Trong phòng ngủ của An Lương, hai người đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn chân nến đờ ra, thấy được An Lương đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón nhau
“Tỷ tỷ”
“Thiếu soái”
An Lương vung vung tay, để hai người ngồi xuống, rót trà nóng cho hai người
“Không nghĩ tới, đời này còn có thể có ngày gặp lại “An Diệc bưng cốc uống trà, cảm khái vô hạn
“Những năm này các ngươi sống thế nào? Trong nhà còn tốt không?”
“Nhà?” An Diệc lắc lắc đầu, tự giễu nở nụ cười
“Nơi nào còn có nhà”
“Một trận kia, ngươi bị bắt đi, An gia họ, tử thương hầu như không còn, nhất thời không người nào có thể gánh lên gánh nặng này”
“An gia ở trêи chiến trường thất bại, ở trong triều càng là bị xa lánh chèn ép, mẫu thân uất ức mà…”
“Cho đến ngày nay, trong nhà cũng chỉ còn lại tiểu thư cùng ta, còn đang khổ sở chống đỡ”
“Nhờ có tiểu thư mấy năm trước may mắn làm quen tiểu Hoàng nữ khi đó, tiên vương băng hà, tiểu Hoàng nữ đăng cơ là vua, một lần nữa bắt đầu dùng An gia, còn để tiểu thư làm lão sư của nàng, như vậy, An gia ở Dực quốc mới miễn cưỡng đặt chân”
An Lương nghe vậy, gánh nặng trong lòng liền được thả lỏng, nhìn về phía An Quyết, đối với nàng gật gật đầu
“Nhớ năm đó, An gia có mẫu thân và ngươi trấn thủ, là ngăn nắp vinh quang cỡ nào, cả tiên vương cũng phải lễ kính ba phần, bây giờ…”
“Aiz… Chỉ ngóng trông Niệm nhi mau mau trưởng thành, nhặt lại huy hoàng của năm đó của An gia” Thở dài, một quyền nện ở trêи bàn
“Niệm nhi?” An Lương ngẩn ra
“Niệm nhi… Là nữ cô nhi ta thu dưỡng…” An Quyết thấp giọng mở miệng, lúc nhắc tới Niệm nhi danh tự này, ánh mắt nhìn về phía An Lương mơ hồ lộ ra ánh sáng
“Niệm nhi thông minh lanh lợi, với ngươi rất giống, đối với binh pháp một đạo cực kỳ nóng lòng, cả sư phụ cũng nói, nếu giành thời gian, thành tựu của nàng sẽ không ở dưới ngươi”
An Lương gật đầu cười khẽ, “Nếu có cơ hội, ngược lại thật sự là muốn gặp gỡ đứa bé này”
“Làm sao sẽ không có cơ hội? Chúng ta đến, một là vì cầu hoà, hai, chính là vì tới đón ngươi về nước a!” An Diệc vội lên tiếng
An Lương nghe vậy sửng sốt một lát
“Thiếu soái, nói thật cho ngươi biết thôi, trong nước bây giờ đã mất tướng tài, lại nổi lên chiến sự, căn bản không người nào có thể ứng chiến!”
“Liệt quốc mặc dù còn không dám manh động, nhưng nếu dành thời gian, để cho bọn họ hình thành tư thế liên hợp, đến lúc đó sợ là…”
Trong phòng yên lặng một hồi, An Lương cúi đầu hé miệng, suy nghĩ một lúc lâu
Lắc lắc đầu, “Ta… Ta từ lâu trở về không được rồi…”
“Làm sao không về được! Thiếu soái còn không biết, tiểu thư đã ở Vương thượng nơi đó vì ngươi cầu được một đạo thư miễn tử, chỉ cần thiếu soái về nước, chỉnh hợp quân mã, lập công chuộc tội, vương thượng liền chắc chắn sẽ không lại tính toán việc ngươi hàng địch!”
An Lương thở dài
“Thiếu soái còn do dự cái gì? Chúng ta đều đã không truy cứu ngươi đi theo địch phản quốc nữa, ngươi chẳng lẽ còn thật muốn ở Ngu quốc ở tiếp? đừng quên, Dực quốc sinh ngươi nuôi ngươi, nơi đó mới là nhà của ngươi, chúng ta mới là thân nhân của ngươi a!”
Trầm mặc hồi lâu
“Ta…”
“Trước tiên không nói những thứ này, gặp lại vốn là việc vui” Bầu không khí từ từ lúng túng, An Quyết vội mở miệng
“Tỷ tỷ những năm này ở đây sống làm sao? người Ngu có làm khó dễ ngươi không?”
An Lương lắc lắc đầu, thoáng bình phục một hồi tâm tình
“Ta… Ta vẫn tốt… Cả ngày thanh nhàn vô sự, Ngu vương tiếp đãi long trọng, chưa từng khó xử qua ta”
“Nàng sống có thể không tốt sao? Vui đến quên cả trời đất, sợ là ngay cả mình họ gì đều sắp đã quên đi!”
“Được rồi!” An Diệc còn muốn nói nữa, bị An Quyết ngăn lại
Do dự hồi lâu, An Quyết cẩn thận từng li từng tí một mở miệng
“Tỷ tỷ…”
“Hả?”
