Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 66: Người bạc hạnh



Tử Tước chạy một đường, thở hổn hển nói với Bàng Lạc Tuyết: "Nhị tiểu thư, không xong rồi, tam tiểu thư té xỉu, tam phu nhân cũng hôn mê theo."

Bàng Lạc Quyết nghe được, như có điều suy nghĩ, hỏi: "Đã gọi đại phu đến chưa?"

Tử Tước gật gật đầu, “Ngươi đi về nói cho mẫu thân trước, đừng làm người sốt ruột, ta liền đến xem.”

Tử Tước gật gật đầu, hành lễ xin cáo lui.

Tử Quyên tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư, ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, vài ngày trước tam tiểu thư còn rất tốt, chính mắt nô tỳ nhìn thấy, nha hoàn Tiểu Ngọc bên cạnh tam phu nhân thường xuyên đến trong viện tam phu nhân, lén lút không biết cầm thứ gì."

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Nàng giở trò quỷ gì, đến xem chẳng phải sẽ biết hay sao."

Cẩm Tú các.

Bàng Lạc Tuyết cùng với Tử Quyên một đường đi tới trong viện của đại phu nhân, trực tiếp đi vào thiên điện, quả nhiên, phu nhân đang lo lắng chờ, Bàng Lạc Băng nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, vốn thân thể gầy gò, nên càng lộ vẻ yếu ớt, đại phu ở một bên bắt mạch. Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn đại phu kia một cái, thấy hắn rất lạ mắt, đại phu bên cạnh phu nhân lúc nào đã đổi rồi?

Tử Tước tiến lên phía trước nói: "Đại phu này là người hầu hạ tam phu nhân, tam phu nhân nghe tin tam tiểu thư té xỉu, vội vàng cho người qua đây, mới vừa đến không lâu, tam phu nhân cũng ngất xỉu, phu nhân để đại phu bên người đến trong viện tam phu nhân rồi."

Bàng Lạc Tuyết hiểu rõ, sợ là Bàng Lạc Băng vẫn ở lại chỗ đại phu nhân, nên tam phu nhân không yên lòng, nàng còn tưởng rằng tam phu nhân sủng ái con gái của mình rất nhiều, xem ra cũng không giống như vậy rồi, Bàng Lạc Băng a Bàng Lạc Băng, chính là mẫu thân ruột của ngươi hại ngươi thành như vậy, đáng tiếc ngươi đến bây giờ còn hoàn toàn không biết, hừ, đi hại người, cuối cùng bị người hại.

Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng Lạc Băng như vậy một chút tình nghĩa thương hại của tỷ muội trong khoảnh khắc tan thành mây khói, mẫu thân là ranh giới của nàng, nàng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tính toán làm mẫu thân thương tổn.

Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Dương thị an ủi nói: "Mẫu thân yên tâm, tam muội muội nhất định sẽ không có chuyện gì."

Vẻ mặt Dương thị lo lắng: "Hôm qua, nàng đến phòng ta học vẽ tranh vẫn còn khỏe, hôm nay không biết làm sao liền hôn mê, hơn nữa, hơn nữa..."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Mẫu thân, nhưng là có chỗ nào không đúng?"

Dương thị liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, Tử Tước bên cạnh tiến đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết nói: "Hôm qua nô tỳ nhìn thấy, mặc dù tam tiểu thư gầy yếu, thế nhưng khí sắc rất tốt, hơn nữa cũng không có gầy yếu như bây giờ, tiểu thư người xem, nếu như cái dạng này bị lão gia nhìn thấy, nhất định sẽ bị nói là phu nhân trách móc nặng nề tam tiểu thư."

Dương thị không biết diễn trò, nàng chịu chút hiểu lầm cũng không có vấn đề gì, nhưng trọng yếu nhất chính là Tuyết nhi của mình, mẫu thân của nàng trách móc thứ nữ nặng nề, nếu bị truyền đi, thanh danh của Tuyết nhi cũng sẽ không được tốt. Tiểu nha đầu này quả nhiên là thất uy không quen sói đói*.

Thất uy không quen sói đói*: Trâu cột ghét trâu ăn.

Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ tay Dương thị: "Mẫu thân không cần phải lo lắng, tam muội muội là người tốt nên sẽ được trời phù hộ, tin rằng rất nhanh sẽ khỏe, người đừng nên sốt ruột, người ngồi xuống trước đi, nữ nhi đi xem Lạc Băng một cái."

"Tử Tước, mang chén tổ yến cho mẫu thân vào, sẵn tiện lấy một chén huyết yến của phu nhân cho muội muội bồi bổ thân thể."

Tử Tước nhìn nhìn Dương thị, Dương thị nhìn nàng gật gật đầu.

Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Lạc Băng, thấy bộ dáng nàng gầy yếu không chịu nổi, tóc rối tung ở sau ót, điều này làm cho mặt tái nhợt càng thêm có vẻ đáng sợ. Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, lúc này mới vừa vào mùa hè, buổi tối còn có chút râm mát, mà toàn thân Lạc Băng đều là mồ hôi, lại đang không ngừng run rẩy.

