Cái chết của Nhược Phương cũng không khiến Triệu Chính Dương chấn động mạnh đến mức chấn động hay tiếc thương nàng. Cảm tình đối với hoàng cung thực sự quá đạm bạc, mẫu hậu muốn giết chết nhi tử của chính mình, phụ thân lại muốn tính mạng của mẫu hậu mình. Đây quả là một nơi thật đáng sợ.
"Vương gia, Nhược Phương cô cô đã chết rồi."
"Hãy an táng nàng thật tốt." Triệu Chính Dương cũng không đành lòng tiếp tục nhìn nữa nên cũng đang muốn rời khỏi đó.
"Hoàng thượng cũng đang ở đó." Bơi nói.
"Không phải bản vương không biết hắn đang có ý đồ gì nhưng ta chỉ nể tình phụ tử nên ngoảnh mặt làm ngơ. Hiện tại hắn bức tử mẫu hậu ta, lại hại chết huynh đệ chưa xuất thế làm người trong bụng mẫu hậu, làm sao bản vương lại nuốt trôi cơn giận này?" Ánh mắt Triệu Chính Dương dần đỏ lên.
"Vương gia, thực ra trước khi đi, Vương phi đã nói rồi, chuyện của hoàng thượng, nàng không muốn Vương gia can thiệp. Vương phi còn nói làm nhiều chuyện xấu ắt có báo ứng."
Triệu Chính Dương sững sờ nói: "Tuyết Nhi thật sự đã nói như vậy?"
"Vâng, Vương Phi nói Vương gia phải bảo trọng."
Triệu Chính Dương sững sờ: "Xem ra Tuyết Nhi biết tất cả mọi chuyện, chỉ là nàng đang đau thấu tâm can nên không muốn quản chuyện này."
"Vương gia không trách Vương Phi ra đi không lời từ biệt ư? Nếu Vương Phi không đi, Hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ không chết."
"Ta không trách nàng vì tất cả đều là lỗi của ta. Đi thôi!"
"Tuân lệnh, Vương gia."
Cách xa Đông Tần quốc, Bàng Lạc Tuyết khoác một chiếc áo choàng dày đặc ấm áp nhưng tay nàng vẫn cực kỳ lạnh lẽo.
"Tiểu thư, nghe nói hoàng hậu ở Đông Tần quốc đã tạ thế."
Bàng Lạc Tuyết đưa tay đón nhận một mảnh hoa tuyết, rõ ràng là màu trắng thuần khiết như vậy mà khi hòa tan với bùn trên đất cũng liền trở nên dơ bẩn không thể tả.
"Biết rồi. Ngươi hãy nói với Thương Dực, ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Yến quốc."
"Tuân lệnh, tiểu thư."
"Đúng rồi. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?" Bàng Lạc Tuyết nhìn nha đầu đang trầm mặc ít lời hỏi.
"Nô tỳ tên là U Nhược."
"Cái tên rất thích hợp với con người của ngươi." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Đa tạ tiểu thư tán thưởng."
Bàng Lạc Tuyết phất tay một cái, ra hiệu cho nàng lui xuống, lại đưa tay ra nhìn thấy trong lòng bàn tay của mình từng đoá hoa tuyết đang dần hóa thành từng giọt nước óng ánh. Nàng thầm thở dài, điều nên tới ắt sẽ tới nhưng hiện tại nàng muốn những người này nợ máu phải trả bằng máu.
Trong hoàng cung
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, không thể không nói cái chết của hoàng hậu khiến trong lòng hắn thả lỏng không ít. Thế nhưng nếu như có thể lưu lại cốt nhục của hắn thì thật là tốt rồi. Lại nói, sau khi Nam Cung gia biết tin hoàng hậu chết thì bọn họ cũng sẽ quay về, điều này chính là điều đang khiến hắn nhức đầu không thôi.
"Kẹt kẹt!"
Hoàng công công bưng một bát canh nhìn vào ánh mắt Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi. Đây là canh hầm do nô tài sai phòng bếp ninh nhừ. Ngài hãy nếm thử một chút."
"Ừm, để ở đó đi, ngươi có hỏi thăm thiên sư khi nào mới đem đan dược đến cho ta không?"
"Vâng, thưa hoàng thượng, thiên sư đang chuẩn bị."
Hoàng đế thoả mãn gật gù "Rốt cục cũng đến lúc Vũ Dương báo đáp ta rồi."
"Hoàng thượng thánh minh, đây là phúc khí của nương nương."
"Ngươi lui xuống đi."
"Vâng, hoàng thượng nhớ uống canh."
Hoàng công công đem bát sứ đến tận tay Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn chén canh chậm rãi uống vào. À, không biết đầu bếp đã cho gì vào mà hắn cảm thấy quá ngọt ngào, mùi vị cũng không tệ lắm. Hoàng đế uống một hơi cạn sạch.
"Hoàng thượng, hoàng thượng."
Hoàng đế híp mắt nhìn phía trước, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào trên giường.
"Hoàng thượng, hoàng thượng."
"Ai?" Hoàng đế rút thanh bảo kiếm bên giường, quay về bốn phía vung vẩy.
"Hoàng thượng, ngài thật là độc ác."
Hoàng đế nhìn phía trước xuất hiện một mỹ nhân có mái tóc dài rối tung tán loạn. Mỹ nhân kia ngẩng đầu, mi tâm có ánh màu đỏ chu sa nhếch lên khiến Hoàng đế trông dường như cảm thấy rất quen thuộc.
"Nàng có phải là Mi nhi? Nàng có phải là Mi nhi?" Giọng nói Hoàng đế bắt đầu run run.
