Khuynh Thành Tuyết

Chương 18: Không khuất phục



Thời điểm Thiên Hựu đứng lên, thử nhấc lên cánh tay phải

“Hí…” Một tiếng gào lên đau đớn nhẹ nhàng, quả nhiên, cánh tay phải đã không quá thích hợp lại đi kéo cung nặng nề như vậy

Hơn nữa, không chỉ là cánh tay phải, ngay cả ngón tay cái của tay phải, ngón tay trỏ và ngón giữa, cũng đều mài đến sưng đỏ trong suốt, lại bắn mấy chục tiễn, sợ là phải mài hỏng da

Nghĩ như thế, Thiên Hựu quyết định không hề miễn cưỡng, dứt khoác đem cung đổi đến tay phải

Tay trái bắn tên, Thiên Hựu trước đây đã từng nếm thử, đáng tiếc độ chính xác hơi có không đủ là được rồi

Lần kia cũng như lần này, bị sư phụ ép sốt ruột…

Thiên Hựu trầm ổn một hồi tâm thần, bày xong tư thế, tay phải nắm cung ngược lại không có đặc biệt chịu sức

“Vèo!” Mũi tên phá không mà đi, ở giữa hồng tâm, nhưng mà không có đem mũi tên trước kia đẩy đi

“Vèo!” “Vèo!” “Vèo!”

Liên tiếp bắn ra hơn mười tên, cũng đều ở phạm vi hồng tâm, nhưng mà một mũi tên cũng không đẩy đi

Đám người Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, âm thầm đáng tiếc

Nhưng mà sắc mặt của Thiên Hựu lại càng u ám

Đem cung cầm trong tay thả xuống, Thiên Hựu cất bước hướng về bia tên đi đến, đi tới trước bia quan sát tỉ mỉ một phen, liền đem 17 mũi tên bắn đi tất cả đều nhổ xuống, ôm lấy chúng nó, lại trở về chỗ cũ

“Nàng…. Nàng đây là ý gì?” Văn Khúc tựa hồ là không thể tin được con mắt của chính mình

Người khác rõ ràng trong lòng, nhưng cũng không ai trả lời nàng

Mục Khuynh Tuyết trong lòng vui vẻ, không dễ phát giác gật gật đầu

Lúc bắn tên, tiễn bắn ra phải đẩy đi một mũi tên trước đó, đây là quy tắc sư phụ lập, không đẩy đi, thì phải làm lại từ đầu

Thiên Hựu ở trong lòng âm thầm cảnh báo chính mình, mặc dù sư phụ không ở bên cạnh, cũng không thể có chút lười biếng

“Phù…” Thiên Hựu thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ vai phải, “Xem ngươi rồi!”

Dứt lời, tập hợp lại, đem cung đổi về tay trái

“Vèo!” Ở giữa hồng tâm

“Vèo!” Thành công đẩy đi tiễn trước đó

“Vèo!” “Vèo!”

Tiếng xé gió không ngừng, Thiên Hựu lại giống như cái máy, một mũi tên một mũi tên, hoàn toàn không để ý cánh tay có đau đớn khó nhịn hay không, có phải không cách nào gánh nặng quá nặng hay không

“100…”

“Hoàn mỹ…”

“1 trăm 2…” Mọi người lo lắng thay Thiên Hựu báo số, mắt thấy ngón tay của Thiên Hựu đã rách da chảy máu, thậm chí thậm chí cũng càng ngày càng gian nan

“120…”từng chữ một còn chưa bật thốt lên, liền miễn cưỡng dừng lại

Tay Thiên Hựu giương cung đột nhiên hạ xuống, một lát đều không có lại nâng lên

Sắc trời chậm rãi biến thành đen, Thiên Hựu chỉ là đứng ở nơi đó, mãi đến tận sắc trời hoàn toàn đen thui, Thiên Hựu vẫn không có động tác

Các binh sĩ phụ trách thắp sáng chậu than đi tới hiếu kỳ đánh giá Thiên Hựu vài lần, liền tự mình tản đi

“Tướng quân, ta thấy, đủ rồi” Ô Thước liền ôm quyền quay về Mục Khuynh Tuyết, trong mắt nhìn về phía Thiên Hựu, thu rồi khinh bỉ, có thêm tia kính nể

“Tướng quân, cả Ô Thước, nhiều nhất một lần, cũng chỉ liên tục bắn 330 mũi tên, Thiên Hựu đã bắn ra ròng rã 350 mũi tên rồi!” Văn Khúc vội ở một bên phụ hoạ, nhưng mà nàng nhìn hướng trong ánh mắt của Thiên Hựu, là một loại đau lòng

“Đúng vậy a Tướng quân, Thiên Hựu có thể làm được như vậy, thật sự đã rất không dễ dàng, hơn nữa nàng một ngày chưa có ăn, cho dù không mệt, chắc cũng đói bụng rồi…” Hồng Nhạn cũng vội nói tốt giúp Thiên Hựu

Mục Khuynh Tuyết quay đầu nhìn một chút ba tên gia hỏa thông đồng một mạch, “Trừ phi, nó tự mình đi tới trước mặt của ta, nói nó không xong rồi, bằng không…”

Mục Khuynh Tuyết tiếng nói còn không có nói xong, liền thấy được Thiên Hựu bưng cánh tay phải, sắc mặt tái nhợt đi đến phía chính mình