“Tỷ tỷ… Và Mục tướng quân…”
Lời vừa vừa ra khỏi miệng, trong lòng chính là hơi hồi hộp một chút, chỉ thấy An Lương bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, trong nụ cười còn mang theo một tia e lệ, nhiều hơn, lại là thỏa mãn
Cúi đầu, che một cái vẻ mặt mất mác không cách nào đè xuống
“Khổ tâm người, trời không phụ, tiểu Quyết muốn chúc… Chúc mừng… Tỷ tỷ…”
“Nhiều năm như vậy…. Cuối cùng… Cuối cùng…”
Bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ là bên trong nụ cười kia, tràn đầy cay đắng, cả âm thanh cũng không khỏi nghẹn ngào
“Ừ…” An Lương mím mím miệng, gật gật đầu
“Cái gì… Có ý gì?” An Diệc không rõ, nhìn hai người hai bên một chút, hai người lại là đều không để ý nàng
Cúi đầu trầm tư chốc lát
“Chẳng lẽ…” Một phát bắt được bả vai của An Lương, “Chẳng lẽ, ngươi đối với Mục Khuynh Tuyết, thật sự có ý đó?”
An Lương hơi nhíu mày, lại không có đẩy ra tay của An Diệc
“Nói như vậy… Chuyện năm đó… Là sự thật?” An Diệc trở nên thất thần, lảo đảo lùi về sau hai bước
“Ta…”
“Ngươi câm miệng!” An Diệc giận dữ giơ tay chỉ vào An Lương
“Uổng năm đó ta còn vì việc này thay mẫu thân ngươi cầu xin, một lòng bảo đảm ngươi…nhưng ngươi lại thực sự là tích trữ tâm tư như vậy!”
“An Lương…”
“An Lương!!”
Cắn chặt răng kêu tục danh của An Lương
“Ngươi vậy mà vì tư tâm bản thân, từ bỏ cơ hội thật tốt kϊƈɦ sát Mục Khuynh Tuyết, thả cọp về núi…”
“Chúng tỷ muội bởi vì ngươi chết thảm… An gia bởi vì ngươi rơi rụng…”
“Đúng a… Ngươi là trở về không được! Vì nàng, ngươi ruồng bỏ nước nhà, ngươi còn mặt mũi nào trở lại gặp họ!”
“Mẫu thân năm đó thì không nên nhân từ trong nhất thời, nên ở trêи thân thể ngươi, thêm…”
“An Diệc!” An Quyết một tiếng quát mắng
Thân thể An Lương khẽ run, sắc mặt càng là mơ hồ trắng bệch, cắn chặt bờ môi, ánh mắt mê ly
“Ra ngoài”
“Tiểu thư, ngươi sớm biết việc này, vì sao…”
“Ta để ngươi đi ra ngoài!” Cho nên ngay cả An Quyết cũng không khỏi nổi giận, lạnh lùng khiển trách
“Hừ!” Hận hận vẩy vẩy tay áo, lúc đi ngang qua An Lương, không quên hừ mạnh một tiếng
“Ầm” Một tiếng vang thật lớn
“Tỷ tỷ, An Diệc nói, ngươi không nên để ở trong lòng, nàng cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, mới đem những thứ này toàn bộ trách đến trêи người ngươi”
An Lương lắc lắc đầu, trêи mặt mang theo hổ thẹn
“Tỷ tỷ, xin lỗi, ta thực không phải có ý định nhắc tới những chuyện này…”
“Không trách ngươi” Nhẹ giọng an ủi
“vVậy tỷ tỷ… Là thật không dự định theo chúng ta trở về sao?”
“Tiểu Quyết…”
“Ta… Ta trở về không được…”
“Như nàng nói, ta có mặt mũi nào, đi gặp những cố nhân kia?”
“Có lẽ, từ một khắc đó ta yêu Khuynh Tuyết, cũng đã không chứa được nước nhà rồi” Trong giọng nói lộ ra một tia kiên quyết
“Tỷ tỷ…” Nhìn gương mặt kiên nghị của An Lương, An Quyết cười khổ
“Nếu…nếu tiểu Quyết cố chấp…”
“Thì thật sự không có một chỗ trống sao?” Lôi lấy cánh tay của An Lương, đầy mắt cầu xin
“An Lương là tội nhân của nước nhà, nếu phải trở về, ngươi cũng chỉ có thể đem thi thể này mang về, an ủi vong hồn”
“Không, không không!” An Quyết vội vàng lắc đầu xua tay, lùi về sau hai bước, ngã ngồi ở trêи ghế, kinh ngạc nhìn nàng
“Aiz…”
“Thời điểm không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, ta đưa các ngươi ra khỏi thành” Trêи mặt mang theo vẻ xấu hổ nhìn An Quyết một chút, vội vàng xoay người muốn chạy
“Tỷ tỷ!”
Bước chân dừng lại, An Quyết phía sau bỗng nhiên xông lại, từ phía sau ôm lấy hông của nàng, đem đầu dựa vào bả vai của nàng
“Tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ…” Ôm hồi lâu, nhẹ nhàng nâng tay sờ xoạng phía sau lưng của An Lương
An Lương thân thể thân thể run lên, hơi biến sắc mặt
Trầm mặc hồi lâu
“Chuyện này… Nàng biết không?” Ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng của An Lương
An Lương nhếch miệng, chưa nhiều lời
“Nàng… Nàng thật là một người hạnh phúc…” Khẽ cười một tiếng
“Tiểu Quyết ngươi…?” An Lương không hiểu nàng lời ấy ý gì
“Nếu như…”
“Nếu như ta….” Do dự một lát, cắn răng, tay vỗ về phía sau lưng của An Lương cũng không khỏi run rẩy lên
“Tỷ tỷ, ta muốn ngươi… Theo ta về nhà” Cuối cùng tàn nhẫn hạ quyết tâm, ngữ khí kiên định, không thể nghi ngờ