Bàng Lạc Tuyết trợ giúp Trường Nhạc công chúa tìm được mười người, nhiệm vụ của Trường Nhạc công chúa cũng coi như là hoàn thành rồi. Bên kia, Tấn vương nhìn dấu vết Bạch Quân Nhược đi xa, trong lòng bất mãn, rõ ràng là mình kết thân với hắn trước, nhưng nam nhân này sâu không lường được, chính hắn cũng không thể nhìn thấu, tới cùng hắn có bao nhiêu bản lĩnh, có đáng giá cho mình hạ mình đi lấy lòng hắn hay không.
Trong phủ Bàng Quốc công.
Bàng Lạc Tuyết trở về cùng Bàng Sách, thật sự là điều hiếm thấy, những lúc bình thường, Bàng Sách đều muốn đưa Trường Nhạc công chúa về, nhưng gần đây thân thể Vinh Thân vương không tốt, Trường Nhạc công chúa lại là một người hiếu thuận, bận bịu gấp gáp hầu hạ, nên khó có được dip Bàng Sách trở về cùng Bàng Lạc Tuyết.
Hai người mới vừa đến trong phủ, Nhị phu nhân đã vội vàng bố trí trước sau.
Bàng Sách phía trước hỏi về phía trước: "Nhị Di Nương, ngươi đây là đang làm cái gì vậy?"
Nhị phu nhân nhìn Bàng Sách, cầm khăn che miệng cười nói: "Hai ngày nữa, lão phu nhân cùng phu nhân và Tứ muội đều sẽ trở lại, thêm hôn sự của Vũ nhi, hôm nay trong cung hạ chỉ nói Nghi quý phi muốn gặp Vũ nhi, phải làm một chút y phục tốt cho nàng đi yết kiến, vả lại thân thể Tuyết nhi đã tôt hơn không ít, muốn làm một cái đu dây ở trong này. Mấy ngày nữa, sợ rằng nơi này cũng phải dùng để chuẩn bị yến hội, vừa lúc có thể chuẩn bị ở nhiều chỗ hơn một chút, dù sao Vũ nhi cũng phải làm vương phi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị phu nhân thu dọn sân, bên trong là đủ loại cây hoa mà Bàng Lạc Vũ thích, Bàng Lạc Tuyết nói với Nhị phu nhân: "Nơi này vốn trồng mẫu đơn mà mẫu thân ta thích nhất, nếu Nhị phu nhân cảm thấy nó không phù hợp với yến hội, cứ nhổ rồi trồng vào Lạc Tuyết các của ta, dù sao cũng đã trồng nhiều năm như vậy rồi."
Nhị phu nhân khinh thường nói: "Nhị tiểu thư quả nhiên là tâm địa bồ tát, ta vốn tính rằng chỉ cần ném đi là được."
"Đây là điều tất nhiên. Nếu không sao Tuyết nhi có thể nguyên ý tranh đoạt vị trí vương phi cho tỷ tỷ, phải biết rằng ánh mắt của Tam muội đúng là thèm thuồng cực kì a." Nói xong Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nghịch một đóa hạnh hoa được ngắt xuống trên tay.
Nhị phu nhân biết, dù sao hiện tại Vũ nhi vẫn chưa trở thành vương phi, bản thân mình vẫn phải cho bọn hắn mọt chút mặt mũi, đợi Vũ nhi làm vương phi rồi, xem ai còn quan tâm đến đám người bọn hắn, vì thế cười nói: "Nhị Tiểu Thư nói rất đúng a. Đám mẫu đơn này trồng đã nhiều năm như vậy, ném đi thì thật là đáng tiếc, nếu Nhị tiểu thư đã có lòng hiếu thuận, di nương sao có thể không làm theo chứ." Nói xong lại nói với những người thợ làm vườn: "Không nghe Nhị tiểu thư nói gì sao? Đưa mấy bụi mẫu đơn này đến viện của Nhị tiểu thư, phải cẩn thận chăm sóc cho tốt."
Thợ làm vườn vội vàng gật đầu vâng dạ.
