Khuyết Hạo Nhiên nhìn hai người trước mắt, cả người như bốc hỏa. Không ngờ nàng lại có gan dám bỏ trốn, khiến hắn phải đi khắp nơi tìm kiếm. Không những thế, bây giờ tìm được lại bắt gặp nàng có một nam nhân khác bên cạnh, hơn nữa hắn ta lại gọi nàng là nương tử mà nàng cũng không tỏ thái độ gì gọi là phản đối cả. Điều này làm hắn rất tức giận.
Khuyết Thu nguyệt hốt hoảng, dù không muốn nhưng nàng vẫn biết chắc là ca ca nhất định sẽ đi tìm nàng, nàng chỉ không nghĩ là sẽ đối mặt sớm thế này. Nàng sợ hãi nhìn hắn, luống cuống muốn giải thích.
- Ca ca, huynh nghe muội nói, thực ra muội...
- Ca ca? Trong mắt muội vẫn còn coi ta là ca ca sao?
Khuyết Hạo nhiên hừ lạnh, lời của nàng hắn không còn tin được nữa rồi. Hôm nay dù có thế nào hắn cũng phải mang nàng về, không để nàng dụ dỗ thêm nam nhân nữa.
- Nương tử, đây là ca ca của nàng?
Hỏa Liệt Thương ngồi nghe nãy giờ thì ngạc nhiên. Thì ra đây là ca ca của nương tử, vậy thì hắn phải để lại ấn tượng thật tốt để 'danh chính ngôn thuận' rước nương tử về.
- Lần đầu gặp mặt, tại hạ Hỏa Liệt Thương, là phu quân của nàng.
- Cái gì? Phu quân của Nguyệt Nhi?
Thiên a, sao tên này không im lặng được một lúc vậy, hắn không thấy bầu không khí đang rất tồi tệ sao? Sắc mặt của ca ca càng trầm xuống, phen này nàng không xong rồi!
- Đúng vậy, nói thật ra thì thì tại hạ chính là Thái tử của Hỏa Quốc, tại hạ mới phong nàng làm Thái tử phi không lâu. Vậy nên mong được sự chấp thuận...
- Ta không đồng ý!
Không để Hỏa Liệt Thương nói hết câu, Khuyết Hạo Nhiên lập tức phản đối rồi quay sang nàng trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng ken két.
- Nguyệt Nhi, muội đúng là coi lời nói của ta như gió thổi bên tai.
- Muội không có, là hắn tự nói...
Hỏa Liệt Thương liền xen vào.
- Tại sao? Ta là thực lòng yêu thương nàng.
- Ngươi là Thái tử điện hạ cao quý, còn muội muội của ta chỉ là một người bình thường. Sau này lên ngôi, ngươi sẽ có hậu cung 3000 nữ nhân rồi bỏ mặc muội muội ta, ngươi nói xem tại sao ca ca như ta lại phản đối.
Khuyết Hạo Nhiên lấy lí do thuyết phục nhất để trả lời, hắn không muốn làm to chuyện, chỉ cần mang được nàng về là tốt rồi. Nếu tên Thái tử kia nhất quyết dính lấy không buông thì lúc đấy đừng trách hắn không hạ thủ lưu tình.
- Ta sẽ không có hậu cung gì cả, ta chỉ thú duy nhất một mình nàng. Không thì ta không cần kế vị nữa, chỉ cần ở được ở bên nàng thì dù có chân rời góc biển ta cũng sẽ đi.
Khuyết Thu Nguyệt nhìn Hỏa Liệt Thương trân thành nói có đôi chút cảm động, nàng không nghĩ hắn lại có ý định từ bỏ ngôi báu để đi chu du cùng nàng.
Còn về phía Khuyết Hạo Nhiên thì hắn đã sớm đổ cả thùng giấm rồi, thấy nàng nhìn hắn ta bằng ánh mắt cảm động như thế thì hắn biết mình đã đến giới hạn cuối cùng. Hắn rút thanh kiếm ở bên hông chĩa vào cổ Hỏa Liệt Thương.
- Lời quân vương không thể tin được, hiện tại ngươi thề non hẹn biển nhưng biết đâu sau này ngươi lại vứt bỏ muội ấy. Ta không biết, hôm nay ta nhất định đưa muội ấy đi.
Khuyết Thu Nguyệt vội vã chạy đến ngăn lại.
