Ra lều trại, Thiên Hựu lúc này mới ngẩng đầu lên, nước mắt trong con ngươi từ lâu không kiềm chế nổi, từng hạt lớn rơi xuống
Nhìn quanh một vòng, chỉ cảm thấy hôm nay quân doanh này, vừa quen thuộc, lại xa lạ
Nhấc bước không biết nên đi về nơi nào, chỉ đành lung tung không có mục đích đi xung quanh thao trường
“Mục Thiên Hựu, lều trại của ngươi sắp xếp xong xuôi, theo ta đi qua”
Ngồi ở thao trường không biết phát ngốc bao lâu, không ngại bên cạnh đột nhiên chạy tới tên lính, Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn lên, là gương mặt Trương Sinh
Thiên Hựu nhìn nàng, sững sờ một lát, mới nói tiếng, “Được”
Đi chưa một hồi, liền tới trước lều trại, người kia vén lên rèm, để Thiên Hựu tiến vào
Đi vào vừa nhìn, tiêu chuẩn giữa mười người, lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, trong lều mọi người thấy Thiên Hựu, dồn dập mắt to trừng mắt nhỏ
“Nàng tên Mục Thiên Hựu, từ hôm nay, ở lều trại ở đây, các ngươi cần phải cố gắng ở chung”
Binh lính dẫn đường dặn dò một tiếng, chỉ chỉ vào một cái giường trong góc gần cửa, “Mục Thiên Hựu, đó là giường chiếu của ngươi, hiện tại có thể tự mình nghỉ ngơi, sau này ngươi thì theo họ cùng thao luyện”
Thiên Hựu gật gật đầu, không nói chuyện, thẳng đi tới trước giường chiếu, xếp quần áo nằm xuống
Chờ người binh sĩ kia đi rồi, cả đám trong lều không biết nhỏ giọng thảo luận cái gì, Thiên Hựu cũng lười để ý tới, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn không chịu nổi, dứt khoác nhắm mắt lại
Chờ khi Thiên Hựu mở mắt lần nữa, nhìn chằm chằm giường chiếu trong lều hỗn độn một lúc lâu, mới phản ứng được, lúc này từ lâu không phải lều trại của doanh trướng của Văn Khúc
Trong lều ngoại trừ Thiên Hựu ra, không có một bóng người, nghĩ đến hẳn là tiến hành thao luyện buổi chiều rồi
Thiên Hựu đứng dậy hoạt động một chút gân cốt, đi tới ngoài trướng bốn phía nhìn một chút, một đám binh lính đang ở dưới giám sát của giáo quan, có thứ tự thao luyện, giờ khắc này nàng là thật không nhấc lên được sức lực tham dự đến trong huấn luyện, suy nghĩ một chút, cất bước đi đến chuồng ngựa
Đi ngang qua sân luyện, Ô Thước đang kiên trì giáo ɖu͙ƈ các binh sĩ luyện tiễn, Thiên Hựu nghỉ chân quan sát hồi lâu, sau đó lại cất bước
Sân ngựa, Hồng Nhạn đang mang theo một đám kỵ binh luyện tập kĩ thuật cưỡi ngựa, tựa hồ cũng không có chú ý tới mình đến
Thiên Hựu không khỏi trở nên hoảng hốt, tất cả những thứ này nhìn qua ngay ngắn có thứ tự như vậy, chẳng lẽ, mấy ngày trước đây mình là làm một giấc mộng hay sao?
Lại đi hai bước, đi tới trong chuồng ngựa, mãi đến tận thấy được Bá Hồng Trần nhìn thấy chính mình vui vẻ bay nhảy, Thiên Hựu mới khẳng định, chính mình cũng không có nằm mơ
“Bá Hồng Trần, ta lại tìm đến ngươi” Thiên Hựu nói nhỏ một tiếng, đem Bá Hồng Trần dắt ra chuồng, nhìn nó nhìn đến nửa ngày, đang suy nghĩ muốn đi nơi nào luyện nó
“Cái kia… Thiên Hựu…” Không ngại bên cạnh một tiếng thanh âm quen thuộc, Thiên Hựu nghe vậy vui mừng trong bụng, quay đầu nhìn lại, chính là Hồng Nhạn
“Cái kia… Có thể nhờ ngươi đem Bá Hồng Trần trước tiên nhốt về trong chuồng ngựa hay không…” Hồng Nhạn suy nghĩ một hồi tìm từ, mới mở miệng
Thiên Hựu nghe vậy sững sờ, nhìn chung quanh một chút, lúc này mới phản ứng lại, thì ra con ngựa của các kỵ binh e ngại Bá Hồng Trần, Bá Hồng Trần này vừa ra tới, bọn họ liền lại không nghe lời
“…Vâng” Thiên Hựu trầm mặc một lát, nhìn Bá Hồng Trần một chút, quay về Hồng Nhạn cúi người hành lễ, nắm lấy dây cương của Bá Hồng Trần, lại đem nó đưa về bên trong chuồng
“Muộn chút ta lại tới tìm ngươi” Thiên Hựu nói qua, vỗ vỗ đầu của Bá Hồng Trần, lộ ra một nụ cười khổ
“Cho phó tướng thêm phiền toái” Thiên Hựu quay về Hồng Nhạn lại là thi lễ, sau đó quay người rời khỏi
“Aiz… Đây là hà tất khổ chứ…” Nhìn bóng lưng Thiên Hựu có chút cô đơn, Hồng Nhạn kêu không đành lòng
