Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 92: Tính toán



Bàng Lạc Tuyết cả kinh trong lòng, giật mình một cái, vấn đề của Dự vương giống như một tia sấm, nổ tung trong đầu Bàng Lạc Tuyết, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, cả người cảm thấy khỏe hẳn, cảm nhận được tầm mắt của hai người ở trên người nàng, khóe miệng không khỏi kéo ra, trong lòng oán thầm: Thật may, suýt chút nữa là rơi vào trong hố tên Triệu Chính Dương này đào sẵn rồi.

Thu hồi ngón tay về, Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy, mặt mày trở lại như thường, múc vò rượu trước mặt, chống lại tầm mắt của hai người, nhíu mày: "Tuyết nhi cam lòng uống rượu chịu phạt."

Buồn cười, tại sao nàng lại phải trả lời vấn đề này? Muốn nhân cơ hội dò xét tâm tư của nàng sao, không dễ như vậy đâu!

Kết quả này như hai người đã đoán trước, bất quá Dự vương vẫn giật mình như cũ, con ngươi khôn khéo khẽ lóe lên, tiểu nữ nhân này, say thành ộ dạng như vậy rồi, trải qua một kích này của hắn, còn có thể thanh tĩnh trong nháy mắt, nhanh chóng tìm về lý trí, xem ra, năng lượng tích trữ trong thân thể này, sợ rằng đã vượt quá tưởng tượng của hắn a! Hứng thú trong lòng càng đậm, ngược lại hắn càng ngày càng muốn xem một chút, chuyện gì mới có thể khiến nàng hoàn toàn bỏ tonaf bộ phòng bị xuống đây.

Khóe miệng Nam Cung Trạch nhếch lên một nụ cười khổ sở, Tuyết nhi cũng khi còn bé đã không giống nhau, nàng bây giờ, suy nghĩ kín đáo, sợ là ngay cả hắn cũng không thể bì kịp.

Thấy Bàng Lạc Tuyết ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, Nam Cung Trạch nhíu mày một cái, đưa tay đoạt lấy vò rượu nàng đặt bên miệng: "Đủ rồi, muội đừng uống nữa!"

Bàng Lạc Tuyết cũng biết, mình khong thể uống nữa, nếu tiếp tục nữa, sợ rằng nàng cũng không thể cảnh giác như vừa rồi, Bàng Lạc Tuyết chống lên thân cây đứng dậy, lại cảm thấy một cơn choáng váng ập tới, mắt thấy nhất định sẽ ngã xuống.

"Tuyết nhi..." Mắt Nam Cung Trạch lộ ra sự ân cần, đang muốn ôm lấy thắt lưng nàng, một đôi cánh tay dài lại ôm ngang nàng lên trước hắn một bước, cả thân thể nhỏ bé của Bàng Lạc Tuyết đều rơi vào trong ngực Triệu Chính Dương.

"Ta đưa nàng vào nhà nghỉ ngơi,: Giọng nói trầm thấp của Dự vương vang lên, nghe hết sức êm tai. Thân hình cao lớn ngay lập tức xoay người đi về hướng khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết.

Bàn tay đang cầm vò rượu của Nam Cung Trạch nắm lại thật chawtjm nhìn bóng lung hai người, tâm tình kì lạ tràn ngập trong lòng, có phải hắn đã trở về trễ rồi không?

Bàng Lạc Tuyết bị Dự vương ôm vào trong khuê phòng, từ đầu đến cuối, hai mắt Bàng Lạc Tuyết đều nhắm, nhưng ý thức của nàng vẫn rõ ràng như cũ. Cảm nhận được thân nhiệt trong lồng ngực của Dự vương. Cho đến khi hắn đặt nàng xuống trên giường, đắp kín chăn, tựa như ở trước giường nhìn nàng một lúc lâu, mới xoay người đi ra cửa. Trước khi ra khỏi cửa, nàng nghe âm thanh có lực trầm thấp của Dự vương truyền đến: "Ngày mai ta sẽ quay lại thăm ngươi."

Sau khi nghe được tiếng đóng của rất nhỏ, Bàng Lạc Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra. Ngyaf mai sao? Nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, sợ rằng vài ngày tới Bàng Quốc công phủ sẽ nóa nhiệt hẳn lên đây.

