“Thiên Hựu, Thiên Hựu” Sáng sớm hôm nay, trời mới vừa tờ mờ sáng, Văn Khúc liền kêu tỉnh Thiên Hựu
“Ân…” Thiên Hựu lừ hừ một tiếng, mở mắt ra, nhìn chằm chằm Văn Khúc một hồi lâu, mới phản ứng được nơi ở cũng không phải phủ tướng quân
“Văn Khúc di nương” Thiên Hựu ngồi dậy chậm rãi xoay người, xoa xoa cánh tay đau nhức, chẳng biết vì sao, vốn là cho rằng cánh tay hôm nay sẽ đau hơn, không nghĩ tới lại là nhẹ nhõm không ít
“Thiên Hựu, cánh tay khá hơn chút nào không?” Văn Khúc thân thiết hỏi dò
“Tốt nhiều rồi, đa tạ di nương quan tâm”
“Ân, nè, trước tiên lau mặt” Văn Khúc nói qua, từ bên chậu nước cầm cái khăn lông qua
Thiên Hựu thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy hai tay tiếp nhận, “Đa tạ di nương”
Văn Khúc ở bên cười tủm tỉm nhìn Thiên Hựu rửa mặt xong xuôi, ở chung chỉ là một ngày, nàng liền thích đứa bé này
“Cơm nước đã giúp ngươi chuẩn bị xong rồi, nhân lúc nóng ăn đi” Văn Khúc chỉ chỉ cơm sáng trêи bàn, thúc giục Thiên Hựu ăn uống
“Đa tạ di nương” Thiên Hựu lại hướng về Văn Khúc nói tạ ơn, ngồi ở bên cạnh bàn liếc mắt nhìn, ăn một ít khoai tây, cắn nửa cái bánh màn thầu, uống một bát cháo trắng
“Thiên Hựu, ăn nhiều một chút, ta sợ ngươi buổi trưa lại không có mà ăn…” Văn Khúc ở một bên thân thiết nói
Thiên Hựu sững sờ, trái lại cười cười, “Hôm nay lại luyện tài bắn cung sao?”
“Đó ngược lại không phải”
“Thiên Hựu có biết cưỡi ngựa?” Văn Khúc một mặt chờ mong nhìn Thiên Hựu
“Sư phụ đã dạy một chút” Văn Khúc gật gật đầu, thầm nghĩ hôm qua nàng cũng nói chỉ biết bắn tên, kết quả… Nghĩ như thế, vẻ mặt cười trêи sự đau khổ của người khác nhất thời hiện lên ở trêи mặt
“Di nương muốn dạy Thiên Hựu cưỡi ngựa sao?” Nhìn Văn Khúc một mặt cười xấu xa, Thiên Hựu cười hỏi dò
“Không không không, không phải ta, là Hồng Nhạn di nương của ngươi” Văn Khúc cười càng vui vẻ hơn
Sau khi ăn cơm xong, Thiên Hựu cố ý muốn đi liều chính vấn an Mục Khuynh Tuyết, sau đó mới để cho Văn Khúc dẫn nàng đi sân thuần ngựa
“Thiên Hựu, Hồng Nhạn di nương ngươi rất thích ngươi, chắc là sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ là kỹ thuật cởi ngựa này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, tự có một môn học ở trong đó, ngươi cần phải cố gắng học, đừng làm cho mẹ ngươi và di nương chúng ta thất vọng thì được” Văn Khúc hảo ý nhắc nhở
