Hôm nay là sinh thần của Nam Cung lão gia, mọi người trong Nam Cung gia bận rộn đi ra đi vào chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Tại phòng của Khuyết Thu Nguyệt.
Đứng từ xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu ca của Tiểu Vận bên trong căn phòng.
- Tỷ tỷ, mặt trời lên tới đỉnh núi rồi tỷ còn không mau thức dậy!
Nàng uể oải vươn người rồi lại kéo chăn trùm kín đầu, nửa ngủ nửa tỉnh than vãn:
- Oa, ta còn muốn ngủ a! Muội đừng làm phiền giấc ngủ của ta nữa.
Nàng không tài nào mở nổi mắt nữa. Cả đêm hôm qua nàng không chợp mắt, nằm suy nghĩ muốn rối cả óc, vừa ngủ được nửa canh giờ lại bị nha đầu này quấy nhiễu. Nàng thật đáng thương mà!
- Tỷ tỷ, hôm nay là sinh thần của lão gia, người đã đích thân mời tỷ tham dự thì tỷ phải chuẩn bị cho thật chu đáo chứ.
- Đâu nhất thiết phải như vậy, ta thấy cứ để như mọi ngày là được rồi.
Tiểu Vận thực sự không biết nói sao với nàng nữa. Những cô nương khác trong những dịp thế này nhất định sẽ dậy từ rất sớm chỉnh trang lại bản thân để mình là người xinh đẹp nhất. Vậy mà nàng...
- Không được! Nhất định phải chuẩn bị cho thật kĩ. Tỷ xinh đẹp như vậy không thể để bị bọn họ coi thường được.
Tiểu Vận kiên quyết như vậy nàng không còn cách nào khác đành ngồi dậy bước xuống giường. Rửa mặt xong, Tiểu Vận chọn cho nàng một bộ xiêm y màu hông cánh sen, nàng không thích nhưng cũng phải mặc vào vì mấy bộ huyết y kia đều đã mang đi giặt hết rồi. Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm để Tiểu Vận cột tóc, trang điểm cho nàng.
Nhìn mình trước gương nàng không khỏi nhíu mày. Trong gương là một cô nương với dung mạo yêu nghiệt, mái tóc xõa xuống hai bên vai, đôi mắt vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ mà có chút mơ màng, nàng như một đóa hoa sen mới chớm nở, bộ hồng y trên người làm nàng có thêm nét đáng yêu, ngây thơ cần có của một vị cô nương.
Nàng hoàn toàn không thích tí nào! Nàng trông như một cô nhóc mới lớn chưa hiểu sự đời vậy. Nếu nàng không tới thế giới này thì tính chính xác bây giờ nàng cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, mặc mấy cái thứ này nàng hoàn toàn không có chút hứng thú. Đã thế nha đầu đứng đằng sau còn không biết điều mà búi tóc nàng sang hai bên nhìn như hai cái bánh bao vậy.
Nàng nhanh chóng ngăn lại:
- Được rồi Tiểu Vận, chuyện này để ta tư làm, muội nghỉ ngơi đi.
Rồi nàng tự tay lấy một ít tóc hai bên tết thành hai đoạn rồi cột lại phía sau. Trên đầu cài thêm một chiếc lông vũ. Nàng không còn nhìn như một tiểu cô nương ngây ngô nữa mà đã có thêm nét phong tình, cuốn hút.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nàng mở cửa thì thấy Nam Cung Thiên đứng đó, một tay đặt phía sau như giấu một thứ gì đó.
Khi nàng mở cửa thì Nam Cung Thiên liền hít một ngụm khí lạnh. Ngay từ đầu hắn đã biết là nàng rất đẹp, đẹp đến mức chính hắn cũng không ứng phó được. Bây giờ nàng ở trước mặt hắn không những xinh đẹp mà còn rất đáng yêu khiến hắn không khỏi xốn xang trong lòng.
Nam Cung Thiên cứ nhìn nàng chằm chằm làm cho nàng nghĩ là hắn không thích bộ dạng này của nàng. Bộ xấu lắm sao?
- Nam Cung thiếu gia tìm tiểu nữ có chuyện gì sao?
Nhận ra mình luống cuống, hắn ho khan một tiếng:
- E hèm, cũng không có việc gì, ta đến là để đưa cho nàng vật này.
Hắn đưa ra một cây sáo bằng tre nứa, được làm rất tỉ mỉ, chắc chắn người làm nó đã đặt tất cả tình cảm của mình vào trong đó.
- Nam Cung thiếu gia đây là...?
- Lần trước ta thấy nàng có mang theo một cây sáo bên mình nhưng nó không được tốt cho nên ta đã chuẩn bị cho nàng cây sáo này. Hôm nay ta đến là muốn tặng cho nàng.
Nàng cảm động. Đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm nàng như vậy!
- Đa tạ Nam Cung thiếu gia, tiểu nữ rất thích nó.
- Vậy thì tốt rồi.
May quá, hắn đang lo là nàng sẽ không thích. Nhưng lúc này thấy nàng vui như vậy hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hắn cuối cùng cũng tiến thêm được một bước rồi.
- Vậy ta không làm phiền nàng nữa, ta còn phải đi chuẩn bị cho tối nay.
Nàng đứng đó nhìn bóng dáng hắn đi khuất sau cánh cổng. Tiểu Vận ở phía sau bước đến gần, mở giọng trêu chọc:
- Thiếu gia thật là chu đáo a! Tỷ tỷ thật có phước!
- Gì mà có phước chứ! Không phải muội nói Nam Cung thiếu gia đối với ai cũng tốt hết sao?
- Đúng vậy, nhưng đối tốt như tỷ thì chưa có một ai, ngay cả thanh mai trúc mã của thiếu gia là Liễu tiểu thư cũng chưa được hưởng.
- Thôi được rồi, không nói nữa, ta đi chuẩn bị quà, muội mau đi cùng giúp ta một tay.
Nàng biết sẽ không nói lại được với Tiểu Vận nên tạm dùng kế hoãn binh, mặc kệ Tiểu Vận đứng đó cười một mình.