Ở trong doanh trại đi dạo đến chạng vạng, Thiên Hựu mới trở lại trong lều, cả cơm tối cũng không đi lấy đồ ăn
Trong lều mọi người thấy nàng trở về, cũng chỉ là lúc đầu kinh ngạc một hồi, liền lại không còn động tác
Thiên Hựu cùng mọi người cũng không giao lưu, lại như không thấy họ, vừa về liền nằm ở trêи giường của chính mình, cả áo khoác cũng không cởi
Giờ hợi mới qua, mọi người đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, Thiên Hựu vừa nghe muốn tắt đèn, tâm trạng níu chặt, do dự hồi lâu, cũng không mở miệng
Thì ở lúc mọi người chuẩn bị tắt đèn, ngoài trướng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân
“Mau đứng lên mau đứng lên, tướng quân đến tra doanh trại rồi!” Một tên binh lính hứng thú bừng bừng chạy vào doanh trại
Thiên Hựu nghe được hai chữ "Tướng quân", bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, nhưng sau đó, nàng liền xoay người lại, đưa lưng về phía cửa chợp mắt
“Cũng đều ngủ rồi?” Mục Khuynh Tuyết vén rèm lên hướng về trong lều liếc mắt nhìn, có vẻ như lơ đãng liếc mắt vị trí của Thiên Hựu
Nghe được âm thanh này, thân thể Thiên Hựu run lên, muốn quay đầu lại, lại cố nén lấy
“Tướng quân, tướng quân, ngài hôm nay làm sao tự mình đến tra doanh trại rồi hả?” Một đám binh lính nhìn thấy Mục Khuynh Tuyết đến, kϊƈɦ động không thôi
Văn Khúc theo sát Mục Khuynh Tuyết sau khi tiền vào, vừa nhìn cũng nhìn thấy Thiên Hựu quay lưng với hai người mình, khẽ cau mày
“Ta nghe Văn Khúc nói, nàng mỗi ngày lúc tra doanh trại, các ngươi đều sẽ hỏi, tướng quân vì sao không đến xem chúng ta, thế nào, hôm nay ta tự mình đến, các ngươi cũng vẫn không vui?” Mục Khuynh Tuyết cố ý ngưỡng mặt, chọc đến mọi người một trận cười vang
“Tướng quân có thể tới vấn thăm chúng ta, chúng ta tất nhiên là cầu cũng không được, nào dám không vui!”
“Ngươi đúng là biết nói chuyệm, ta nhớ được ngươi, ngươi là tên Đinh Ngọc? Nhập ngũ chắc là có tám tháng, năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi chứ?”
“Không nghĩ tới tướng quân còn nhớ thuộc hạ! Thuộc hạ… Thuộc hạ thực sự là….. Thực sự là vinh hạnh cực kỳ!” Nghe được Mục Khuynh Tuyết hiểu rõ chính mình như vậy, cô gái tên Đinh Ngọc kia trong giọng nói tràn đầy kϊƈɦ động
Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, liếc mắt Thiên Hựu một cái, sau đó mở miệng nói, “Đúng rồi, ta nhớ được…. Ngươi là có chứng quáng gà?”
“Tướng…. Tướng quân cả cái này cũng biết?” Mọi người trong phòng tất nhiên là kinh ngạc không ngậm mồm vào được
“Ừm, trong doanh trại tuy có quy định, sau khi tắt đèn trong lều cấm đốt lửa, nhưng luật không ngoài tình, bản tướng quân cho phép ngươi trong lều sau khi tắt đèn lưu một ngọn”
“Văn Khúc, lấy chân nến mới đến” Mục Khuynh Tuyết liếc nhìn cây nến sắp cháy hết trêи bàn, hướng về phía Văn Khúc vung tay, Văn Khúc vội vã đưa lên chân nến chuẩn bị xong từ lâu
“Chuyện này. ….. Sao dám làm phiền tướng quân tự mình vì chúng tôi cầm đèn!” Mấy người kinh ngạc nhìn Mục Khuynh Tuyết, thầm nói hôm nay hạnh phúc này đến cũng quá đột nhiên rồi đó?
“Các ngươi ở tiền tuyến vì ta chém giết bán mạng, ta cho các ngươi đốt một cây nến, có cái gì không được?” Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, đã là đem nến mới thay xong
“Ta còn phải đi lều khác xem thử, các ngươi nghỉ ngơi sớm chút” Dứt lời, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy, quay về mọi người vung vung tay, quay người liền hướng về ngoài trướng mà đi, đương nhiên, trước khi ra trướng lại liếc mắt một cái thân ảnh cô đơn bên trong góc cái kia, trong lòng âm thầm thở dài
Chờ Mục Khuynh Tuyết đi rồi, trong lều này xem như là vỡ tổ rồi, cả đám kϊƈɦ động không kềm chế được
“Đinh Ngọc, không nghĩ tới, tướng quân còn nhớ ngươi, hơn nữa lại sẽ đích thân vì ngươi đốt đèn!”
“Đúng vậy a, tướng quân đối với binh lính, quả nhiên như người thân…thật sự để chúng ta thụ sủng nhược kinh…”