Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 4: Nàng Thích Náo Nhiệt



Trời vừa sáng, một con ngựa Xích Diệm từ phía cửa thành đế quốc Đại Diễm chạy đi như bay.

Ba tháng sau, tại một thành nhỏ ở biên giới nam bộ đại lục, Ngu Thanh Thiển đang dắt theo ngựa Xích Diệm đi tìm quán trọ để ở.

Tắm gội xong, sau khi màn đêm buông xuống, nàng ra khỏi quán trọ tiến về một quán rượu náo nhiệt nhất trong thành.

Thành nhỏ và trung tâm đông bộ đại lục giao nhau, cho nên rất là phồn hoa náo nhiệt.

Hai bên đường rượu đỏ đèn xanh, toàn là người qua lại nhộn nhịp.

Ngu Thanh Thiển lại không nghĩ rằng âm thanh ồn ào xung quanh làm người ta phiền lòng, ngược lại rất thích không khí này, đây là cảnh rất khó thấy ở Mạt Thế.

Lúc đó, nàng buộc tóc thành tóc đuôi ngựa, trên người mặc bộ y phục màu lam nhẹ nhành tự nhiên, cộng thêm dung nhan xinh đẹp thanh khiết, bước trên đường thu hút không ít người chú ý.

Ngu Thanh Thiển thần sắc dửng dưng, trên môi nở nụ cười thăm dò tứ phía, ánh mắt đầy thích thú.

Nàng rất thích khi được sinh ra trên đại lục này, dân chúng cởi mở, giữa nam và nữ không có nhiều trở ngại, cũng là một thế giới tôn thờ cái mạnh.

Mảnh đại lục đầy màu sắc ảo tưởng này không có dị năng, nhưng lại phân thành ba loại người, người bình thường, Linh Thực Sư, Tôi Thể Sư.

Linh Thực Sư là quần thể người rất quý hiếm của cả đại lục, sau đó là Tôi Thể Sư, người phổ thông là tầng lớp cơ bản và đông nhất.

Hễ Linh Thực Sư ra đời, thì trên trời sẽ chiếu xuống chùm tia sáng màu xanh lục, cổ tay sẽ mang theo một vết tích hình lá cây màu xanh lục nhạt.

Sự thân thiết và năng lực trời sinh của Linh Thực Sư đối với thực vật thì khác với người thường, có thể kết hợp dung hòa với tinh hoa của thực vật để kích hoạt tu luyện.

Cũng có cực ít bộ phận người bình thường hoặc là Tôi Thể Sư có cơ duyên kết hợp với tinh hoa thực vật, một khi thành công cũng có thể kích hoạt tu luyện Linh Thực Sư, những người như vậy thì trở thành Hậu Thiên Linh Thực Sư, có điều tỷ lệ thành công vô cùng thấp.

Còn về Tôi Thể Sư, là tồn tại của người luyện võ công, dựa vào nâng cao thể chất để thay đổi từ lượng đến chất, một khi Tôi Thể thành công cũng có thể cùng tu luyện với Linh Thực Sư, chỉ là hơi đơn độc, không giống như Linh Thực Sư có rất nhiều hệ.

Ở đại lục này Linh Thực Sư dưới mười ba tuổi không được tu luyện, nếu không sẽ phá hủy cơ năng của thân thể, do vậy độ tuổi từ mười ba đến mười lăm là độ tuổi thích hợp nhất để bắt đầu tu luyện.

Tôi Thể Sư thì sau sáu tuổi đã có thể bắt đầu tăng cường luyện tập và đắp nặn thân thể, sau mười ba tuổi cũng chính thức bắt đầu giai đoạn tu luyện.

Trong thời gian mười năm Ngu Thanh Thiển ở Cẩm vương phủ, cha nàng đã không biết bao nhiều lần giảng giải cho nàng về Linh Thực Sư và Tôi Thể Sư, nhưng mà không có bất cứ hướng dẫn tu luyện nào, sợ nàng không cẩn thận kích hoạt tu luyện phá hủy căn cơ.

Nhưng mà từ khi sáu tuổi nàng đã bắt đầu tăng cường luyện tập thân thể, cha nàng thấy sức khỏe của nàng ngày càng tốt lên, thì cũng không ngăn cản, còn có thầm lặng ủng hộ nàng.

Bây giờ khả năng chiến đấu của nàng đã sắp tới trình độ cơ bản so với kiếp trước, đây cũng là mấu chốt để nàng thuyết phục cha nàng một mình lên đường.

Ngu Thanh Thiển bước vào quán rượu, chọn vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống.

Chọn một ly rượu khá nồng, nàng vừa uống, vừa nhìn xuyên qua cửa số kính nhìn bên ngoài, đôi mắt ôn hòa.

“Tiểu thư, ta có thể ngồi đây không?”

Giọng một người con trai vang lên trước bàn, Ngu Thanh Thiển quay đầu lại ngước mắt lên nhìn.

Đối phương là một thiếu niên tướng mạo phong lưu hào phóng, trên mình là bộ y phục bằng lụa cộng thêm trên đầu đội mũ bằng ngọc chứng tỏ thân phận không bình thường.

Chàng nửa cười nửa không chỉ vào vị trí trống của Ngu Thanh Thiển.

“Tùy ngươi” - Ngu Thanh Thiên đảo mắt xung quanh, vị trí bên cửa sổ đều đã ngồi kín người, chỉ có vị trí đối diện nàng là còn trống. Chàng trai nở nụ cười sáng lạn, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.