Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 143: Xuất thân bí ẩn



Ông lão gầy guộc hơi nở nụ cười, luồng áp lực nọ nhanh chóng tán đi.

“Ừ, đúng lúc may mắn đột phá mà thôi.”

Ông lão áo trắng trợn trắng mắt, cơn tức ách trong lồng ngực đột nhiên tắt ngúm, ông lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngồi về chỗ cũ.

Lão già kia đã đột phá đến Linh Hoàng rồi, còn đánh đấm cái quái gì nữa chứ.

“Chuyện con nhóc lúc nãy là sao đấy?” Ông lão gầy guộc hào hứng hỏi.

Xưa nay hứng thú và sở thích lớn nhất của lão chính là du lịch khắp nơi, đồng thời thu nạp các Linh Thực Sư có tư chất xuất chúng hoặc có năng lực đặc biệt vào Thánh viện để cho các học viện khác phải kinh ngạc mà trố mắt nhìn.

Ông lão áo trắng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con bé là con gái của Ngu Cảnh, chỉ xem như có chút thiên phú trên phương diện thực văn nhưng lại khá là chăm chỉ và có nghị lực nên rất hợp khẩu vị của ta mà thôi.”

Nếu để lão già này tự đi điều tra thì chi bằng cứ nửa đùa nửa thật để xua tan hứng thú của lão còn hơn.

Ông lão gầy guộc ngẩn người ra như đang suy ngẫm điều gì đó:

“Thì ra là con gái của Ngu Cảnh, không biết có thể giỏi hơn cha nó hay không đây.”

Có thể nghe ra sự yêu thích cũng như nỗi niềm tiếc nuối trong giọng điệu của ông lão gầy guộc khi nhắc đến Ngu Cảnh, thậm chí trong đó còn có thêm vài phần chờ mong giành cho Ngu Thanh Thiển.

“Chuyện Ngu Cảnh năm đó rốt cuộc là sao thế? Hắn đã uyển chuyển từ chối lời mời của Thánh viện mà ngươi vẫn còn thích hắn vậy sao?” Ông lão áo trắng cứ tưởng nói ra chuyện Ngu Thanh Thiển là con gái Ngu Cảnh thì lão già chết tiệt kia sẽ hết hứng thú, ai ngờ đối phương lại có phản ứng thế này.

Người ngoài chỉ biết Ngu Cảnh được Thánh viện đặc cách tuyển chọn, chỉ là vì có việc nên chậm trễ không đến báo danh. Thế nhưng rất ít ai biết được thật ra Ngu Cảnh đã uyển chuyển từ chối lời mời của Thánh viện.

“Hắn uyển chuyển từ chối Thánh viện bọn ta thế nhưng cũng không gia nhập các học viện khác, thật là đáng tiếc cho một người như hắn.” Ông lão gầy guộc rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ nặng nề thở dài một hơi.

“Nghe nói năm đó hắn vì muốn đi cứu một người phụ nữ nên mới uyển chuyển từ chối lời mời của Thánh viện, rốt cuộc chuyện đó có thật không hả?” Ông lão áo trắng rõ ràng không định dễ dàng bỏ qua như thế, hỏi giọng bát quái.

Ông lão gầy guộc im lặng một lúc rồi nói: “Quả thật có chuyện đó. Lúc ấy Thánh viện yêu cầu hắn phải đến báo danh trong vòng ba tháng, thế nhưng vì hắn phải đi cứu một người phụ nữ, thời gian bị trùng nên mới từ chối.”

“Các ngươi cũng không biết linh hoạt lên một chút sao? Thiên phú của Ngu Cảnh khi đó quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ. Lại thêm hắn vì cứu người mà từ bỏ một cơ hội tốt như vậy thì tâm tính cũng tuyệt đối không tệ chút nào.” Ông lão áo trắng cũng vì chuyện này mà thở dài.

Ông lão gầy guộc cười khổ một tiếng: “Ta cũng từng nghĩ đến chuyện đợi hắn làm xong việc rồi lại tới, cũng tranh thủ cho hắn thời gian một năm. Thế nhưng khi hắn lại xuất hiện lần nữa thì đã là ba năm sau, đã bỏ lỡ mất thời gian bồi dưỡng tốt nhất rồi, lại còn gây ra tai họa nữa chứ, Thánh viện không thể vì hắn mà phá lệ thêm lần nữa.”

Thánh viện có thể phá lệ vì một thiên tài tuyệt thế, thế nhưng không thể chỉ vì một người mà phá lệ hết lần này đến lần khác. Dù sao Thánh viện cũng có tự tôn của mình.

“Ai… vậy thì đúng là đáng tiếc thật.”

Ông lão áo trắng ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:

“Người phụ nữ được Ngu Cảnh cứu có phải là mẫu thân của con nhóc kia không?”

“Ngươi hỏi nhiều thế mà làm gì? Có những chuyện biết quá nhiều còn có thể dẫn đến họa sát thân đấy.” Ông lão gầy guộc cau mày nói.

“Dẫn đến họa sát thân? Mẫu thân của con bé kia nhất định chính là người phụ nữ năm đó được Ngu Cảnh cứu mạng rồi.”

Ông lão áo trắng vuốt râu:

“Xuất thân của cô nương kia có phải rất lớn không? Người có thể khiến ngươi cũng phải kiêng kị thế này đâu được mấy ai chứ.”

“Thân phận của người đó không phải là thứ ngươi có thể tìm tòi nghiên cứu được đâu. Và tốt nhất ngươi cũng nên biết giữ mồm giữ miệng với con nhóc kia nữa đấy.”

Ông lão gầy guộc nghiêm túc nhắc nhở:

“Con nhóc đó mà biết quá nhiều cũng chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp đâu.”

Ông lão áo trắng rất hiếm khi nhìn thấy lão già chết tiệt nghiêm túc thế này, lòng ông liền trầm xuống. Xem ra xuất thân của cô nhóc đó có gì đó rất thần bí, ông nói:

“Biết rồi, ta đã nhìn trúng con bé thì đương nhiên sẽ không để nó lâm vào bất kỳ nguy hiểm không ngờ nào rồi.”

“Ngươi biết thế là được rồi.” Ông lão gầy guộc cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, hai người liền nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

Có điều cả ba người đều không chú ý đến ở gần đó có một nhành cỏ đang tản ra khói xanh nhàn nhạt dưới ánh trăng và bay về phía xa xa bên ngoài khoảng sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.