“Di nương, lời người nói, ngược lại giống sư phụ ta đến mấy phần” Thiên Hựu nhìn Văn Khúc đến nửa ngày, nói như vậy
Văn Khúc sững sờ, vừa định truy hỏi, liền nhìn sự chú ý của Thiên Hựu đã chuyển đến lên sân ngựa, cười cười, liền dẫn Thiên Hựu tìm đến Hồng Nhạn
“Giao cho ngươi, tự cầu phúc” Câu tự cầu phúc này là nói với Hồng Nhạn, Hồng Nhạn nghe vậy lúc này đáp lại một cái lườm
“Thiên Hựu, biết cưỡi ngựa không?” Hồng Nhạn nắm vật cưỡi của chính mình đi tới trước mặt Thiên Hựu
“Sư phụ đã dạy một chút” Thiên Hựu khiêm tốn trả lời
“Được, nè, cởi cho di nương xem thử” Nói qua, Hồng Nhạn đem dây cương cầm trong tay đưa cho Thiên Hựu
Thiên Hựu tiếp nhận, đánh giá một hồi tuấn mã trước mắt, con ngựa này toàn thân đỏ đậm, trêи trán lại có một chùm lông trắng
Con mắt nhìn chằm chằm con ngựa hồi lâu, con ngựa này trong mắt tràn đầy dịu ngoan, nhìn qua cực dễ ở chung
Thiên Hựu cười sờ sờ đầu ngựa, quay đầu gật gật đầu với Hồng Nhạn, đi tới bên hông ngựa, vỗ vỗ con ngựa còn cao hơn chính mình nữa cái đầu, dậm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa
Vừa mới lên ngựa, con ngựa không an phận giật giật, Thiên Hựu lôi kéo dây cương, ở trêи bụng ngựa đá hai cái
“Tra, tra” Trong miệng hô khẩu hiệu
Con ngựa này cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lệnh của Thiên Hựu, nhấc chân liền chạy
“Tra…” Thiên Hựu lại ở trêи bụng ngựa đá một cước, con ngựa liền tự giác nhanh hơn mấy phần bước chân
Không một hồi, Thiên Hựu liền ở bên trong sân ngựa luồn hai vòng
“Chuya” Trở lại bên người Hồng Nhạn, Thiên Hựu kêu ngựa dừng, vươn mình xuống
“Ân, không tệ” Hồng Nhạn đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa, nhìn Thiên Hựu gật gật đầu
“Thiên Hựu, đối với kỵ binh chúng ta mà nói, ở trêи chiến trường, con ngựa chính là chân của chúng ta, điều động tụi nó, thì phải giống như điều động chân của mình, nhất định phải làm đến ngươi nói đông, con ngựa không dám đi tây, ngươi nói xông lên, con ngựa không dám lùi về sau!”
“Ân” Thiên Hựu gật gật đầu
“Con ngựa là chiến hữu thân mật nhất của chúng ta, đối xử tụi nó thì giống như đối xử người, bọn nó cũng là có cảm tình, có tâm tình, nhất định không thể chỉ coi tụi nó là công cụ thay đi bộ. Con ngựa nếu theo ngươi, vậy ngươi chính là tất cả của nó, vạn không thể coi tụi nó là súc vật, càng không thể tùy ý đánh chửi, ngươi có thể nhớ rồi?”
