Bàng Lạc Tuyết đứng trước của lớn hoàng cung, ngửa đầu nhìn cung điện nguy nga, gạch đỏ ngói xanh, nơi rộng lớn như vậy, những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ đều ở trong này, l.q.d lại bị dục vọng nhuộm dần trở nên dối trá, những thứ tốt đẹp nhất bất quá cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, bên trong xác thực đã mục nát.
Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết hơi nghiêng mặt, trong ánh mắt của nàng không phải là ánh mắt hâm mộ khao khát như những tiểu thư khuê khi nhìn thấy cung điện này, mà là một loại thương hại, bi ai.
Dự vương ngẩng đầu nhìn cung điện mà từ nhỏ đến lớn hắn đã ở đây, mặc dù bề ngoài bao la hùng vĩ, nhưng mỗi người ở đây mỗi ngày đều mang một lớp mặt nạ, mỗi ngày tính toán, làm cho cuộc sống ở nơi này cảm thấy thật lạnh nhạt vô vị, không có bất kỳ nơi nào được yên ổn lại được thần dân xem như nơi thần kỳ, chỉ tiếc bên trong không có thần kỳ mà là một đám ác quỷ ăn tươi nuốt sống.
"Cảm thấy hoàng cung này có cái gì không ổn à?"
"Bẩm điện hạ, đương nhiên không có, hoàng cung là kiến trúc đẹp nhất Đông Tần quốc, được thiết kế tỉ mỉ, sao có thể có điểm không ổn."
"Thế vì sao Tuyết nhi lại dùng loại này ánh mắt này nhìn nó chứ?"
Bàng Lạc Tuyết cười cười "Ta không phải đang nhìn nó, mà là nhìn những người bị cầm tù ở đây, tỷ như hoàng hậu, tỷ như điện hạ người."
Nói xong bình tĩnh nhìn Triệu Chính Dương.
Triệu Chính Dương nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết, ảnh trong mắt đen nhánh kia chính là vẻ mặt kinh ngạc của chính mình, lần đầu tiên có người nói cho hắn biết nơi hoàng cung đẹp đẽ nhất này, mà hắn là một gã tù phạm bị giam cầm.
Bàng Lạc Tuyết si ngốc che miệng cười nói: "Điện hạ thế nhưng đang sợ sao? Tuyết nhi chỉ bất quá tùy miệng nói ra, hoàng cung này đẹp như vậy, Tuyết nhi chỉ là nhìn ngây dại."
"Vậy mời Tuyết nhi cùng ta vào đi thôi."
"Được!"
Theo Dự vương đi đến Thần Hi điện của hoàng hậu, dọc theo đường đi đều là hoa mẫu đơn đang đua nở, đột nhiên cảm thấy hoàng hậu thực sự là yêu mẫu đơn giống như tính mạng của mình.
"Những vườn hoa mẫu đơn này đều là mẫu hậu tự mình trồng."
Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, mặc dù nàng biết hoàng hậu yêu mẫu đơn như mạng, lại không biết hoa trên đoạn đường này đều là hoàng hậu tự tay trồng.
"Mẫu hậu trong cung Thần Hi, mẫu đơn được trồng cùng phụ hoàng, khi mẫu hậu mới vừa vào cung, mẫu hậu cũng không phải hoàng hậu, chỉ là một quý nhân, phụ hoàng rất thích mẫu hậu, mẫu hậu rất thích mẫu đơn, phụ hoàng liền sai người mang tất cả giống hoa mẫu đơn quý hiếm về, tự tay cùng mẫu hậu trồng tại cung Thần Hi, trải qua nhiều năm như vậy, vườn mẫu đơn càng ngày càng tươi tốt, chỉ tiếc lòng người không giống như hoa tươi tốt như vậy, trái lại giống như đóa hoa quý hiếm liền suy sụp. Ta thấy loài hoa này chính là tượng trưng cho đế vương vô tình, nhưng mẫu hậu lại xem như bảo vật đính ước với phụ hoàng. Muội nói có phải rất buồn cười hay không?"
Thân thủ Bàng Lạc Tuyết hái một nhành hoa "Nếu đến bái kiến nghĩa mẫu, tại sao có thể không mang theo cái gì được, điện hạ sẽ không trách tội Tuyết nhi chứ."
"Cứ tự nhiên đi, ngược lại muội sẽ lấy được niềm vui của mẫu hậu."