Bàng Lạc Tuyết vương tay ngắt lấy một đóa hoa hạnh, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi nói: "Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đến Thiên Minh*. Cũng chỉ có tỷ tỷ sẽ được hưởng thụ."
*(Dịch: Hạnh hoa thưa bóng rọi /Địch thổi tới bình minh (câu hai có thể hiểu là thổi sáo tới bình minh nhé) - trích trong Lâm giang tiên 臨江仙 của Trần Dư Nghĩa-)
Nhị phu nhân cũng cười theo.
Bàng Sách nói: "Nếu di nương đang gấp, Chúng ta nên đi chỗ khác đi."
Nhị phu nhân cười không nói.
Bên này hai người vừa mới đi tới cửa, ánh mắt Nhị phu nhân đã tràn ngập ác độc nhìn bóng lưng rời đi của hai người. Trong lòng nói: "Chờ cho Vũ nhi của ta làm vương phi, các ngươi cũng đừng hòng có được một ngày tốt lành."
Quay đầu nhìn người thợ làm vườn nói: "Ai ai, dựng giàn trồng hoa hạnh cho ngay ngắn, hoa hạnh bên này nhất định phải trồng theo quy luật. Như vậy nhìn mới đẹp."
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị di nương này đúng thật là không có chút thay đổi nào, nhiều năm như vậy, phàm là thứ mẫu thân thích đều cố tìm cách trừ bỏ. Tới giờ ta vẫn còn nhớ chuyện bà ta hạ đã từng sai người hạ độc trong thức ăn của ta và muội, chỉ tiếc là không có chứng cứ thôi. Lại hại Lý ma ma bên người muội chết không minh bạch."
Bàng Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, mẫu thân cùng phụ thân từ trước đến nay vợ chồng hòa hợp, hai người tôn trọng lẫn nhau, ân ái nói không nên lời, từ khi có các nàng, huynh còn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt mẫu thân sao? Thứ mẫu thân yêu quí nhất là chúng ta, bởi vì chúng ta mà cùng những thiếp thất này, ầm ĩ đến bao nhiêu lần, chút tình nghĩa vợ chồng mỏng manh đó không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào."
Bàng Sách nhíu mày có vẻ đăm chiều nói: "Muội nói không sai, hiện giờ Bàng Lạc Vũ còn chưa là Vương phi, nàng lại bố trí Bàng quốc công phủ này theo ý của mình, có thể thấy được nếu như Bàng Lạc Vũ có ngày lên làm vương phi, cái nhà này không biết là do người nào định đoạt a."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nhìn Bàng Sách nói: "Đúng hay sai, thành hay không thành, điều này ai có thể nói chính xác được a."
Bàng Sách gậ gật đầu, nhìn muội muội trước mặt nói: "Ta rời nhà vài năm, không nghĩ tới Tuyết nhi đã càng lúc càng trưởng thành, cũng do ta không có biện pháp giúp đỡ mẫu thân, nếu không Tuyết nhi nhất định sẽ không phải sống vất vả như vậy, chỉ cần làm một tiểu thư khuê các không lo không nghĩ là được rồi."
Bàng Lạc Tuyết kéo tay Bàng Sách, trong lòng tràn đầy cảm động, đây là người huyết mạch tương liên với nàng, Bàng Lạc Tuyết nói: "Ca ca, ta cũng không cảm thấy vất vả. Hiện tại Tuyết nhi cảm thấy rất hạnh phúc, có ca ca, có mẫu thân, có phụ thân, ít nhất hiện tại chúng ta đang rất hạnh phúc, càng quan trọng hơn là muội cùng mẫu thân không muốn ca ca tam dự đến những việc ngẫm ngầm xấu xa trong nhà này. Ta biết ca ca có khát vọng, huynh chỉ cần theo đuổi thứ mình muốn, muội sẽ bảo vệ tốt mẫu thân."
Bàng Lạc Tuyết chân thành nói xong, Bàng Sách vỗ đầu nàng nói: "Mệt ta còn thường xuyên khoe khoang tâm tư mình tinh tế, không nghĩ tới còn không có được một phần mười của Tuyết nhi a."