Hồng Nhạn một mặt nghiêm nghị, nói xong còn yêu quý sờ sờ đầu ngựa của mình
“Vâng, Thiên Hựu nhớ rồi” Thiên Hựu quay về Hồng Nhạn liền ôm quyền
“Được, đi trong chuồng ngựa chọn một con ngựa ngươi thích, ta đi xem thử những binh lính khác trước” Hồng Nhạn nói qua, chỉ chỉ chuồng một bên cách đó không xa, Thiên Hựu gật gật đầu, liền hướng về chuồng mà đi
Mới vừa đến chuồng, con ngựa màu màu sắc sắc liền để Thiên Hựu chọn hoa mắt
Không thể không nói, những giống ngựa này, hình thái đều là thượng thượng, cả Thiên Hựu trong lúc nhất thời cũng không biết nên lựa chọn như thế nào
Ở trong chuồng ngựa chạy hết vài vòng, Thiên Hựu phát hiện một địa phương kỳ quái
Con ngựa này ở bên trong chuồng tùy ý đi lại vốn là không có kỳ quái gì, nhưng Thiên Hựu tỉ mỉ phát hiện, những con ngựa này tứ tán ở các góc, chỉ có một góc, không có một con ngựa, hơn nữa, cũng không có bất kỳ một con ngựa nào đi tới cái góc kia
Mặc dù là muốn đi ngang qua, con ngựa cũng sẽ cố ý tránh khỏi chỗ đó
Điều này làm cho Thiên Hựu hết sức hiếu kỳ, lúc này không chút nghĩ ngợi, hướng về cái góc kỳ quái kia đi đến
Thì ra, đây là một chuồng ngựa đơn độc, cửa chống đỡ lấy một hàng rào cửa gỗ, bên trong đen kịt một màu, Thiên Hựu đi vào trong nhìn xung quanh một hồi, cũng không có thấy vật kỳ quái gì, nhưng mà nàng lại luôn cảm giác trước mặt có một trận tiếng hít thở
Hơi ngẩng đầu, cách mình đại khái cự ly ba thước, lại có hai cục đồ vật màu đỏ
Lúc này vừa đánh giá không quan trọng lắm, Thiên Hựu nhưng trong lòng thì run lên bần bật, hai cục màu đỏ này, mới nhìn qua, lại giống như con mắt
Con mắt!
Nghĩ như vậy, Thiên Hựu bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, mà lúc này hai cục màu đỏ đó cũng theo Thiên Hựu lùi về sau, mà đến gần
Đúng là con mắt!
Chờ vật kia nhô đầu ra, Thiên Hựu kinh ngạc đến không kềm chế được
Đây…lại là một con ngựa!
Bên trong chuồng ngựa tia sáng quá mờ, không nhìn thấy con ngựa này dài bao nhiêu, nhưng Thiên Hựu lại có thể nhìn ra con ngựa này cao bao nhiêu! Cao hơn chính mình đến tận hai cái đầu, nhìn dáng dấp, cao gần hai mét!
Hơn nữa càng làm cho Thiên Hựu khϊế͙p͙ sợ, là hình dạng của con ngựa này! xung quanh mắt, hai móng trước, còn có lông bờm trêи trán, tựa như cùng được máu tươi đúc qua, dùng màu đỏ đã không đủ để hình dung, rõ ràng chính là màu sắc của máu
“Ồ!” Thiên Hựu phát ra một tiếng thán phục tự đáy lòng, quỷ thần xui khiến giơ tay giải mở xích sắt quấn vào trêи cửa gỗ hàng rào
Cửa gỗ mở ra, con ngựa cúi đầu nhìn Thiên Hựu một chút, Thiên Hựu sững sờ, ánh mắt kia càng tràn đầy miệt thị, thật giống như đang nói, ngươi cái phàm nhân vô tri này…
Con ngựa phớt lờ Thiên Hựu ở bên, từng bước từng bước đi ra chuồng ngựa
Chờ khi con ngựa thân hình hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mình, Thiên Hựu lại khϊế͙p͙ sợ rồi!
Con ngựa này, toàn thân đen kịt như mực, con mắt cùng xung quanh, bốn móng, lông bờm và trêи đuôi, lại đều là hoàn toàn đỏ ngầu, trêи lưng từng đạo từng đạo hoa văn máu đỏ, nếu không nhìn kỹ lại, còn tưởng rằng nó bị đánh rách da chảy máu đó!
“Ồ ồ!” Thiên Hựu lại là một tiếng than thở! Một đôi mắt nhìn chằm chằm con ngựa này, xem như là không rời khỏi
Mãi đến tận con ngựa này phát ra một tiếng hơi thở nặng nề, Thiên Hựu mới kinh ngạc phát hiện, những con ngựa khác bên trong chuồng dồn dập núp ở bên trong góc không dám tới gần, thậm chí ngay cả tùy ý đi lại cũng không dám
“Thì ra, ngươi còn là một mã vương a” Thiên Hựu khẽ cười một tiếng, một tay kéo lên dây cương con ngựa