ngày trẫm nhìn qua gương đều có cảm giác mình già đi rất nhiều so với ngày hôm qua.”