Bàng Lạc Tuyết tỉ mỉ quan sát, nhíu mày, Lạc Băng vẫn luôn rất bình thường, sao sẽ gầy yếu nhanh như vậy. Hơn nữa lúc mới nhìn đến bộ dáng tựa như bị ngược đãi rất lâu.

Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh đại phu, vẻ mặt đại phu nhíu mày muốn nói lại thôi, Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Đại phu có lời gì cứ nói thẳng, không cần che che giấu giấu."

Dương thị nhíu mày: "Nói đi."

Đại phu như là hạ quyết tâm nói: "Tha cho lời của lão hủ, mạch của tam tiểu thư đập loạn, toàn thân mồ hôi hột, thân thể lại suy yếu không chịu nổi, như là như là……"

"Như là cái gì?" Bàng La Quốc đi tới hỏi.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, rõ ràng đã gọi tứ phu nhân kéo Bàng La Quốc lại, có thể thấy đã không giữ chân lại được.

"Tham kiến lão gia."

"Tham kiến phụ thân."

"Đứng lên đi, Băng nhi thế nào rồi?" Bàng quốc công gấp gáp hỏi, tứ phu nhân theo sát phía sau nháy mắt.

Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn lại, quả nhiên là tiện tỳ Tiểu Ngọc này, hừ, sợ là nha hoàn này trái lại có vài phần bản lĩnh. Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu với tứ phu nhân, tứ phu nhân đứng ở một bên.

"Đại phu, ngươi nói tiếp đi." Bàng quốc công nhíu mày.

Đại phu nhìn Dương thị một cái nói: "Thân thể tam tiểu thư mệt mỏi, giống như là rất nhiều ngày không được nghỉ ngơi, hơn nữa ta phát hiện tiểu thư không có khẩu vị, khí huyết hư, nên thân thể của nàng suy yếu, mà nguyên nhân là bởi vì tiểu thư bị người hạ độc."

Đại phu nói xong liếc mắt nhìn Bàng quốc công một cái, trên mặt Bàng quốc công âm trầm đáng sợ.

Tiểu Ngọc nằm bò đến bên cạnh người Lạc Băng bắt đầu gào khóc: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi cần phải tỉnh lại, người để nô tỳ phải ăn nói thế nào với tam phu đây!"

Gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh.

Đại phu biết nhà hào môn luôn có chuyện như vậy, cũng không dám chen miệng vào nói.

Dương thị nghe thấy đại phu nói như thế, sắc mặt trắng nhợt, nàng chưa bao giờ ngược đãi Lạc Băng, nghe đại phu nói như thế, không biết lão gia suy nghĩ thế nào.

Quả nhiên sắc mặt Bàng quốc công âm trầm, liếc mắt nhìn Dương thị một cái, không nói lời nào, đi tới bên giường nhìn nữ nhi trên giường bị hành hạ đang thoi thóp, phân phó nói: "Mang tam tiểu thư về chỗ tam phu nhân, mấy ngày này phu nhân cũng vất vả, nghỉ ngơi thật tốt đi." Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Dương thị một cái đi ra ngoài.

Bản thân Dương thị chỉ là người thiện lương, nàng xuất thân tiểu thư khuê các, mặc dù được thiên sủng vạn sủng, nhưng cũng chưa từng được thương yêu mà kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng, một nha đầu nho nhỏ này vậy mà độc ác như vậy, không sợ thân thể bị thương tổn chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Còn có Bàng quốc công, Dương thị cùng hắn lớn lên, hai người cảm tình rất tốt, có thể nói là thuận theo tự nhiên kết làm phu thê. Mặc dù mình sinh nữ nhi cho hắn, nhưng lại bị lão phu nhân ám chỉ, nạp thêm thiếp thất, tuy chính mình ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng không muốn, bất quá giáo dục truyền thống, nàng biết, diễễnđàànlêêquýýđôôn mình có thể làm chính là cùng đông đảo nữ nhân chia sẻ một trượng phu, coi nữ nhi thiếp thất của hắn như con của mình mà chăm sóc, mặc dù đứa nhỏ không phải tự mình sinh dưỡng, nhưng mình tuyệt không đối không để đứa nhỏ thua thiệt, điểm này nàng có thể dùng sinh mệnh của mình để thề, bất quá, hiện tại hình như nói cái gì cũng vô ích, sắc mặt Bàng quốc công lúc rời khỏi có thể nhìn ra được, hắn không tín nhiệm nàng, một câu nói cũng không chịu nghe mình nói.

Lòng Dương thị giống như là vỡ thành trâm mảnh, tự giễu, lại không có phát hiện, nước mắt sớm đã không được khống chế mà chảy ra.

Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người đỡ Bàng Lạc Băng đi ra, Dương thị đứng ở nơ ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy nước mắt không ngừng chảy, khóe miệng cười tự giễu, Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị, biết mẫu thân rất quật cường, mặc dù đã bị gia giáo gia đình tiểu thư khuê các trói buộc, thế nhưng nội tâm quật cường lại bởi vì việc này làm cho thức tỉnh.

Quật cường là được di truyền.