"Cảm tình của Đế vương Tuyết nhi không hiểu rõ, bất quá lúc trước hoàng thượng cùng hoàng hậu tự tay trồng những cây mẫu đơn này liền có thể biết được tầm quan trọng của hoàng hậu đối với hoàng thượng, Đế vương là vua của một nước, cảm tình đương nhiên không giống với thường nhân, hoàng hậu có thể từ quý nhân trở thành hoàng hậu, giống như hiện tại, trong cung vĩnh viễn không thiếu nữ tử gương mặt tươi đẹp, thế nhưng cũng không thể gâp khó khăn đến vị trí của hoàng hậu, hoàng hậu nương nương thân là mẫu nghi thiên hạ, phong độ là ngất trời, về phương diện khác chắc hẳn cũng được hoàng thượng giúp đỡ."
"Tuyết nhi giống như rất hiểu chuyện tình ở trong cung."
Bàng Lạc Tuyết cười nhạt, "Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, chính là ý này, mặc dù Tuyết nhi đơn thuần, nhưng ta cũng sẽ không chọn loại tình cảm này."
"Tại sao?" Dự vương nghiêm mặt hỏi.
"Loại tình cảm này quá mệt mỏi, quá tiêu hao tâm tư, ta không có nhiều tinh lực như vậy, cũng không kiên nhẫn được như vậy, càng không có tấm lòng bao dung như hoàng hậu nương nương."
Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết ôm một bó mẫu đơn hồng nhạt, cúi đầu nghe nói: "Nguyện giữ một lòng, đến già cũng không chia lìa."
Dự vương ngẫm nghĩ nhiều lần câu nói kia, cùng Bàng Lạc Tuyết đi đến, nha đầu này gan cũng thật lớn a, nguyện giữ một lòng, đến già cũng không chia lìa.
Hai người đã từng trồng nhiều loại hoa như gấm trong ngự hoa viên, càng đi vào trong, mùi hương mẫu đơn càng nồng đậm, hoa nở càng xán lạn.
Hai người tới trước cung điện, Nhược Phương cô cô hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đã ở chỗ đó chờ, nhìn thấy hai người liền vội vàng nói: "Vương gia đến quá chậm, hoàng hậu đã chờ một lúc lâu."
Dự vương ngại ngùng cười, có duyên cùng Tuyết quận chúa thưởng thức cảnh sắc trong cung một chút, làm chậm cước trình.
Nhược Phương cô cô nhìn nữ hài nhi đáng yêu ôm trong ngực một đóa mẫu đơn, mấy ngày không gặp thế nhưng càng xinh đẹp chói mắt, nhị tiểu thư Bàng quốc công phủ nhìn không giống như người tầm thường, đi qua thân thiết kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị tiểu thư đã tới, hoàng hậu nương nương đang chờ người."
"Đã phiền cô cô ở đây chờ lâu, Tuyết nhi thực sự là thẹn trong lòng."
"Sao quận chúa có thể nói như vậy, nô tỳ cũng là thấy hai người không sai biệt lắm sắp tới, mới qua đây, hoàng hậu ở bên trong chờ hai người."
Nói xong, Nhược Phương cô cô dẫn hai người đi vào bên trong cung điện chính của hoàng hậu, trên mặt đất trải thảm tơ vàng thật dày, trên xà nhà treo đầy đèn màu hoa văn tinh xảo, màn che bằng lụa ống ả, trụ cột bằng đồng bốn phía đại điện, giữa cột cắm ngọn nến long phượng, trong đèn cầy có trộn lẫn hương liệu, l.q.d toàn bộ trong đại điện tràn ngập một loại không khì ấm áp làm say lòng người. Ngay chính giữa đại điện đặt một cái ghế tựa chạm hoa, đệm trải chỉ có hoàng thất mới có thể dùng màu vàng sáng, hoàng hậu ngồi ở phía trên nhìn người tới, không giận mà uy.
"Tham kiến mẫu hậu."
"Tham kiến hoàng hậu nương nương, mong ước nương nương phượng thể an khang, phúc trạch vạn năm."
Hoàng hậu cũng cười vui vẻ nói: "Tất cả đứng lên đi, Tuyết nhi đến bên cạnh nghĩa mẫu nào." Lại quay đầu vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngươi sao còn ở nơi này, mau một chút lui ra đi, ta cùng với Tuyết nhi có lời muốn nói."
