Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 55: Huyết phách



Theo tầm mắt của Bàng Lạc Tuyết có thể nhìn thấy Nhược Phương cô cô đang cầm một hộp gấm đi đến.

Bàng Lạc Tuyết nhìn cái hộp tinh xảo kia, chỉ một cái hộp này giá trị liền xa xỉ, lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không có phát hiện nụ cười trên mặt của hoàng hậu cùng Nhược Phương cô cô.

Lúc vừa mới tiến vào Nhược Phương liền nhìn thấy trâm huyết ngọc trên đầu Bàng Lạc Tuyết, mặc dù giật mình, bất quá ánh mắt của Dự vương thật tốt, nhị tiểu thư Bàng gia trái lại xuất thân danh môn, lại là hòn ngọc quý trên tay của phu phụ Bàng quốc công, đối với Dự vương cũng là một loại trợ lực.

Hoàng hậu làm sao không phát hiện ra đây? Lúc hoàng thượng thưởng cây trâm này, liền cho Dự vương, nếu như hắn có tình ý với nữ nhi nào liền đưa cho nàng, đứa nhỏ này xem ra ra tay cũng thật nhanh, bất quá mình cũng hài lòng nha đầu Bàng Lạc Tuyết này, xuất thân danh môn, lại tâm tư tinh tế, vốn nàng cũng hài lòng Bàng Lạc Vũ, chỉ là trong yến hội mẫu đơn biểu hiện của nàng làm cho mình rất là tức giận, huống chi mình từ quý nhân trèo lên vị trí hoàng hậu, nếu không có tâm kế làm sao có thể sinh tồn trong thâm cung này đây, đường đường là đại tiểu thư Bàng quốc công phủ, tuy là thứ xuất, dù sao xuất thân cũng không tồi, vậy mà hèn hạ hãm hại muội muội của mình, thật may là lúc trước không tuyển nàng đến làm phi tử cho Dự nhi, mà để cho Dự nhi có quyền tự hắn tuyển chọn, quả thực đứa nhỏ này không để cho chính mình thất vọng.

Nhược Phương dâng hộp đi tới trước mặt hoàng hậu, "Nương nương, đồ của quận chúa đã lấy tới."

Hoàng hậu cầm hộp đặt vào tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi mở ra xem xem!"

Bàng Lạc Tuyết cũng hiếu kỳ, cái hợp quý báu như vậy không biết chứa cái gì, chậm rãi mở hộp, chỉ thấy trong hộp nằm một đôi vòng ngọc toàn thân huyết hồng, sắc đỏ phảng phất như máu, nhịn không được lấy ra, cảm thán nói: "Thật đẹp, huyết ngọc này cùng huyết ngọc bình thường thật không giống nhau, giống như có sinh mệnh, thật sinh động."

Hoàng hậu gật gật đầu tán dương, ánh mắt nha đầu này không tệ: "Đây là vòng huyết phách tương truyền lúc ta xuất giá Nam Cung gia tặng ta, đôi vòng tay này là vật gia truyền của Nam Cung gia chúng ta rất nhiều năm, lúc đó bản cung là Nam Cung Tĩnh còn là một tiểu nha đầu, ngây thơ rực rỡ, huyết phách này là khi ta xuất giá mẫu thân tự mình mang đến cho ta."

"Thế vì sao hoàng hậu nương nương không mang?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Hoàng hậu như là nghĩ tới chuyện không vui gì: "Cái này còn phải cảm tạ Dao quý phi. Nếu không phải nàng, huyết phách nhà ta sao có thể còn đến bây giờ chứ."

"Tiện nhân Vương Nhược Dao kia hiện tại được hoàng thượng yêu thích, lúc trước còn là phi tử, nàng nằm mơ mơ thấy huyết phách mang điềm xấu, liền kể chuyện này cho hoàng thượng, hoàng thượng liền lệnh Khâm Thiên giám đến xem một quẻ, nói huyết phách này là do máu người luyện thành, nói khí sắc của bản cung chỉ có thể tạm thời ngăn chặn nó nhất thời, phương pháp tốt nhất là đập nát chúng nó. Bằng không sẽ bất lợi đối với giang sơn." Hoàng hậu càng nói càng tức giận.

"Vậy sao Hoàng hậu nương nương có thể giữ được đến tận bây giờ?"

