Sau khi chọn đường xong, đoàn người ăn chút đồ rồi tiếp tục lên đường.
Cả nhóm người một mạch đi thẳng về phía trước, trong thời gian này gặp phải mấy con ma thú và yêu thú tập kích, nhưng đều bị sự phối hợp ngày càng ăn ý của nhóm giải quyết hết.
Đến buổi tối, mọi người đều không vội nữa, đốt đống lửa rồi người nào người đó dựa vào cây hoặc là nằm trên đất nghỉ ngơi.
Sau mười ngày, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của con đường.
Lúc này, trước mặt con đường xuất hiện ra một con đường mòn sâu thăm thẳm. Cây cối xung quanh con đường mòn này trụi lủi, hình dạng thì quái lạ, nhìn rất u ám kỳ dị.
“Chúng ta phải đi con đường này sao? Ta có cảm giác rợn tóc gáy.” Một thiếu nữ trong đội sắc mặt khó coi nhìn về phía trước nói.
Mấy người trong đó lần lượt thêm vào: “Đúng vậy! Con đường này cảm giác thật đáng sợ, hay là chúng ta đổi đường khác đi.”
“Sao mà đổi đường đi được? Chúng ta đã đi mười ngày rồi, nếu vòng về đi lại con đường khác, vậy chắc chắn sẽ thua những nhóm khác.” Trong đó có một người than phiền, ánh mắt còn cố tình nhìn Ngu Thanh Thiển.
“Đúng vậy! Lúc đầu ta đã nói nên chọn con đường ngắn nhất đi đến vòng ngoài, sao cứ phải dựa vào giác quan thứ sáu mà chọn con đường này.” Một người khác châm biếm nói.
Sau đó còn có ba người không ngừng than vãn, ngữ điệu chỉ thẳng vào Ngu Thanh Thiển, oán trách nàng chỉ dẫn cả nhóm chọn con đường này.
Hỏa Ly Nhã và Mộ Dung Thanh nghe thấy đoàn người than phiền đều tự nhiên cau mày. Tuy bọn họ thấy con đường nhỏ phía trước rất âm u kỳ quái, nhưng lại không trách Ngu Thanh Thiển.
Bọn họ cảm thấy trong những cái cây hình thù kỳ quái ở bốn phía của con đường mòn phía trước có ẩn chứa không ít yêu thực. Nếu như tiêu diệt hết đám đó thì số lượng hạt nhân tinh thể nhất định sẽ không ít.
Chỉ là bốn phía của con đường mòn phát ra một cảm giác sợ hãi không thể giải thích nổi, giống như là lôi kéo làm cho người ta không kềm được mà nóng nảy. Bọn họ không dám khinh suất mà quyết định vào hay không, dù sao điều này cũng liên quan đến tính mệnh của cả đoàn.
“Có người tự cho là đúng, được giáo viên biểu dương mấy câu thì kiêu ngạo mù quáng mà đề xuất ý kiến. Nếu tiếp tục như vậy e rằng nhóm chúng ta sẽ rớt lại phía sau rồi.” Đứa con gái lên tiếng đầu tiên càng nói càng khó nghe.
Mấy người khác lần lượt phụ họa, mũi dùi lần này chỉ thẳng vào hướng Ngu Thanh Thiển.
Tạ Thư nhận thấy mấy người đó giọng điệu càng lúc càng khó nghe, lại còn lay động thêm mấy người khác. Nàng phát hiện đứa con gái đang nói những lời kích động kia trước đây có quan hệ rất tốt với Tần Phượng Nghi, nàng đang định quát tháo thì thấy Ngu Thanh Thiển mặt lạnh nói.
“Im mồm, các ngươi nếu không muốn đi tiếp thì bây giờ có thể biến.” Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Ngu Thanh Thiển lúc này lộ ra mấy phần mạnh mẽ.
Một luồng sát ý bay tứ phía, tuy là rất nhạt, nhưng vẫn mang lại cho những người ở đó có cảm giác nguy hiểm sởn cả gai ốc.
Nàng lạnh lùng nhìn cả nhóm nói: “Con đường này có không ít yêu thực ẩn nấp. Nếu đi tiếp thu được tinh thạch, thì chắc chắn sẽ có thể xếp năm thứ hạng đầu. Cơ hội luôn luôn sinh ra từ nguy hiểm.”
“Điều quan trọng nhất là, vừa gặp khó khăn đã lùi bước thì các ngươi còn tư cách gì để trở thành một Linh Thực Sư và Tôi Thể Sư hùng mạnh.”
Ánh mắt nàng sáng như đuốc, lấp lánh ý chí chiến đấu: “Muốn chiến thắng kẻ địch, trước tiên phải thắng bản thân đã. Những người muốn có được hạt nhân tinh thể của yêu thực và hoàn thành nhiệm vụ thảo dược thì đi theo ta.”
“Còn mấy người nhiều lời lúc nãy, từ bây giờ bắt đầu, nếu bị thương, thì ta từ chối trị thương cho người đó.” Nàng hừ một tiếng lạnh lùng, kiêu ngạo và đầy bá đạo, giọng nói lạnh buốt như phát ra từ địa ngục: “Ai còn lải nhải, ta sẽ cắt cổ người đó.”
Nàng phát hiện mức độ nhẫn nại của nàng đã ngày càng cao rồi, nếu như đổi lại là ở Mạt Thế, thì nàng sớm đã đánh cho mấy người đó một trận sống không bằng chết.
Ngu Thanh Thiển nói xong cũng không đợi mấy người phía sau phản ứng, lập tức đi vào con đường mòn nhỏ quái dị trước.