- Ca ca, đừng như vậy, mau bỏ kiếm xuống.
- Vậy hãy trở về cùng ta.
- Nhưng ta không muốn trở về.
- Là không muốn hay là không nỡ? Nói cho ta biết có phải muội đã yêu hắn ta rồi không?
- Đúng, muội là yêu hắn, muội không cho phép huynh làm tổn thương đến hắn.
Trái tim Khuyết Hạo Nhiên như có hàng trăm mũi tên xuyên qua, đau không nói nên lời. Mười bảy năm bên nhau, hắn dành hết tình yêu cho nàng bất chấp luân lí, chỉ mong có thể mãi mãi như vậy không thay đổi cho đến hết cuộc đời.
Vậy mà bây giờ hắn nhìn nàng vì một nam nhân mà chống đối lại hắn, nhìn nàng nói yêu một nam nhân khác trước mặt hắn, hắn không tài nào thở được, lồng ngực đau dữ dội. Có phải đã đến lúc hắn nên buông tay?
Khuyết Thu Nguyệt cũng không khá hơn là mấy. Ở bên nhau lâu như vậy, nàng có thể nhìn ra được tình cảm của hắn và hiểu tình cảm đó to lớn cỡ nào. Nhưng nàng không dám đối mặt với điều trái với luân lí đó, cũng không muốn sau này hắn phải đau khổ. Tốt nhất là chấm dứt mọi chuyện bây giờ để sau này không ai phải đau cả.
Hỏa Liệt Thương nghe nàng nói yêu mình thì cười không khép răng lại được mặc dù biết đó là do nàng bất đắc dĩ mới phải nói. Ngay từ đầu hắn đã biết tình cảm của vị ca ca kia đối với nàng không phải tình cảm huynh muội bình thường. Đôi mắt kia có cả sự tức giận, sự ghen tuông và cả tình yêu tha thiết, đó không phải là ánh mắt của một vị ca ca nhìn muội muội của mình mà là của một nam nhân nhìn nữ nhân mình yêu.
- Đó là điều muội muốn sao?
Khuyết Hạo Nhiên hỏi lại lần nữa, bất chấp sự thật đau lòng.
- Không sai, huynh hãy mau trở về đi, muội sẽ ở lại đây cùng hắn.
Vẫn biết câu trả lời nhưng mà hắn...Khuyết Hạo nhiên hít một hơi thật sâu, khó khăn đưa ra quyết định:
- Muội đã cố chấp như vậy thì ta không còn gì để nói. Ta đi, sẽ không làm phiền đến muội nữa! Nhưng ta tin sau này hai ta sẽ còn gặp lại, chỉ là lúc đó mọi thứ đã thay đổi rồi.
Lúc này nàng mới thả lỏng, mặc cho nước mắt liên tục rơi ra. Hỏa Liệt Thương ôm lấy nàng, để đầu nàng tựa vào vai hắn. Tay nàng túm chặt lấy vạt áo hắn, nàng rất cần một nơi để tựa vào lúc này.
- Ngoan, đừng khóc! Có ta ở bên nàng, sẽ không ai làm nàng tổn thương được nữa.
Hắn đưa tay vuốt mái tóc của nàng, hôn nhẹ lên trán nàng. Nàng lên tiếng trong những tiếng nấc:
- Ngươi...hức...ngươi đã...hức...nhìn ra rồi...hức...sao?
- Ừ!
- Ta...hức...không biết phải làm sao, cũng không biết...hức...phải đối mặt với nó...hức...như thế nào, ta chỉ có lựa chọn duy nhất là làm huynh ấy đau lòng...hức...để huynh ấy sớm quên đi ta...hức...và tìm được một người con gái tốt. Nhưng ta không biết tại sao tim lại cảm thấy trống rỗng...hức...như vừa đánh mất một thứ gì đó...hức...rất quan trọng.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đã qua hết rồi, bây giờ tương lai mới là quan trọng, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng.
Ca ca, hãy thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta, ta thực sự không thể sống thiếu nàng. Đừng lo lắng, kể từ hôm nay ta sẽ thay huynh chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng chịu bất kì sự ủy khuất nào. Huynh và nàng vốn đã không thể.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy cho đến khi...
- Chào mừng các vị quan khách đã đến Túy Hoa lâu của chúng tôi để hôm nay. Đấu giá hoa khôi chính thức bắt đầu.