Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 382: Quyết định một đời



Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Khuôn mặt Tĩnh Nguyệt trở nên vặn vẹo, thậm chí trên mặt còn nổi gân xanh. 

Ngụy Lâm Nhi cũng quá hiểu tính khí của đại hoàng tử phi nên nhanh chóng nói: “Nương nương bớt giận, nương nương muốn xử trí nàng như thế nào?”

Đại hoàng tử phi nhìn lên nến đỏ treo trên cao, cũng nhìn mỹ nhân uyển chuyển hầu hạ đại hoàng tử bên trong mà trong lòng cảm thấy ghen tức.

Đại hoàng tử phi đưa tay kéo sợi dây chuyền trân châu trên cổ mình xuống, từng viên trân châu kêu rắc rắc rơi trên mặt đất tựa như trái tim đang vỡ nát trong lòng nàng.

“Hãy đưa ả về phủ.” Đại hoàng tử phi tàn nhẫn nhìn nha hoàn nói.

Ngụy Lâm Nhi quay về phía hai nha hoàn đang sợ hãi thất sắc, hai người muốn kêu cứu nhưng đã bị cận vệ mang đi.

Ngày hôm sau, Kỳ Nguyệt thoả mãn xoa bụng chính mình, cũng đang suy nghĩ không biết hiện tại hoàng cung đã lộn xộn thành hình dạng gì.

Mà hai nha hoàn đã sớm bị đại hoàng tử phi đánh tơi tả, không còn thành hình người nữa, hàm răng cũng bị rơi mất vài cái và cũng được trả về Nguyệt các rồi.

Thời điểm Kỳ Nguyệt gặp nàng thì nàng cũng không còn hơi sức động đậy. Kỳ Nguyệt vốn cho rằng đại hoàng tử sẽ đứng ra nói một câu công đạo nhưng hắn lại cho rằng bởi vì một đứa nha hoàn mà gây chuyện với đại hoàng tử phi cũng không còn ra thể thống gì. Vì thế, hắn chỉ sai người cho nàng một ít bạc và đuổi ra khỏi phủ. 

Tâm lương thiện trong lòng Kỳ Nguyệt lại nổi dậy, nàng nhìn chằm chằm vào đại hoàng tử với thái độ cực kỳ khinh thường. Người nha hoàn này chính là người nữ nhân của hắn, tuy rằng không có danh vị gì nhưng dù sao cũng là phu thê. Thế nhưng, hắn lại đối xử tàn nhẫn với nàng, nghĩ vậy nàng cũng đi tìm đại phu cứu người nha hoàn kia một mạng nhưng chỉ tiếc khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn kia đã không thể cứu vãn được nữa. 

“ Ôi, hài tử đáng thương, đại hoàng tử đã đuổi ngươi ra khỏi phủ rồi sao?”

Nha hoàn vừa nghe xong cũng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xuống đất.

"Ngươi muốn ở lại bên cạnh bổn cung thật sao?"

Nha hoàn khẽ gật đầu, nước mắt chảy ròng. Chính nàng cũng biết Kỳ Nguyệt cũng chỉ là thứ phi, có lẽ nàng cũng không muốn lưu lại nàng.

“Được rồi, vậy sau này gọi ngươi là Bội Nhi đi nhưng khuôn mặt ngươi sợ là cũng không trị hết. Sau này, ngươi chỉ có thể dùng thân phận này để ở lại đây, nếu đại hoàng tử biết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thì ta cũng không giữ được ngươi. Mấy ngày nay ngươi cứ yên tâm ở lại đây cũng đừng ra khỏi đây.”

Bội Nhi gật gù, trong lòng sự thù hận đã dâng cao ngút trời, nàng cũng kinh ngạc vì người phi tử này dám lưu lại nàng. Nàng hận đại hoàng tử phi nhưng càng hận đại hoàng tử hơn gấp bội.

Trời vừa tờ mờ sáng, đại hoàng tử phi nhìn thấy đại hoàng tử đến để dùng bữa thì trong lòng vui mừng cười tít mắt.

