Phong Thần gật đầu, chàng biết Lục thành chủ có thể nhắc nhở như vậy, hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi Ngu Thanh Thiển, cũng nhận lấy phần ý tốt này.
"Được, chúng ta biết rồi!"
Lục thành chủ suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung: "Cơ Quan Sư của phủ thành chủ chúng ta từng nghiên cứu cổ mộ, cho ra kết luận là mỗi khi cổ mộ xuất hiện chỉ có thể mở ra ba lần, phủ thành chủ chúng ta và những thế lực khác của thành Thanh Khâu đã lãng phí hai lần, hiện tại có thể chỉ còn một lần cơ hội mở ra."
Rồi hắn nói tiếp: "Cho nên e là Thần thái tử các ngươi phải cùng đi cùng đoàn người của Trì thiếu chủ, đến lúc đó cùng nhau tiến vào cổ mộ, nếu không thật sự chỉ có một lần cơ hội mở ra, một trong hai đội có thể sẽ bỏ lỡ cổ mộ."
Sở dĩ ban đầu hắn không lập tức cho đám người Phong Thần lệnh thông hành, cũng là vì vấn đề này.
Hiện tại Ngu Thanh Thiển cứu sống nhi tử của hắn, mà Trì gia là núi dựa của thành Thanh Khâu, hắn không thể một bên nặng một bên nhẹ, thế cho nên hắn quyết định nói ra sự thật, để cho bọn họ cùng nhau đi vào cổ mộ tìm kiếm.
Phong Thần gật đầu: "Chỉ cần đoàn người của Trì thiếu chủ không có ý kiến, chúng ta cũng không có vấn đề gì cả."
Không biết tại sao Trì gia lại coi trọng cổ mộ như vậy, còn để cho Trì Mặc Nhiễm đích thân đến đây, thì ắt hẳn là không thể nào để cho bọn họ chiếm được tiên cơ, vì chuyện này việc cùng đồng hành cũng có thể tiếp nhận.
Hơn nữa hắn cũng muốn quan sát thêm, rốt cuộc Trì Mặc Nhiễm có tình cảm và thái độ thế nào với Ngu Thanh Thiển, như vậy sẽ giúp hắn dễ dàng tính toán hơn.
"Thần thái tử không ngại, tất nhiên chúng ta cũng vui vẻ cùng đồng hành." Trì Mặc Nhiễm dẫn theo mấy người đi tới.
Phong Thần lạnh nhạt gật đầu với Trì Mặc Nhiễm xem như là chào hỏi.
Lục thành chủ thấy song phương đều không có phản đối đề nghị này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì cầu chúc các vị hết thảy thuận lợi, lúc trở về nhất định phải đến phủ thành chủ uống chén rượu nữa."
"Được!”
Sau khi ra khỏi phủ thành chủ hai đội nhân mã lập tức cùng nhau chạy về phía tòa cổ mộ hoang vu.
Làm thủ lĩnh mỗi đội, khí chất của Phong Thần lạnh lùng trong trẻo như ngọc, giáng vẻ xuất trần như ẩn như hiện tựa thiên tiên giáng trần, khí chất của Trì Mặc Nhiễm lạnh lùng nội liễm, tản ra một luồng cảm giác người lạ chớ tới gần, song cũng vô cùng tuấn mỹ bất phàm.
Hai người đều nói không nhiều, vì vậy dọc đường đi cũng không có trao đổi gì.
Vân Tư Đình và Ngu Thanh Thiển, hai nữ tử duy nhất trong tiểu đội của Phong Thần có quan hệ không tồi, trên đường hai người song song vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện phiếm.
Lãnh Lăng Sương nảy ra ý định, cưỡi ngựa tới gần Ngu Thanh Thiển và Vân Tư Đình.
Ngu Thanh Thiển và Vân Tư Đình cũng không nghĩ tới Lãnh Lăng Sương sẽ đến, hai người đều lễ phép đáp lại một câu: "Lãnh tiểu thư."
"Ngu tiểu thư, lần trước ngươi giải độc cho Lục thiếu chủ, thuật trị liệu của ngươi thật đúng là cao minh!" Lãnh Lăng Sương khiêm tốn mà cười nói: "Sau này nhớ chỉ giáo ta nhiều hơn, chúng ta có thể trao đổi những điều tâm đắc cùng kinh nghiệm trong việc trị liệu."
Nàng nhìn ra được Phong Thần đối xử với Ngu Thanh Thiển hoàn toàn bất đồng với những người khác, mặc dù biểu ca Trì Mặc Nhiễm không tỏ vẻ gì, nhưng có vẻ như thái độ của hắn đối với Ngu Thanh Thiển cũng có vấn đề, song tuyệt đối không phải là ghét.
Đã như thế, nếu nàng muốn đến gần công phá Phong Thần, vậy không bằng xuống tay với Ngu Thanh Thiển trước.
Thêm vào đó nếu Trì Mặc Nhiễm thật sự cũng đối xử bất đồng với Ngu Thanh Thiển, lấy lòng Ngu Thanh Thiển cũng có thể khiến cho Trì Mặc Nhiễm xem trọng chính mình hơn.
Hơn nữa Ngu Thanh Thiển lại là biến số mà nàng chưa từng nghe tới, sớm tiếp cận tương lai cũng dễ lên kế hoạch phòng bị.
Kể từ khi phát hiện cái biến số Ngu Thanh Thiển này, Lãnh Lăng Sương đã cho người lén đi điều tra tin tức về Ngu Thanh Thiển.
Sau khi biết được thân phận của đối phương, nàng cũng không quá để ý, một cái quận chúa của một nước nhỏ đối với thân phận hiện tại của nàng mà nói thì quá là nhỏ bé, chẳng qua biểu hiện của Ngu Thanh Thiển ở Học viện Hoàng gia lại làm cho nàng cảm nhận được một loại cảm giác kiêng kỵ rất nặng.
Chẳng qua nàng cũng sẽ không ngu xuẩn giống như Tần Phượng Nghi kia, cái gì cũng làm ngay trước mặt, hiện tại chỉ có thể trở về Tần gia dưỡng thương.
Vì đạt được mục đích, Lãnh Lăng Sương càng căm ghét càng thù hận, cũng sẽ càng lấy lòng tiếp cận đối phương, làm bằng hữu với đối phương.