“Thiên Hựu Thiên Hựu, An sư phụ vẫn chưa trở lại, ta đói bụng rồi…” Lại theo Thiên Hựu luyện một hồi, Lạc Tuyết ủy khuất chỉ chỉ bụng nhỏ đói xẹp rồi
“Tiểu công chúa, sáng sớm ngươi vừa uống tràn đầy một bát cháo trắng lớn a” Thiên Hựu bất đắc dĩ liếc nàng một chút, nhưng thấy được nàng dáng vẻ ủy khuất này, cũng là không đành lòng nói cái gì nữa
“Nhưng mà…cháo trắng rất dễ dàng tiêu hóa a… Tới đây chăm sóc ngươi, ăn không được thịt còn chưa tính, cả bữa cơm no cũng không cho ăn sao…” Lạc Tuyết tội nghiệp nhìn Thiên Hựu, mắt to nhấp nháy, còn kém muốn nặn ra hai giọt nước mắt
“Aiz…” Vừa nhìn dáng vẻ ấy của Lạc Tuyết, Thiên Hựu vừa che đầu, gọi thẳng đau đầu!
“Được rồi được rồi, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngươi” Thiên Hựu thả xuống cục đá, giơ hai tay đầu hàng
“Khà khà, đó còn cần phải nói, đương nhiên là hoa quế lộ!” Vừa nhắc tới hoa quế lộ, Lạc Tuyết hai con mắt tỏa ánh sáng
Thiên Hựu cười lắc lắc đầu, “Tiểu công chúa, ta đi đâu ngắt hoa quế cho ngươi a?”
“Ta đây có ta đây có, từ lần trước ăn xong hoa quế lộ ngươi làm, ta thì mang bên mình một ít hoa quế, muốn để ngươi làm cho ta ăn nữa đó!” Lạc Tuyết nói qua, vội vàng từ trong lòng móc ra một hầu bao đưa tới trước mặt Thiên Hựu
Thiên Hựu tất nhiên là dở khóc dở cười tiếp nhận, hoá ra cái tên này đến có chuẩn bị a…
“Được rồi được rồi…” Thiên Hựu là thật bất đắc dĩ, tùy ý Lạc Tuyết dìu lấy mình tới nhà bếp…
Ngoài cửa Lạc Tử Y liếc mắt Mục Khuynh Tuyết một cái, bất đắc dĩ mở miệng nói, “Tuyết Nhi nha đầu này, thì biết bắt nạt Thiên Hựu….”
“Nhưng mà thấy được hai tụi nó, thì như thấy được hai ta năm đó…” Nhìn hai người bóng lưng rời đi, trong lòng Mục Khuynh Tuyết cảm khái vạn phần
“Vậy chúng ta đi qua xem thử đi!” Lạc Tử Y nở nụ cười tươi sáng, lôi kéo Mục Khuynh Tuyết lén lén lút lút chạy đến cửa phòng bếp lén nhìn bên trong
Trong phòng bếp, Thiên Hựu hãy còn ở kệ bếp vội vàng, Lạc Tuyết thì ở một bên thỉnh thoảng chỉ điểm một đôi lời
“Mẹ nuôi không phải không cho ngươi ăn đồ quá ngọt à” Thiên Hựu liếc nàng một chút
“Ngạch nương bây giờ không phải là không ở mà! Ngươi không nói ta không nói, nàng như thế nào sẽ biết!?” Lạc Tuyết cười hì hì, một mặt dáng vẻ âm mưu thực hiện được
“Không được, ngươi không nhớ rõ? Ngươi sáu tuổi năm ấy, ăn kẹo, nói không ra lời, Hoàng nãi nãi tức giận sốt ruột bốc lửa, bị mẹ nuôi một trận đánh, suýt chút nữa cái ʍôиɠ bị đánh nở hoa…”
“Ai nha, Mục Thiên Hựu! Ngươi làm sao….nói chuyện không nên nói a!” Lạc Tuyết khuôn mặt đỏ lên, nhấc chân ở trêи bắp chân Thiên Hựu nhẹ nhàng đạp một cước
“Ngươi? giống y như nàng, xuống phòng bếp thì giống như ra chiến trường” Thiên Hựu một mặt biểu tình nhẹ như mây gió, lại làm cho Lạc Tuyết trong nháy mắt đỏ lên khuôn mặt nhỏ
“Ngươi…!”
“Ơ? Nàng? Nàng là ai vậy?” Lạc Tuyết con mắt hơi chuyển động, mới nghe được một chút manh mối trong lời nói Thiên Hựu
“Ạch… Hả? Được rồi, mau tới ăn đi” Thiên Hựu nghe vậy một mặt lúng túng, vội đem hoa quế lộ bưng ra, đưa tới trước mặt Lạc Tuyết giục nàng mau mau ăn
“Chậm đã chậm đã, ngươi ngược lại là nói cho ta rõ, "nàng" là ai?” Lạc Tuyết vừa nhìn sắc mặt của Thiên Hựu, cười hì hì, thế muốn đánh nát nồi đất hỏi đến tột cùng!
