Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 89: Nàng Thật Biến Thái



Hành động của Ngu Thanh Thiển làm những người ở đây đều sợ ngây người, bao gồm cả mười mấy vị giáo viên kia.

“Trời ạ! Có phải Ngu Thanh Thiển điên rồi không, nàng ta lại dám nhảy xuống sông một mình, không muốn sống nữa sao?” Một người đệ tử mang địch ý không lớn với Ngu Thanh Thiển nhịn không được kinh sợ hô ra tiếng.

“Không phải là nàng muốn đi chịu chết đấy chứ, trong con sông kia toàn bộ đều là ma thú cùng yêu thực!”

Sau khi bọn họ đi xuống sông, tuy rằng đã chém giết hơn một trăm con ma thú cùng yêu thực, nhưng ít nhất còn dư lại gần một nửa vẫn chưa giải quyết, lại còn đều là những chủng loại tương đối hung hãn.

“Chẳng lẽ là lời nói vừa rồi của Tần Phượng Nghi khiến nàng bị kích động quá mạnh?” Một người không ưa Tần Phượng Nghi mở miệng nói.

“Có thể, nhưng nàng làm thế cũng quá là lỗ mãng.”

“Các ngươi mau xem, nàng bay ra khỏi mặt nước.” Đột nhiên một người không tự chủ đứng lên chỉ vào mặt sông nói.

Những người khác cũng rối rít quay về phía mặt sông nhìn không chớp mắt.

Khoảnh khắc Ngu Thanh Thiển nhảy xuống sông, ma thú ở bờ bên kia đồng thời cũng lao xuống sông.

Ở trong thế giới của ma thú, con người chắc chắn là sự tồn tại đáng căm thù nhất.

Bọn nó có thể cùng đồng bọn tranh chấp đồ vật dưới sông, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho con người có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Vì thế trong con sông nhỏ kia, có những mười mấy con ma thú liền hướng Ngu Thanh Thiển vây công mà đến, muốn xé nát nàng, cũng muốn bức nàng đi ra khỏi con sông.

Ngu Thanh Thiển toàn thân chiến ý lượn lờ, vừa tiến vào con sông tràn ngập máu tanh, khát máu cùng thô bạo nơi đáy lòng lại bị khơi lên một lần nữa, như là điên cuồng muốn tìm kiếm một con đường đột phá.

Đáp xuống mặt sông, nàng lập tức rút từ ủng ra thanh chủy thủ mà cha mỹ nam đưa cho nàng lúc nàng rời khỏi Cẩm Vương phủ, lắc mình một cái liền vọt vào giữa bầy ma thú.

Trong lúc mọi người cho rằng Ngu Thanh Thiển sẽ bị ma thú quần công cắn xé, nuốt vào bụng, giáo viên không kịp tới cứu viện, thì một cảnh tượng làm cho bọn họ rớt tròng mắt xảy ra.

Thân ảnh Ngu Thanh Thiển giống như quỷ mị linh hoạt du tẩu ở mặt sông, máu bắn tung tóe khắp nơi, từng con ma thú khổng lồ ầm ầm ngã xuống. Chúng nó hoặc là trên đỉnh đầu hoặc là trên thân đều nhiều ra một cái hốc máu, đó là vị trí của tinh hạch.

“Đó… đó là cái gì? Sao lại có thể?” Một đệ tử phát ra thanh âm run rẩy mang theo vài phần không thể tin tưởng.

“Người nọ là Ngu Thanh Thiển? Thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

“Mạnh, thật mạnh, thân pháp chiến đấu của nàng quá sắc bén.”

“Trời ơi! Nàng vẫn là người sao?”

Ngu Thanh Thiển không ngừng du tẩu, nơi nàng đi qua tất cả đều là thi thể ma thú, cơ bản đều là một kích liền bị mất mạng, cảnh tượng như vậy ở trong mắt một đám tân sinh là quá mức nguy hiểm.

Mà thành viên của tổ ba, tổ bảy cùng tổ tám có thể nói là bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, bọn họ đều đã từng chứng kiến thân thủ của Ngu Thanh Thiển.

Giờ khắc này trong đáy lòng họ chỉ là vô cùng bội phục dũng khí của Ngu Thanh Thiển.

Nàng quả thật có thực lực, nhưng mà dám ở tình huống như vậy còn nhảy xuống sông chiến đấu kịch liệt, thật đúng là không phải ai cũng đều có thể làm được.

Chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, Ngu Thanh Thiển dáng người ưu nhã đứng ở trên mặt sông, thi thể của đám ma thú vây công nàng trôi nổi xung quanh, không sót dù chỉ một con, toàn bộ đều bị đánh chết.

Hình ảnh này quá mức quỷ dị cũng quá mức ghê người, làm cho đám tân sinh ở trên bờ đều phải trợn mắt há hốc mồm, không tài nào tin nổi.

Tiếp theo mọi người chỉ thấy nàng đạp trên mặt nước rồi nhảy bật lên, trong khoảnh khắc biến mất khỏi mặt sông.

“Trời ạ! Nàng muốn đi xuống đáy sông sao? Phía dưới còn gần trăm con ma thú cùng yêu thực.”

“Quá hung hãn, nàng thật biến thái.”

“…” Xung quanh đều là tiếng rầm rì bàn tán về Ngu Thanh Thiển.

Mười mấy vị giáo viên cũng từng có ý định ngăn trở, nhưng Ngu Thanh Thiển căn bản không nghe, bọn họ cũng không có biện pháp.

Trong khi mọi người ở đây đều đang phỏng đoán xem Ngu Thanh Thiển đi xuống đáy sông có thể sẽ chết hay không, thì bỗng nhiên một bạch y mỹ nam mang theo sáu người xuất hiện ở bờ sông.

Chàng lễ phép gật gật đầu với mười mấy vị đạo sư kia, thế rồi chàng liền vung tay lên dẫn theo sáu người nhảy xuống sông.

“Trời… trời ơi! Đó, đó là Phong học trưởng!” Một nữ đệ tử kích động kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.