Bàng Lạc Tuyết nghịch ngợm nói: "Bất quá, hiện tại chủ yếu nhất là ca ca ngươi nên cưới Trường Nhạc công chúa về nhà đi, đó mới là thứ mà ta và mẫu thân muốn thấy đấy."
Bàng Sách chỉ vào đầu Bàng Lạc Tuyết nói: "Lại là nha đầu quỷ quái muội, sao ta lại không muốn như vậy a, muội phải biết Trường Nhạc công chúa là hòn ngọc quý trên ta Vinh Thân vương, ta cũng không muốn ủy khuất nàng."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt ưu thương của Bàng Sách, liền biết Bàng Sách cực kì yêu thích Trường Nhạc công chúa, kiếp trước đúng là Trường Nhạc công chúa lấy chồng ở nơi xa, lần này nếu hai người có ý, Bàng Lạc Tuyết nàng lại thay nàng ấy sửa lại vận mệnh thì như thế nào đây. Vỗ ngực Bàng Sách nói: "Ca ca không cần lo lắng, Trường Nhạc công chúa là hòn ngọc quý trên tay của Vinh Thân Vương, ông ấy nhất định sẽ tôn trọng ý nguyện của công chúa, ta thấy các người đều là tình chàng ý thiếp, tương lai nhất định là hạnh phúc mỹ mãn."
Bàng Sách nói: "Nếu là có thể lấy công chúa làm nương tử, Bàng Sách ta nguyện ý cả đời này chỉ có một người là công chúa, tuyệt đối không nạp thiếp." Bàng Sách nắm tay thành quyền nói.
Bàng Lạc Tuyết kinh hãi, không nghĩ tới ca ca vậy mà lại dụng tình sâu đến mức này, hỏi: "Ca ca nói thật sao? Huynh không sợ phụ thân cùng mẫu thân sẽ không đồng ý sao?"
Bàng Sách sờ tóc Bàng Lạc Tuyết, nhìn mắt nàng nói: "Tất nhiên rồi, ta tin phụ thân cùng mẫu thân sẽ hiểu ta."
Bàng Lạc Tuyết hắt một chậu nước lạnh nói: "Cho dù bọn họ đồng ý, huynh đừng quên, trong nhà này còn có lão phu nhân, đến bây giờ bà ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện cho phụ thân nạp thiếp a."
Bàng Sách khinh thường nói: "Nếu ta không muốn, ai cũng đừng hòng có thể thay đổi chủ ý của ta."
Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng Sách kiên trì như vậy, đánh Bàng Sách một quyền, nói: "Chờ mẫu thân trờ về, tiện thể để cho mẫu thân chuẩn bị, hôn sự của huynh cùng công chúa, ta chỉ sợ là để chậm thì sẽ có biến."
Bàng Sách khó hiểu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Sao Tuyết nhi lại nói như vậy?"
Bàng Lạc Tuyết nói: "Lần này cuộc săn bắn giữa tứ quốc, ta luôn có cảm giác người đến không có ý tốt, nên biết trong yến hội lần trước, Vinh Thân Vương cũng có ý gả Trường Nhạc công chúa cho huynh, đúng là gần đây tình cảm của các người rất tốt, nhưng Vinh Thân Vương lại thường xuyên cau mày nhìn các người. Ta đoán tuyệt đối là hoàng thượng đã nói qua cái gì với Vinh Thân Vương, vì thế ông ấy mới không mở miệng nói về chuyện này. Chỉ là không biết chuyện này có bao nhiêu phân lượng."
Bàng Sách nghe Bàng Lạc Tuyết phân tích, lòng không khỏi lạnh nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bàng Lạc Tuyết an ủi: "Có thể không như chúng ta nghĩ, cũng có lẽ là do ta đa tâm. Đợi mẫu thân về, mau chóng quyết định chuyện này. Ca ca mệt mỏi một ngày rồi, vẫn là mau đi về nghỉ ngơi đi."