Thiên Hựu lúng túng gãi gãi đầu, “Còn… Còn có thể là ai…"
“Ta chính là muốn nghe ngươi nói cho ta biết, nếu không…nếu không ta thì đi nói cho An sư phụ biết, ngươi tối hôm qua không có ngoan ngoãn bôi thuốc!” Lạc Tuyết con mắt hơi chuyển động, liền tóm lấy bím tóc của Thiên Hựu!
“Ai ya…!” Thiên Hựu vừa che đầu, xem như là hết cách, thầm nói chính mình nhờ vả không phải người!
Tối hôm qua sư phụ cầm "dầu ớt" kia muốn tới bôi thuốc cho mình, sao có thể theo a!? Lừa sư phụ nói để Lạc Tuyết bôi cho mình thì được rồi, kết quả lại bị nha đầu này bắt được nhược điểm…
“Ta thực sự là….” Thiên Hựu nhanh chóng đảo quanh, Lạc Tuyết mới mặc kệ nhiều như vậy, “Nói mau nói mau!”
“Được được được!”
“Không phải là Mục di nương ngươi sao!” Thiên Hựu hận hận cắn răng
“Mục di nương làm sao? Nàng không biết làm cơm sao?” Lạc Tuyết mở to mắt to vô tội tiếp tục đặt câu hỏi
“Aiz…” Thiên Hựu thở dài
“Ta nghe mẹ nuôi nói, nói Mục di nương ngươi khi còn bé muốn làm bữa cơm cho Hoàng nãi nãi, liền một mình lẻn vào nhà bếp mân mê cả ngày… Đợi lúc Hoàng nãi nãi trở lại…”
“Phốc….” Thiên Hựu nhất thời nhịn không được, bật cười…
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Lạc Tuyết cảm thấy hiếu kỳ
“Đợi Hoàng nãi nãi trở về, phát hiện… Nhà bếp… Nhà bếp không còn…”
“Vậy nhà bếp đâu?” Lạc Tuyết mở to mắt to ngây thơ dò hỏi
“Để di nương ngươi đem lửa đốt rồi”
“Phốc ha ha, vậy Hoàng nãi nãi đánh nàng không?”
“Mẹ nuôi nói, nàng bị Hoàng nãi nãi đánh cái ʍôиɠ nở hoa, sau khi đánh, lại không dám vào nhà bếp một bước!”
“Ha ha ha ha….”
Trong phòng hai người cười đến ngửa tới ngửa lui, ngoài phòng người nào đó lại như ngồi đống than…
“Lạc Tử Y!” Mục Khuynh Tuyết một tiếng ẩn nhẫn gầm lên, hận không thể ăn tươi Lạc Tử Y…
“Này… Ở đây… Ngươi… Nhỏ giọng một chút… Đừng làm cho đứa nhỏ phát hiện….” Lạc Tử Y muốn cười không dám cười, quay đầu liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết này, gân xanh trêи trán đều tuôn ra rồi
Trong phòng hai người vừa cười một hồi lâu, Lạc Tuyết lúc này mới cười đủ rồi, nàng nhìn Thiên Hựu, Thiên Hựu đang khom người ôm bụng, tựa hồ là cười đến cái bụng đều đau….
“Thiên Hựu, ngươi…Nhớ Mục di nương không?” Một lát, Lạc Tuyết đột nhiên mở miệng, Thiên Hựu lại cũng không để ý đến, hãy còn ôm bụng cười
“Thiên Hựu?” Lạc Tuyết cau mày nhìn một hồi, Thiên Hựu chỉ là khom người, không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ là tiếng cười kia nghe vào, là miễn cưỡng như vậy….
“Thiên Hựu?” Lại qua một hồi, Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ, chỉ thấy Thiên Hựu nhìn chằm chằm trêи mặt đất, đột nhiên rơi xuống hai giọt thủy châu!
“Không… Cười… Cười ra nước mắt…” Thiên Hựu đưa lưng về phía Lạc Tuyết lau lau nước mắt, lộ ra một nụ cười khổ
Dù là Lạc Tuyết thần kinh to lớn hơn nữa, nhưng nếu nói nước mắt này là bật cười, đánh chết nàng cũng là sẽ không tin!
“Thiên Hựu ngươi đừng lo lắng, Mục di nương sẽ không không nhờ ngươi, nàng nhất định sẽ tới thăm ngươi!” Lạc Tuyết trong lòng nhíu chặt, chỉ có thể trấn an Thiên Hựu như vậy
“Đồ ăn cũng ngăn không nổi miệng của ngươi sao?” Thiên Hựu khẽ lắc đầu một cái, xoay người nhìn Lạc Tuyết, trong mắt tuy là không còn nước mắt, nhưng viền mắt đỏ hồng hồng, nhìn Lạc Tuyết một trận tự trách