Mục Khuynh Tuyết trong lòng một trận bồn chồn, rõ ràng là không muốn để cho Thiên Hựu từ bỏ, mà khi cô nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thiên Hựu, trong lòng lại như đè lên một tảng đá lớn, bức đến cô khó chịu

“Aiz, bỏ đi” Mục Khuynh Tuyết thở dài, quay người chuẩn bị đi về hướng lều trại

“Có….” Âm thanh Thiên Hựu khàn khàn nói ra một câu, nhưng mà cũng không có người nghe rõ ràng, Mục Khuynh Tuyết bỗng nhiên quay người, một mặt chờ mong nhìn Thiên Hựu

“Nước…” Thiên Hựu tay trái bóp bóp cổ họng, một buổi trưa không uống nước, hơn nữa thể lực tiêu hao kịch liệt như thế, đã làm cho nàng nói không ra lời

“Cho nó nước!” Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, Văn Khúc lập tức bưng một chén nước đưa tới trước mặt Thiên Hựu

Thiên Hựu vốn định hai tay tiếp nhận, nhưng mà cánh tay phải vừa giơ lên, lại bất lực rủ xuống, “Thất lễ…” Thiên Hựu khàn cổ họng, đối với Văn Khúc hơi khom người, tay trái tiếp nhận bát nước, ngẩng đầu lên, ộc ộc liền uống vào bụng

Khát thành như vậy, Thiên Hựu cũng không để ý khuyên bảo của sư phụ

“Còn muốn không?” Văn Khúc đau lòng thay Thiên Hựu lau mồ hôi, ân cần hỏi han

“Ân” Thiên Hựu gật gật đầu, Văn Khúc lại đưa đến một bát

“Uống chậm một chút” Mục Khuynh Tuyết ở một bên không nhịn được mở miệng

Thiên Hựu nghe vậy hơi sững sờ, gật gật đầu, từng miếng từng miếng lại uống xong một bát

“Phù…” Hai bát xuống bụng, sắc mặt Thiên Hựu cũng dễ nhìn hơn, “Cảm tạ” Nói chuyện cũng rõ ràng chút

“Thiên Hựu, ngươi còn muốn… Tiếp tục sao?” Văn Khúc cẩn thận từng li từng tí một hỏi dò, lén lút liếc mắt ra hiệu cho Thiên Hựu, Thiên Hựu cười cười, coi như không thấy

“Muốn”

“Đây lại là hà tất gì chứ!” Văn Khúc giậm chân một cái, thầm mắng Thiên Hựu quá mức cậy mạnh!

Mục Khuynh Tuyết liếc nhìn Thiên Hựu, một chút trầm tư

“Mục Thiên Hựu, thể hiện cũng không phải gọi là anh dũng”

“Con đường này ta đi qua một lần, lại đi một lần, coi như hồi vị”

Thiên Hựu khẽ mỉm cười, quay về mọi người khom lưng, quay người trở lại giữa sân

“Tướng quân, nàng lời này là có ý gì?” Mọi người một mặt không hiểu hỏi dò Mục Khuynh Tuyết

“Hừ,, sợ là lại cùng người kia có liên quan” Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã là có định luận

Mấy người hai mặt nhìn nhau, vừa nhìn sắc mặt Mục Khuynh Tuyết không thiện, cũng không dám hỏi dò quá nhiều

“Aiz, chỉ sợ cánh tay của nàng đã không nhấc lên nổi rồi.” Ô Thước một tiếng thở dài, lắc lắc đầu

“Vèo…”

“Vèo…” Mũi tên tiếng xé gió thỉnh thoảng truyền đến, mấy người vây xem đã không biết nên làm gì biểu đạt kinh ngạc của mình

Mục Khuynh Tuyết không khỏi đi về phía trước vài bước, lặng lẽ đến bên cạnh Thiên Hựu, từ mặt bên nhìn nàng

Khi cô thấy được gò má cương nghị của Thiên Hựu, cắn chặt hàm răng, còn có khi trong ánh mắt để lộ ra phần bất khuất cứng cỏi này, trong lòng thật là xúc động, cô muốn biết, là ai, cho Thiên Hựu động lực lớn như vậy?

Lần đầu, cô muốn đi tìm hiểu một chút đứa bé này, muốn biết bên trong thân thể gầy nhỏ của nàng, tại sao có thể có sức mạnh lớn như vậy?

“Bịch” một tiếng, Thiên Hựu ngã quỵ ở mặt đất, thống khổ bưng lấy cánh tay

Mục Khuynh Tuyết bản năng đi đến bên cạnh Thiên Hựu hai bước, cô muốn đi đem Thiên Hựu nâng dậy, nhưng cô lại cảm thấy chính mình không nên ra tay, một chút do dự, Thiên Hựu chính mình cắn răng lảo đảo đứng lên

Vừa rồi, dư quang của Thiên Hựu thấy được động tác của Mục Khuynh Tuyết, sau khi đứng dậy, Thiên Hựu quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, miễn cưỡng đối với cô nặn ra một nụ cười vẫn tính xán lạn

Thấy được nụ cười này, Mục Khuynh Tuyết chấn động trong lòng, cô cuối cùng biết rồi

Biết rõ bản căn nguyên khó chịu trong lòng của mình như vậy, đó là một loại…. Cảm giác gọi là đau lòng

Hết chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.