Bàng Sách gật đầu, đưa Bàng Lạc Tuyết trở về Lạc Tuyết các, rồi trở về Thanh Tùng viên của mình. Nhớ lại lời nói của muội muội mình, không khỏi cảm thấy nàng nói thật sự có đạo lý, ngay từ đầu Vinh Thân Vương thấy hắn tới vẫn là cực kỳ vui vẻ. Nhưng mấy ngày nay Vinh Thân Vương trái lại lại như có rất nhiều tâm sự. Luôn luôn nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn.
Bàng Sách nằm trên giường xoay trái xoay phải không thể ngủ được, dứt khoát đứng dậy.
Vinh Thân Vương phủ.
Vinh Thân Vương nhìn Trường Nhạc công chúa vôi trước vội sau chuẩn bị thức ăn cho ông. Trong lòng chỉ cảm thấy trong lòng được an ủi, vui mừng nói với Trường Nhạc: "Trường Nhạc, con không cần vội, việc này để cho hạ nhân làm là được, con đường đường là công chúa, không nên đụng vào."
Trường Nhạc ngoái đầu nhìn lại mà cười, vẫn không ngừng việc trên tay nói: "Phụ vương, những thứ này đều là việc nữ nhi nên làm, mấy ngày nay, phải quan tâm phụ vương hơn, con nghe hạ nhân nói, buổi tới người có ho khan một chút, đặc biệt sai người chuẩn bị tổ yên đường phèn, cái này rất hữu hiệu với ho khan, để phụ vương uống nhiều một chút."
Vinh Thân Vương gật đầu nói: "Thật sự là làm khó cho lòng hiếu thuận của con, có thể là mấy ngày nay bận bịu chuyện của Tứ quốc, qua vài ngày sẽ tốt hơn."
Trường Nhạc tự mình bưng chén múc tới một muỗng, tự mình thổi rồi đưa đến bên miệng Vinh Thân Vương nói: "Phụ thân nếm thử trước."
Vinh Thân Vương không lay chuyển được nàng, đành phải nếm một miếng, hương thơm vào miệng của ông, không giống với những tổ yến mà ông thường ăn, tò mò hỏi: "Tổ yến này cùng dường như không giống trước kia."
Trường Nhạc nhớ tới đó, sắc mặt đỏ lên: "Hôm nay khi nói về phụ vương với Bàng công tử, hắn đã sai người đưa đến những thứ tổ yến này, những thứ này đều là hắn sai người đặc chế thêm vào hông ít dược liệu, mới có lợi với bệnh ho khan của phụ vương."
Vinh Thân Vương nhìn sắc mặt của Trường Nhạc công chúa, làm sao không biết tâm tư của nữ nhi, trong lòng ông cũng cực kỳ hài lòng với tiểu tử Bàng Sách này, Dương thị có phúc khí có được một đôi trai gái không chịu thua kém như vậy, vốn ông cũng có ý định gả nữ nhi đến nhà Bàng quốc công, chỉ là khi ông nói chuyện này lên hoàng thượng, hoàng thượng lại nói không vội, hôn sự của Trường Nhạc công chúa, hắn có tính toán khác.
Vinh Thân Vương sao lại không biết, trong lòng của hoàng thượng, Trường Nhạc công chúa chỉ là một con cờ, cùng với ông, chỉ là một quân cờ trong tay hoàng thượng, chỉ là ông nguyện ý chịu uất ức, cũng không muốn nữ nhi thanh quân cờ trong tay người khác, đưa tay sờ đôi gò má của Trường Nhạc công chúa nói: "Trường Nhạc trưởng thành rồi, cũng có tâm tư của bản thân, phụ thân thấy những thứ tổ yến này ăn rất được, ngày mai cũng làm một chút ăn xem, so với một chút thuốc đắng kia thì tốt hơn nhiều."
Trường Nhạc công chúa đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vâng, phụ vương."
Bên này Vinh Thân Vương cùng Trường Nhạc công chúa ăn uống vui vẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, ông thề nhất định phải bảo toàn mối hôn sự này cho nàng.
Trường Nhạc công chúa ăn tổ yến, hoàn toàn không biết nàng sắp phải đứng trước sự lựa chọn như thế nào.