Bên ngoài nhà truyền đến tiếng nói rất nhỏ. Nàng biết Dự vương cũng Nam Cung Trạch vẫn chưa đi, tựa hồ vẫn đang uống rượu ở chỗ cũ, nhưng nàng lại không nghe rõ nội dung hai người đang nói chuyện, Men say cùng mệt mỏi cùng lúc ập tới, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thật say...

Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết bị cơn đau đầu làm cho tỉnh lại.

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy một cái hộp màu trắng để trên bàn trong phòng cùng một phong thư gồm mấy câu được viết cứng cáp có lực: "Khi tỉnh lại uống một viên thuốc trên bàn, sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa. Đề tên Chính Dương."

Mặc dù chỉ có mấy câu ngắn ngủn. Bàng Lạc Tuyết vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bàng Lạc Tuyết tiện tay cầm một viên thuốc lên, bỏ vào trong miệng. Thứ nàng ăn được không phải hoàn toàn là thuốc, mà còn là tâm ý của một người.

Bên trong Thính Vũ Hiên.

Bàng Lạc Vũ ngủ một đêm, cảm giác mình đã tốt hơn nhiều, mở mắt ra liền nhìn thấy Nhị phu nhân ngồi ở mép giường lo lắng nhìn nàng. Ánh mắt Bàng Lạc Vũ hốt hoảng không dám nhìn Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nói: "Được rồi, không cần giấu nữa."

Bàng Lạc Vũ nấc lên một tiếng bắt đầu khóc.

Nhị phu nhân cầm khăn lau nước mắt cho nàng, nói: "Mặc dù chuyện này là do ngươi không đúng, nhưng dù gì Tán vương cũng đã nguyện ý cưới ngươi làm thê, vậy cũng là may mắn trong bất hạnh."

Bàng Lạc Vũ ngừng khóc, vẻ mặt mê man, nàng cho là mẫu thân sẽ hung hăng trách mắng nàng không có đầu óc, lần này sợ rằng phụ thân cũng sẽ không chứa chấp được nàng. Không khỏi làm ô uế thanh danh của mình mà danh tiếng của Bàng Quốc công phủ cũng sẽ không tốt hơn, nhưng nghe giọng nói của mẫu thân lại không có vẻ là tức giận.

Bàng Lạc Vũ thử dò xét nói: "Mẫu thân, Vũ nhi chỉ là một lúc hồ đồ thôi."

Nhị phu nhân xoa đầu của nàng nói: "Sau này có chuyện gì cũng phải nói với mẫu thân một tiếng, nếu ngươi gặp chuyện không may xảy ra thì ta biết sống thế nào a, nước cờ này ngươi đi mặc dù không sai, nhưng nguy hiểm quá lớn, một khi không được sẽ tan xương nát thịt."

Bàng Lạc Vũ gật đầu một cái, ôm lấy thắt lưng Nhị phu nhân nói: "Mẫu thân, đều là do Bàng Lạc Băng đó, đều là do nàng ta."

Nhị phu nhân nói: "Nha đầu này sợ rằng không thể giữ lại đượcm lần này nhất định ta sẽ tống mẹ con hai người đó lên đường."

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ vui vẻ nói: "Mẫu thân, người có ý gì hay sao."

Nhị phu nhân cười âm hiểm nói: "Đây là tất nhiên, điều ngươi cần làm bây giờ là điều dưỡng thân thể cho thật tốt, sau đó làm Tấn vương phi xinh đẹp."

Bàng Lạc Vũ kinh ngạc nói: "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"

Nhị phu nhân cười vuốt tóc Bàng Lạc Vũ nói: "Nha đầu ngốc nhà ngươi, Tấn vương đã đáp ứng sẽ lấy ngươi làm Chính phi rồi."

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ khó có thể tin: "Mẫu thân, người nói thật sao?"

"Tất nhiên rồi, mẫu thân lừa ngươi khi nào chứ." Nhị phu nhân nói.

Mặt Bàng Lạc Vũ thẹn thùng, nàng chỉ nhớ rõ nàng đau đến hôn mê, con của mình cũng đã sây, tại sao Tấn vương lại chịu lấy mình làm chính phi?

Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt u mê của nàng, nói: "Lần này thật đúng là mang nợ nha đầu Bàng Lạc Tuyết, nếu không phải là nàng vì ngươi nghĩ ra chuyện nhỏ máu nghiệm thân, bức bách Tấn vương, chớ nói chi là hắn căn bản cũng không nguyện ý thừa nhận đứa bé này, đừng nói chi đến vị trí phi tử, nhiều nhất hắn cũng sẽ chỉ cho ngươi một vị trí Trắc phi mà thôi."

Nói đến đây, Nhị phu nhân liền không hài lòng.

Bàng Lạc Vũ khó có thể tin nói: "Lại là nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia."

Nhị phu nhân gật đầu: "Đúng, Bàng Lạc Băng trừ bỏ đá xuống giếng còn có thể làm cái gì, nhìn hai mẹ con các nàng thật đúng là rắn chuột một ổ."

"Bất kể như thế nào mà nói lần này là Bàng Lac Tuyết giúp ta, nhưng ta vẫn không thể trơ mắt nhìn anngf sống tốt."

Nhị phu nhân cau mày, chấp niệm của nữ nhi này so với nàng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. An ủi: "Bây giờ nàng còn có chỗ dùng, chờ ngươi thành Tấn vương phi, mạng của nàng còn không phả là bị ngươi nắm trong tay."

Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: "Cái nha đầu kia còn có chỗ dùng nào, hôm nay ta đã trở thành Tấn vương phi, còn phải giữ lại cái đồ gieo họa đó làm gì."

Nhị phu nhân nói: "Tay ngươi hôm nay đã bị thương, giá y dù sao cũng phải có người may, huống chi nàng ta có đôi tay khéo léo, ta cũng muốn Vũ nhi ta ăn mặc xinh đẹp để xuất giá, huống chi nàng cũng nguyện ý mang tấm vải Phương hoàng hỏa kia ra làm giá y cho ngươi."

Bàng Lạc Vũ vừa nghe xong. Nghi ngờ nói: "Nha đầu kia thật sự nói như vậy."

"Sao lại giả. Cúc Thanh đã đi chọn mẫu. Ngươi an tâm đi." Nhị phu nhân võ tay của nàng nói.

Khóe miệng Bàng Lạc Vũ nhếch lên, mỉm cười một cách tàn nhẫn: "Nha đầu kia đúng là dễ lừa gạt, chờ lợi dụng nàng xong, ta muốn nàng chết."

Nhị phu nhân nói: "Đây là điều đương nhiên, đến lc=úc đó mạng của nàng sẽ nằm trong tay của ngươi."

"Mẫu thân yên tâm, ta biết phải làm như thế nào."

Nhị phu nhân gật đầu một cái: "Vậy mới đúng, Trước kia đối xử với muội muội của ngươi thế nào thì bây giờ vẫn đối xử với nàng như thế đã biết chưa? Thân thể của người không tốt. Cân nghỉ ngơi thật nhiều. Không có việc gì thì đừng ra ngoài."

Bàng Lạc Vũ mẫn cảm nói: "Vì sao lại không thể ra ngoài, là phụ thân lại muốn phạt ta sao?"

Nhị phu nhân nói: "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều như vậy"

Bàng Lạc Vũ cau mày nói: "Tại sao, ta sắp trở thành Tấn vương phi rồi. Tại sao phụ thân còn xử phạt ta, hừ, hắn chính là thiên vị cho hai xú nha đầu Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng kia. Đến giờ này còn thiên vị các nangfm ta cũng là con gái của ông ấy,. Lại không đau lòng cho ta."

Nhị phu nhân vội vàng che miệng của nàng lại nói: "Ngươi phải biết lời nào không thể nói, lời nào có thể nói, cẩn thận họa từ trong miệng mà ra, chờ đến khi ngươi trở thành Tấn vương phi, dù cha ngươi có thiên vị nha đầu kia cũng phải cho ngươi ba phần mặt mũi."

Ngực Bàng Lạc Vũ phập phồng, có thể nàng đã tức giận không nhẹ, nàng tự cho rằng mình có thể trở thành Tấn vương phí, kiền có thể có được sự thương yêu của phụ thân, liền có thể không phải chịu những thứ uất ức này. Không nghĩ tới vẫn là như vậy, nếu trên thế gian này không có Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ sẽ cảm thấy thư thản hơn, nàng nhất định phải trừ khử Bàng Lạc Tuyết, bất kể có phải trả ra bao nhiêu giá đi nữa.