“À, nếu người nha hoàn kia xông đến đây làm phiền nàng thì nàng cũng nên trừng phạt nàng ta một chút nhưng tuyệt đối không nên dùng quá sức mình. Thân thể nàng vốn không tốt nên cũng đừng nên tức giận.”

Tĩnh Nguyệt sững sờ, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn: “Đại hoàng tử yên tâm, thiếp thân sẽ không cùng hạ nhân tính toán. Chỉ là thân thể muội muội không tốt... vậy đêm nay đại hoàng tử cứ ở lại chỗ này đi.”

Dĩ nhiên đại hoàng tử cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng. Tuy trong lòng cũng đang muốn phản kháng nhưng vì tiền đồ của chính mình nên hắn vẫn quyết định nhẫn nhịn nói: “Ừm, chờ sau này ta tiến cung rồi tính. Hiện tại mẫu hậu vẫn còn đang bị giam giữ trong lãnh cung còn không biết thế nào rồi. Ta đã phái nhiều người đi thám thính tình hình nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

Đại hoàng tử phi phủi khăn tay đứng bên cạnh nói: “Nói vậy, lúc đó phụ hoàng cũng rất tức giận mà phụ thân thiếp cũng đã liên hợp với các đại thần khác rồi. Mong rằng có thể kiên quyết diệt trừ ả hồ ly tinh kia.”

Lúc này đại hoàng tử mới nhìn thẳng vào ánh mắt của đại hoàng tử phi thuận thế kéo tay nàng ngồi trên chân hắn.

Khuôn mặt đại hoàng tử phi tràn ngập một mảnh màu hồng.

Đại hoàng tử đang muốn tiến tới thì đột nhiên phát hiện vảy kết từ vết thương đã bị thối rữa, hơn một nửa khuôn mặt của nàng đã biến thành màu thâm đen cũng đồng thời tỏa ra một mùi mục nát không thể ngửi nổi.

Đại hoàng tử mạnh mẽ đẩy đại hoàng tử phi ra nhưng vì trọng tâm cả thân thể của đại hoàng tử phi bất ổn nên ngã quỵ trên mặt đất, đầu còn đập phải cạnh bàn, máu tươi phun ra ào ạt.

“A!”

“Mặt của nàng…?” Đại hoàng tử chỉ vào khuôn mặt của đại hoàng tử phi nói. 

Lúc này trong dạ dày hắn có cảm giác buồn nôn, thậm chí cơm cũng không muốn ăn.

“Nguy rồi, đại hoàng tử, trong cung phái người đến thông báo ngài nên nhanh chóng tiến cung.”

Đại hoàng tử phi nhìn đại hoàng tử rời đi cũng nhanh chóng lắp bắp: “Đại hoàng tử?”

Đại hoàng tử nhịn xuống khó chịu trong lòng nói: “Người đâu, mau mời thái y đến xem vết thương của đại hoàng tử phi một chút.”

Dù nói vậy nhưng từ đầu tới cuối đại hoàng tử đều chưa từng chạm qua thân thể của người nữ nhân kia, thậm chí ngay cả vết thương trên mặt nàng, hắn cũng không hề quan tâm hỏi thăm một câu.

Ngụy Lâm Nhi nghe được tiếng người ồn ào thì chạy vào, cũng vừa lúc nhìn thấy đại hoàng tử nổi giận đùng đùng bước ra.

Nàng cũng nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói: “Bái kiến chủ nhân.”

“ Ừm.”

Ngụy Lâm Nhi cũng không dám trì hoãn nhanh chóng bước vào thì nhìn thấy đại hoàng tử phi vẫn còn nằm trên đất. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, nàng ngạc nhiên đến nỗi không thể che giấu nổi vẻ kinh hãi trên gương mặt mình.

“Người đâu, các ngươi đều chết rồi sao? Mau đi gọi thái y.”

“Lâm Nhi, mặt của bổn cung, mặt của bổn cung làm sao rồi?”

Ngụy Lâm Nhi cũng mau mau đỡ đại hoàng tử phi đứng dậy, đứng bên cạnh an ủi nàng: “Nương nương, không có chuyện gì, trước tiên để nô tỳ dìu người đứng lên.”