Hoàng hậu nương nương cười đắc ý, "Cái loại kỹ xảo nho nhỏ đó, ta như thế nào không biết, Nhược Phương sớm ở bên ngoài đã tìm một đôi huyết ngọc giống như vậy, dùng tài nghệ đặc thù làm ra, thêm việc Khâm Thiên giám chọn chính là nửa đêm giờ tý, ta liền treo đầu dê bán thịt chó, lặng lẽ giấu nó đi, mấy năm nay, vận mệnh Đông Tần quốc chúng ta quốc gia hưng thịnh, có thể thấy những lời đó chỉ là giả."

"Vòng tay này vô cùng tinh xảo, nhất định là tụ tập từ linh khí trời đất mà tạo thành, những thứ này đều mang tới điềm tốt, thế nào lại có điềm xấu, xem ra việc này nhất định không đơn giản như vậy."

Hoàng hậu cau mày nghĩ nghĩ "Ngươi nói cũng đúng, lúc đó ta chỉ muốn làm mọi cách để giấu đi vòng tay này, không nghĩ quá nhiều, như vậy xem ra lúc đó Vương Nhược Dao nghĩ ta nhất định không muốn phá hủy vòng tay này, mà sẽ cùng hoàng đế đại náo một trận, ta chịu phá hủy huyết phách, lúc đó nàng cũng lấy làm kinh hãi."

"Thế mẫu hậu có nghĩ tới vì sao Dao quý phi nương nương phải làm như vậy không? Tuyết nhi nghĩ chỉ vì một giấc mộng mà phải phá hủy trân bảo như vậy, không đơn giản a."

Hoàng hậu suy nghĩ nói: "Điều này bản cung cũng hoài nghi tới, nghe mẫu thân bản cung đã nói, Nam Cung gia chúng ta hàng trăm năm trước để lại một khoản kho báu, mà huyết phách này là chìa khóa mở ra kho báu kia, bất quá trăm năm thế sự thay đổi biết đi đâu tìm, chỉ có vòng tay này để lại cho người sau. Nam Cung gia chúng ta bây giờ cũng không có tâm tư đi tìm kho báo hư ảo gì đó."

"Vậy hoàng thượng cũng biết?" Bàng Lạc Tuyết cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Hoàng hậu nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: "Xin mẫu hậu thứ tội, Tuyết nhi không nên lắm miệng."

Hoàng hậu cười nhạt nói, nâng Bàng Lạc Tuyết lên: "Vẫn là nữ nhi của ta tinh tường, mẫu hậu sinh sống trong cung hơn mười năm nữa, cũng chưa có nha đầu nào tinh tường như ngươi. Tuyết nhi nói không sai, kho báu truyền thuyết của Nam Cung gia, hoàng thượng cũng biết được." Nói xong lộ vẻ sầu thảm cười.

"Lúc trước bản cung gả cho hoàng thượng, huyết phách này là đồ cưới của hoàng gia, hoàng thượng cũng xem qua, nhìn xong cũng đưa cho bản cung, bản cung cũng không để ở trong lòng. Cẩn thận nghĩ, nhớ ngày đó bởi vì còn chưa có hoàng hậu, lúc đó còn là Văn Đức quý phi phụ trách. Nhớ ngày đó Văn Đức quý phi ba lần bốn lượt tìm bản cung tra hỏi, hoàng thượng đều thiên vị giúp ta, ta cũng từng nghe Nhược Phương nói lại, hoàng thượng lén an ủi Văn Đức quý phi, để nàng nhịn một chút, lúc trước ta vẫn không rõ, xem ra, mấy năm nay hoàng thượng sủng ái ta rất nhiều cũng là bởi vì kho báu Nam Cung gia chúng ta." Cô đơn trên mặt của Hoàng hậu nương nương làm cho Bàng Lạc Tuyết đau xót.

Bàng Lạc Tuyết biết cuối cùng hoàng thượng hạ chỉ phế đương kim hoàng hậu nương nương, mà Vương quý phi cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng hậu, Vương quý phi tự mình nói ra chân tướng, nếu như hoàng hậu một mực yêu hoàng thượng, sợ là kết quả cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, hoàng thượng đến nay không có lập Dự vương làm thái tử chắc là lo lắng kho báu Nam Cung gia bị lạc đi.

"Nương nương có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu này, chắc hẳn hoàng thượng cũng là thật tâm thương yêu nương nương, mẫu đơn trong viện này là do hai người tự tay trồng cũng đã lưu lại một chuyện hay cho Đông Tần quốc."

"Bản cung có thể ngồi lên vị trí này, là do còn một chút tác dụng với hoàng thượng, nhiều hơn là Nam Cung gia lập nhiều chiến công hiển hách, Tuyết nhi không cần an ủi mẫu hậu, mẫu hậu ở trong cung này, cũng là bị vị trí hoàng hậu này làm cho mờ mắt, bản cung đã là hoàng hậu Đông Tần, nhân phẩm của hài nhi ta cũng thấy rõ, thế nhưng vị trí thái tử này còn chưa định, cũng đã giải thích rõ ràng rồi."

Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết giống như rất lâu chưa từng nói chuyện này ra, Bàng Lạc Tuyết nghĩ hoàng hậu thanh tĩnh cũng thật tốt, tĩnh để tránh lối mòn của kiếp trước, hoàng hậu cũng là người thật đáng thương.

"Từ sau khi Vương quý phi tiến cung, hoàng thượng cũng rất ít tới cung Thần Hi, cung Khôn Ninh của nàng thật tráng lệ, mấy năm này xu thế Vương gia càng lớn mạnh, chắc hẳn cũng có tâm tư đoạt vị đi, bản cung mấy năm nay ngầm hiểu cũng nhường nhịn, chỉ tiếc hoàng thượng thích trẻ tuổi, mỹ mạo xinh đẹp cùng dịu dàng, bản cung cũng không có mong ước gì hơn, chỉ hi vọng Dự vương không bị thiệt thòi, bình bình an an sống qua ngày mà thôi."

"Tâm địa Mẫu hậu thiện lương, Tuyết nhi cảm thấy thật mặc cảm. Dự vương điện hạ cũng thật yêu thương hoàng hậu nương nương."

"Hài tử ngốc, bản cung cũng là xem ngươi là con ta mà đối đãi, nhiều năm cũng không nhiều lời như thế, cũng đã làm cho Tuyết nhi muốn buồn ngủ, mẫu hậu xem ra là thực sự già rồi."

Bàng Lạc Tuyết làm nũng nói: "Tuyết nhi cách mẫu hậu gần như vậy cũng không thấy trên mặt mẫu hậu có dấu vết già yếu nào, có thể thấy mẫu hậu vẫn còn trẻ tuổi, người đừng nhắc tới rồi ũ rũ."

Hoàng hậu bày ra nụ cười yêu thương, "Hài tử ngốc, hôm nay gọi ngươi tới, mẫu hậu cũng là có đồ vật muốn đưa cho ngươi."

Hoàng hậu nói xong, kéo tay Bàng Lạc Tuyết qua tự mình đeo huyết phách lên trên tay Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, lập tức từ chối nói: "Mẫu hậu, cái này quá quý giá, Tuyết nhi không thể nhận." Hành động của Hoàng hậu thực sự làm Bàng Lạc Tuyết khiếp sợ, mặc dù Bàng Lạc Tuyết biết hoàng hậu thích nàng, nhưng cũng không ngờ sẽ đưa đồ cưới của nàng cho mình.

"Tuyết nhi không cần từ chối, bản cung xem ngươi như nữ nhi của mình mà đối đãi, nhìn Tuyết nhi đeo vòng tay thật đẹp, bảo vật của Nam Cung gia, bản cung sao có thể đơn giản đem đi đập."

"Dựa vào ý kiến của Tuyết nhi, chắc là Vương quý phi sợ Dự vương đạt được kho báu, mới nói ra những lời ác mộng đó đi, huống chi chuyện này tuy không có căn cứ, trong lòng hoàng thượng nhất định cũng có lưỡng lự, chắc hẳn nhân cơ hội này để ra quyết định. Dù sao đối với nam nhân mà nói, hoàng vị mới là trọng yếu nhất."

"Đúng vậy, Tuyết nhi đáp ứng bản cung một việc có được không?" Vẻ mặt Hoàng hậu khẩn cầu nói.

"Lời này của Mẫu hậu thật là khách khí, nếu nương nương xem Tuyết nhi nữ nhi của người, chuyện của người chính là chuyện của Tuyết nhi."

Vẻ mặt Hoàng hậu vui mừng, nàng quả nhiên không có nhìn lầm, đứa nhỏ này quả nhiên là nhân phẩm thanh cao, tâm địa thiện lương "Cả đời này của Mẫu hậu đều là mưa gió không ngừng, duy nhất một chuyện ta không bỏ xuống được chính là đứa nhỏ Dự vương này, mặc dù hắn là một đứa con ngoan, thế nhưng lại coi trọng tình nghĩa huynh đệ, mặc dù đây là một chuyện tốt, thế nhưng hắn lại nhìn không ra cái nào là sói, cái nào là hổ, bây giờ đứa nhỏ này có duyên với ngươi, chắc hẳn lời của ngươi hắn sẽ nghe lọt một chút, bản cung không cầu hắn có thể tranh đoạt thái tử, nhưng cầu hắn có thể bình an cả đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.