"Mẫu hậu cũng quá thiên vị, dùng xong nhi thần liền muốn đá nhi thần qua một bên, quả nhiên có Tuyết nhi sẽ không cần đến đứa con trai này." Dự vương nâng trán bất đắc dĩ nói.
Nhược Phương che miệng cười trộm, vội vã trêu ghẹo nói: "Điện hạ nên mau một chút đi thôi, đừng ở chỗ này trêu hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu vội vã chen vào nói: "Còn không mau một chút phân phó ngự thiện phòng làm thức ăn ngon cho lưỡng nhi* của chúng ta ăn, đứng ở đây là muốn làm vướng mắt chúng ta sao?”
Lưỡng nhi*: Đứa con thứ 2.
"Ta hiện tại đã trở thành vật chướng mắt, hai người a, phải nói chuyện riêng tư thật tốt, nhi thần này liền đi chuẩn bị thức ăn cho tốt để hầu hạ nương lưỡng nhi." Triệu Chính Dương nói xong đi ra ngoài.
Hoàng hậu nói với Nhược Phương: "Mau một chút mang đồ vật ta đã chuẩn bị cho Tuyết nhi đến đây."
Nhược Phương gật gật đầu, vẫy tay mang theo nha hoàn lui xuống.
Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi a, ngươi thế nào lại không tiến cung đến thăm mẫu hậu chứ, ngươi cũng nhìn thấy đó, đứa con trai này của bản cung một chút cũng không hiểu tâm tư của mẫu hậu, chỉ có Tuyết nhi của chúng ta biết chuyện biết điều, mẫu đơn ngươi chọn ta đã để Nhược Phương đi cắm rồi, mẫu hậu rất thích." Nói xong, vỗ vỗ tay Bàng Lạc Tuyết, vẻ mặt vui mừng.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu: "Mẫu hậu thích mẫu đơn, điều này mọi người đều biết, chẳng qua hài nhi chỉ chuẩn bị một chút, Dự vương cũng là một mảnh hiếu tâm, hài nhi thấy Dự vương điện hạ chăm sóc vườn mẫu đơn thật cẩn trọng, mẫu đơn hằng năm lại tăng càng nhiều, hiện tại thật đẹp, trên đường Tuyết nhi đến đây, Dự vương còn tường tận tỉ mỉ dẫn Tuyết nhi đi tham quan một lần."
Lòng Hoàng hậu cũng tràn đầy vui mừng, con trai của mình có bao nhiêu tâm tư đặt trên người mình, trong lòng hoàng hậu mình cũng rõ ràng, bất quá ngoài miệng giả vờ nói như vậy, Dự vương là con trai duy nhất của mình, đương nhiên là thiên yêu vạn sủng.
"Đứa nhỏ này cũng thật có hiếu tâm."
Bàng Lạc Tuyết cẩn thận suy nghĩ nói: "Vì sao mẫu hậu lại không sinh một đứa nhỏ nữa? Mẫu hậu còn trẻ tuổi, nếu như điều dưỡng thích hợp, muốn thêm một đứa cũng sẽ không quá khó."
Hoàng hậu nhíu mày nói: "Bản cung làm sao lại không muốn chứ, chỉ là sau khi bản cung sinh Dự nhi xong, không biết sao thân thể dù điều dưỡng thế nào cũng không thấy có thai, lại bởi vì Dự nhi là hoàng tử, cũng thực sự quan tâm rất nhiều, cũng sẽ không có tâm tư đó nữa, nhắc tới cũng thật tiếc nuối."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Mẫu hậu đã từng nghe qua danh tiếng Diệu thủ độc y chưa?"
"Diệu thủ độc y này mẫu hậu đã từng nghe qua, chỉ bất quá người này luôn luôn không chữa bệnh cho hoàng thất, sao có thể mời được đến đây, cũng không sao, đơn giản bản cung cũng còn có ngươi."
Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, bản thân Sở Mộc Dương chính là thái tử Nam Chiếu, như thế nào sẽ chịu khuất phục quyền thế, bất quá sư phụ sẽ cho đồ nhi nàng mặt mũi, hẳn là sẽ ra tay giúp, lén để cho hắn đến một chuyến là được, xem như để bù đắp nhân tình này cho hoàng hậu nương nương.