Đại hoàng tử phi ngồi trên băng ghế nói: “Mau đưa gương cho bổn cung, nhanh lên một chút.”

Ngụy Lâm Nhi thở dài, quay về phía nha hoàn gật gù. Nha hoàn nơm nớp lo sợ cầm gương đồng nói lắp: “Nương nương, nương... nương…”

“Thật là vô dụng, Lâm Nhi, ngươi lấy tới đây?”

Ngụy Lâm Nhi thấy cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đành cầm gương đồng đưa cho đại hoàng tử phi.

Đại hoàng tử phi cầm gương đồng, nàng biết vết thương trên mặt mình nhất định đã nát rã rồi, bằng không hà cớ gì mấy người này lại lộ ra dáng vẻ hoảng sợ như vậy?

Đến khi nhìn thấy bóng mình trong gương đồng, một nửa gương mặt dường như đã bị nhiễm một màu thâm đen không gì cứu vãn nổi, vảy kết lại mọc lên chi chít che lấp cả da thịt nàng. Ngay lập tức, toàn thân nàng tựa như bị sét đánh, gương đồng rơi trên mặt đất, hai mắt đảo qua đảo lại, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ngụy Lâm Nhi thở phào nhẹ nhõm, dù sao người nương nương này hôn mê bất tỉnh cũng tốt hơn là bọn hạ nhân bị nàng tàn nhẫn mắng cho một trận.

“Đưa nương nương nằm lên giường, cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,phái người mời thái y đến đây, cũng thuận tiện mời phu nhân đến thăm nàng luôn.” Ngụy Lâm Nhi phân phó nói.

Nàng nhìn khuôn mặt của đại hoàng tử phi mang đầy dấu ấn đáng sợ, nếu như xử lý việc này không ổn thoả, chỉ sợ vị trí của đại hoàng tử phi cũng khó bề giữ nổi.

“Còn không mau đi, các ngươi điếc hết rồi sao?”

“Dạ, tuân lệnh Lâm Nhi cô nương.”

..................

“Bên ngoài ồn ào cái gì?” Nguyệt phi đang phơi nắng hỏi U Nhược đang đứng bên cạnh phối dược cho mình.

“Chắc là đại hoàng tử phi đang phải chịu điều gì rất kinh hãi.”

Kỳ Nguyệt đột nhiên từ trên xích đu phóng tới nhìn U Nhược “Nhưng chắc A Ly cô nương lại làm gì chứ bằng không tỷ tỷ cũng sẽ không như vậy.”

“Nương nương thật thông minh, chủ nhân đã làm gì, nói cho cùng cũng chỉ có lòng muốn tặng một đại lễ vật cho tương lai Vương gia mà thôi.” U Nhược mở miệng nói.

“Ngươi thay ta cảm tạ chủ nhân nhà ngươi, nếu sau này nàng có sai ta làm gì, ta nhất định không chối từ.”

“Đây là lẽ tự nhiên. Nương nương cũng biết nếu người muốn có hài tử này thì cũng nên xem ý tứ của chủ nhân ta.”

Kỳ Nguyệt gật gù. Nàng chỉ cần có hài tử, bất kể như thế nào dù phải hy sinh tính mạng, nàng cũng nhất định bảo vệ hài tử này.

“Đây là dược dành riêng cho nương nương, người uống đi. Gần đây có thể sẽ khá loạn, tốt nhất nương nương đừng nên ra ngoài.”

Kỳ Nguyệt gật gù, tuy rằng không biết người nữ tử có tên gọi là A Ly kia rốt cuộc có ý gì nhưng chỉ cần nàng ta có thể giúp mình giữ vững địa vị thì nàng cũng cảm kích lắm rồi. Lại nói nàng ta có thể đụng tới đại hoàng tử phi cho thấy thân phận của A Ly nhất định không hề đơn giản. Nàng có thể gặp được người nữ nhân này để có cơ hội thay đổi cuộc đời mình quả là một việc hiếm có.

Hết chương 382.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.