Mỹ nhân nở nụ cười bi thảm: "Bệ hạ, ngài còn nhớ Mi nhi sao? Mi nhi chết thật sự rất thảm."
"Mi nhi, Mi nhi, nàng không phải đã chết rồi sao? Nàng, tại sao lại ở chỗ này?"
Mỹ nhân cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Thần thiếp thật sự đã chết rồi, bệ hạ, thần thiếp đau quá, rốt cuộc thần thiếp đã làm sai điều gì mà hoàng thượng nhất định phải giết thần thiếp. Ngài xem ngực thần thiếp còn có máu tươi, Mi nhi đau quá."
Hoàng đế sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, Mi nhi quả thật là do hắn tự tay giết chết nhưng tại sao nàng ta lại ở chỗ này?
"Mi nhi, nàng nhất định là nhớ lầm, trẫm vẫn coi nàng là báu vật trẫm yêu quý nhất, làm sao trẫm sẽ nỡ lòng làm thương tổn nàng. Nàng nhất định là nhớ lầm, nhớ lầm rồi." Hoàng đế nắm thật chặt bảo kiếm trong tay nói.
Người nữ tử cúi đầu cười cợt nói: "Thật sao? Lầm rồi sao?"
"Đúng, nhớ lầm, nhớ lầm, trẫm yêu nàng như thế thì làm sao sẽ nhẫn tâm thương tổn nàng?"
"Nàng là ái phi của trẫm. Từ khi trẫm vẫn là thái tử thì trẫm vẫn chỉ độc sủng duy nhất một mình nàng, nàng quên rồi sao? Trẫm yêu nàng nhất."
Mỗi một lần Hoàng đế nói, lại một lần bước tới gần nữ tử kia, cuối cùng trong lúc nàng cúi đầu thì hắn mạnh mẽ dùng một chiêu kiếm đâm ra, đâm xuyên qua ngực nữ tử kia.
"Chết đi, tiện nhân này, chết rồi cũng không để yên cho ta." Hoàng đế dữ tợn nói.
Nữ nhân kia vừa kịp ngẩng đầu lên, một giọt lệ bằng, huyết màu đỏ để lại trên gương mặt nàng rơi xuống. Nàng nhìn Hoàng đế kinh ngạc nói: "Hoàng thượng, ngài không phải nói ngài yêu ta nhất sao?"
"Trẫm yêu rất nhiều nữ tử nhưng ngươi không biết hối cải, ngươi chỉ một lòng ham muốn sinh được nhi tử để chiếm đoạt vị trí ngôi vị thái tử, còn nghĩ rằng người khác không biết sao? Ngươi không nên trách tội trẫm, trẫm là Hoàng đế, trẫm có thể giết ngươi một lần thì lần này trẫm cũng nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán."
"Ha ha ha, ha ha ha, ngươi thực sự độc ác, ta thực sự là mù mắt nên tin tưởng chuyện hoang đường của ngươi."
Hoàng đế nắm bảo kiếm một khắc cũng không chịu thả lỏng.
"Tỷ tỷ, muội nói thế nào? Tỷ tin muội chưa? Hiện tại tỷ biết hoàng thượng yêu thương chúng ta cỡ nào chưa?"
Một nữ nhân toàn thân áo trắng khác, trong lòng dường như đang ôm một hài tử. Lúc này Hoàng đế chợt ngẩng đầu nhìn dáng dấp của người nữ tử kia, một khắc đó hắn như bị sét đánh trúng, ngẩn người ngay tại chỗ.
"Hoàng hậu, nàng… nàng…. không phải nàng đã chết rồi sao a? Người đâu, người đâu, có thích khách, có thích khách!" Hoàng đế hô to.
Hoàng hậu Nam Cung Tĩnh đang ôm hài tử bé bỏng đang khóc lóc trong lòng mình, một bên trừng mắt nhìn Hoàng đế: "Ngươi la cái gì, làm phiền công chúa của Bổn cung đang nghỉ ngơi."
"Ngoan, đừng khóc, chờ sau đó, mẫu hậu sẽ để phụ hoàng ôm con, được không?"
Hoàng hậu nhẹ giọng dụ dỗ cũng nhẹ nhàng vỗ vào chiếc tã lót của hài tử.
"Tĩnh nhi, không phải nàng đã chết rồi sao?"
Hoàng hậu ngẩng đầu, trong nháy mắt nét mặt từ ái không còn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt đầy dữ tợn.
"Đúng, ta đã chết rồi, ta chết như thế nào chắc hoàng thượng còn nhớ."
Hoàng đế suy sụp, rút bảo kiếm đang còn trong thân thể Mi nhi ra. Hắn quay về phía hoàng hậu, hai chân run rẩy nói:"Hoàng hậu, hoàng hậu, nàng đã chết rồi, nàng không nên trách trẫm, đều là do Nam Cung gia các người ép buộc ta."
Hoàng hậu ôm hài tử nhìn Hoàng đế, lại duỗi hai tay đưa hài tử cho Hoàng đế: "Hoàng thượng, ngài ôm hài tử của chúng ta có được không? Ngài xem nó còn nhỏ như vậy mà vẫn nhất mực đòi thần thiếp để phụ hoàng ôm một lần."
Hoàng đế nhìn tã lót trên tay hoàng hậu, hung hăng lui về phía sau.
"Bệ hạ, đây là hài tử của ngài, ngài xem dung mạo của nàng cũng giống ngài, lại đây ôm công chúa của chúng ta đi!" Hoàng hậu ra mệnh lệnh nói.
Hoàng đế run rẩy gật gù, run cầm cập đưa tay ra, tiếp nhận hài tử nhưng hắn vừa cúi đầu vừa nhìn xuống, trong nháy mắt hét rầm lên.