"Ngươi đứng lại!" Bàng Lạc Tuyết nói, giọng điệu băng lãnh không có một tia nhiệt độ. Mọi người đang bận đều dừng lại.

Tiểu Ngọc chột dạ quay đầu, phát hiện ánh mắt Bàng Lạc Tuyết như có như không nhìn về phía chính mình, hô hấp của nàng muốn ngừng lại, tim của nàng bị khắp bầu trời băng lãnh này vây quanh, vội vàng chột dạ cúi đầu.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Tiểu Ngọc, ngươi ở lại một chút, chỗ mẫu thân có một chút thuốc bổ tốt nhất đợi chút mang qua chỗ tam muội muội."

Tiểu Ngọc dè dặt, nỉ non lập tức dừng lại, khẩn trương nói: "Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ muốn hầu hạ tam tiểu thư, lời của tam phu nhân nói, nô tỳ không thể không nghe."

"Ý của ngươi là, ta đường đường là tiểu thư con vợ cả Quốc công phủ ngay cả một hạ nhân cũng sai khiến không được sao? Hay là ta cần phải xin phép với tam di nương một tiếng, là ta muốn dùng nha hoàn của nàng? Ngươi yên tâm, tam muội muội chính là muội muội của ta, Tử Quyên, ngươi theo tam tiểu thư đến chỗ của nàng, chiếu cố nàng thật tốt." Bàng Lạc Tuyết có thâm ý khác nói.

Tử Quyên gật gật đầu, nhớ đến lúc Bàng Lạc Tuyết lặng lẽ nhắc nhở với nàng, ánh mắt sâu thẳm, nhị tiểu thư cuối cùng cũng đem nàng trở thành tâm phúc của người.

Tiểu Ngọc không dám phản kháng, đành phải cẩn thận từng bước đi, nhìn Lạc Băng bị mang đi, mà chính mình lại ở trong căn phòng này.

Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Dương thị nói: "Mẫu thân, phụ thân nói đúng, người mệt mỏi rồi, đi về nghỉ trước. Yên tâm, tất cả mọi chuyện sẽ lộ chân tướng rõ ràng."

Vẻ mặt Dương thị sầu thảm cười, gật gật đầu, lúc đi, bước chân cũng có chút bất ổn, trong lòng Bàng Lạc Tuyết bị nhéo đau một cái, không có biện pháp, chỉ có thể dằn lòng nhẫn nhịn.

Dương thị đi ra ngoài, Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi ở nơi này chờ một chút, ta sẽ đưa đồ vật cho ngươi, Tử Tước ở đây cùng nàng." Bàng Lạc Tuyết có thâm ý khác nói.

Tử Tước liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc một cái, cung kính hành lễ nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu được."

"Tiểu thư, người đi đâu?" Tiểu Ngọc khẩn trương hỏi.

Bàng Lạc Tuyết không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài, Tử Tước đứng ở trước cửa, bình tĩnh nhìn Tiểu Ngọc: "Tiểu thư đương nhiên có chuyện của người, bất quá, tiểu thư đã gọi ngươi lưu lại đương nhiên có nguyên nhân của nàng, ngươi phải biết rằng mặc dù ngươi là nha hoàn bên cạnh tam phu nhân, nếu như tiểu thư thích, bất quá chỉ cần một câu nói. Ngươi nên biết, vị trí phu nhân, không phải ai muốn động liền có thể động, bất quá, phu nhân của chúng ta có tiếng nhân từ, nếu ngươi có thể theo phu nhân cũng là phúc khí của ngươi."

Tử Tước nói chưa dứt lời, trong lòng càng lo lắng, mình là nha hoàn thiếp thân của tam phu nhân, nếu biết chuyện lần này, chắc hẳn đại phu nhân không giết mình cũng là nhẹ. Cười nói: "Tử Tước tỷ tỷ không nên trêu ghẹo ta, ta đâu có phúc khí hầu hạ phu nhân, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của tam phu nhân, tam phu nhân thế nào……?"

"Thế nào? Tiểu Ngọc cảm thấy tam phu nhân đã vượt qua phu nhân sao? Vẫn cảm thấy phu nhân thân là phu nhân Bàng quốc công phủ này ngay cả một nha hoàn cũng không muốn đến sao?" Tử Tước lạnh lùng cười nói.

Tiểu Ngọc sợ đến toàn thân phát run, nàng đương nhiên biết lợi hại trong đó, chỉ là con đường chết này, đại phu nhân sẽ không bỏ qua nàng, tam phu nhân càng sẽ không bỏ qua nàng.

Tử Tước nhìn ở trong mắt, biết lời của mình đã dọa nàng sợ, xoay người rời khỏi, đóng kỹ cửa lại, lại khóa cửa ở bên ngoài.

Tiểu Ngọc nghe thấy âm thanh khóa cửa truyền vào, tâm như tro nguội ngã ngồi dưới đất, sợ là lần này phu nhân sẽ không bỏ qua cho mình, không được, mình không thể chết ở chỗ này, tam phu nhân từng đống ý, tam phu nhân nhất định sẽ cứu mình. Tiểu Ngọc không ngừng tự an ủi mình, mặc dù như thế, toàn thân vẫn không ngừng phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.