Nhị phu nhân nhìn sự không cam lòng trong mắt Bàng Lạc Vũ, lại vội vàng đi an ủi, hai mẫu tử cùng nói chuyện kĩ càng. Chờ tâm tình Bàng Lạc Vũ ổn định trở lại, mời rời đi.

Nhị phu nhân mới vừa đi, Bàng Lạc Vũ liền bảo Cúc Thanh kể lại chuyện trên yến hội cho nàng biết, Bàng Lạc Vũ càng thêm căm ghét Bàng Lạc Băng, con tiện nhân này, hại chết con của mình, nếu thật sự có đứa bé kia, địa vị của nàng lo gì không giữ được đây, phu thân cũng sẽ không phạt nàng.

Bàng Lạc Vũ nói: "Tấm vải của Bàng Lạc Tuyết kia, vẫn còn sao?"

Cúc Thanh vội vàng nói: "Nghe nói hôm qua Nhị tiểu thư an bài người

mở khố phòng, lấy tấm vải kia ra, nói là lấy ra làm giá y cho đại tiểu thư người."

Bàng Lạc Vũ nói: "Xem ra đây là sự thật."

Cúc Thanh lại nói: "Quan hệ của nha đầu trông coi khố phòng cũng nô tỳ rất tốt, cho nên nô tỳ rất rõ, Hương nhi nói rằng Nhị tiểu thư đã lấy đi vào buổi trưa, tính đi đã được một canh giờ rồi."

Bàng Lạc Vũ lật người lấy tấm vải kia từ trong nơi giấu, Bàng Lạc Vũ nàng sao lại có thể dùng đồ của Bàng Lạc Tuyết, nàng muốn dùng tấm vải mà người nàng thích nhât chọn, may giá y, vừa nghĩ vừa yêu thương vuốt ve vải vóc, tựa như vuốt ve tình nhân của nàng, vẻ mặt ôn nhu như vậy, triền miên như vậy.

Bàng Lạc Vũ đưa vải cho Cúc Thanh nói: "Bất kể ngươi dùng biện pháp gì cũng phải đem đổi hai tấm vải, tấm vải của Bàng Lạc Tuyết kia cứ trực tiếp đốt cho xong hết mọi chuyện, tránh để ta nhìn thấy lại tức giận trong lòng, không cần đưa bạc cho nàng."

Cúc Thanh nhận lấy vải nói: "Vâng, đại tiểu thư, nô tỳ đã biết."

Cúc Thanh ôm xấp vải đi ra ngoài, Bàng Lạc Vũ trên giường hài lòng nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tưởng một khắc kia nàng gả cho Tấn vương, hai người thâm tình nhìn nhau, sau đó chính là Bàng Lạc Tuyết cả đời chỉ có thể bị Bàng Lạc Vũ nàng giẫm dưới chân."

Trong Lạc Tuyết các.

Cúc Thanh ôm xấp vải Phương Hoàng hỏa lặng lẽ chạy từ cửa sau vào Lạc Tuyết các. Liên Diệp cùng Liên Ngẫu đang ở trong sân tính toán sổ sách.

Cúc Thanh vội vàng hành lễ nói: "Chào hai vị tỷ tỷ."

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu ngẩng đầu nhìn Cúc Thanh nói: "Đều không cần phải hành lễ, sao ngươi lại tới lúc này?"

Cúc Thanh đem chuyện Bàng Lạc Vũ căn dặn nói một lần, Liên Diệc nói: "Tiểu thư ở Dược lâu trong sân, ta dẫn ngươi đi."

Vừa nói vừa buông sổ sách trong tay kéo Cúc Thanh vui vẻ đi tìm Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết đang luyện chế một loại độc dược gọi là Thanh Yểm, dùng dược liệu có hoa màu tím diễm lệ kia, khắp cả thân dài đầy xước măng rôm vừa nhìn cũng biết là vật cực độc.

Bàng Lạc Tuyết đang do dự không biết hoa này dùng thế nào, luyện chế cũng chỉ cầ lá cây, hoa cũng là một dược liệu hiếm cóm nhưng khuyết điểm là vừa hái xuống nhất định phải kuyeenj chế ngay lập tức, nếu không sẽ mất đi dược liệu.

Bàng Lạc Tuyết đang nahwn mặt không biết làm sao, Cúc Thanh đã đến.

Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, nhánh hoa này nở thật là vừa vặn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.