Khuynh Thế Họa Trần

Chương 31: Nguyệt Uyển quận chúa



Kinh thành Kim Quốc.

Tất cả người dân đều đổ ra đường. Những cánh hoa đủ màu sắc tung bay trên bầu trời tạo thành một cơn mưa diễm lệ đón chào đoàn sứ thần trở về.

Trong xe ngựa, nàng háo hức, đứng ngồi không yên, luôn miệng bảo Mặc Lai Hy dẫn nàng đi thăm quan nhưng hắn lại từ chối.

- Ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi. Bây giờ hai ta còn phải đi diện kiến hoàng thượng.

Nàng chu môi giận dỗi, quay mặt đi thèm để ý gì đến hắn nữa. Hắn cười khổ. Thái độ của nàng như vậy hắn thấy vô cùng đáng yêu, hắn rất muốn đưa nàng đi nhưng hắn không thể không gặp mặt hoàng thượng được. Đợi đến ngày mai hắn sẽ đền bù cho nàng.

Đoàn người ngựa dừng lại, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng xuống ngựa. Đại môn Hoàng cung vững chãi một màu đỏ sẫm, bên trong rộng lớn được bao bọc bởi mấy lớp tường thành hoa lệ giống như một chiếc lồng son vẻ ngoài mỹ mạo nhưng bên trong lạnh ngắt, chán chường.

Nàng mang một thân huyết y điểm xuyến bằng thắt lưng màu vàng chanh, tôn lên vẻ thon thả của vòng eo nhỏ bé. Mái tóc đen nhánh được búi cao đính vài cây trâm hổ phách. Mày đen như mực, mắt phượng tinh xảo, tâm mi cong vút.

Vừa rực rỡ lại vừa lạnh lùng không khác gì tiên nữ hạ trần, yêu tinh chuyển thế. Mấy vị lão quan vì có thâm niên nên chỉ kinh ngạc, hận không thể thốt “ hồng nhan họa thủy”. Còn những vị trẻ tuổi liền trở nên ngẩn ngơ, tim đập “ thình thịch” cùng đè nén không dám thở mạnh.

Hắn quan sát những con mắt si mê đang nhìn nàng, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn. Dám dùng ánh mắt thèm thuồng như vậy nhìn nữ nhân của hắn, đúng là chán sống rồi. Hắn liếc bọn họ bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao để cảnh cáo, ngay lập tức họ thu ánh mắt lại, quay sang hướng khác. Hắn cười hài lòng.

Còn nàng thì đang trợn mắt nhìn đám oanh yến đang tiến về phía nàng, ai trong số đó cũng nhìn nàng bằng con mắt hình viên đạn. Nữ nhân thời này thật đáng sợ, nếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết từ lâu rồi.

- Hoan nghênh ngài trở về! Chúng thần thiếp thực sự rất nhớ ngài.

Nữ nhân đi đầu dung mạo không quá xinh đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú. Một mình một thân hoàng y chói lọi, hoa văn rối mắt, lại đeo thêm mấy món trang sức lỉnh khỉnh khiến người nhìn cảm thấy ngứa mắt.

Hắn giật mình nhìn nàng ta rồi quay sang nàng thì thấy nàng đang trừng mắt với hắn. Hắn luôn chiều chuộng nữ nhân nhưng lần này hắn thật muốn bóp cổ chết ả nữ nhân diêm dúa kia.

Ả là nghĩa nữ của muội muội mẫu thân hắn, tên là Ngưng Sương, từ nhỏ đã luôn dính chặt lấy hắn không buông làm hắn thập phần chán ghét, nhưng mẫu thân lại năm lần bảy lượt bảo hắn lấy ả ta làm chính thất.

Hắn đã từ chối rất nhiều lần nhưng đến khi mẫu thân mất vẫn muốn hắn lấy ả nên hắn đành nhượng bộ. Sau đó hắn lấy về thêm nhiều thê thiếp, chưa bao giờ đụng một ngón tay vào ả, hắn cứ nghĩ làm thế sẽ khiến ả bỏ cuộc rồi hắn sẽ hưu ả. Nhưng ả ta không những không bỏ cuộc mà còn âm thầm sát hại hết những nữ nhân được hắn sủng hạnh và giữ lại những nữ nhân hay tâng bốc, nịnh nọt ả.

Nhiều lần hắn muốn tự tay dung kiếm đâm rách bộ mặt giả tạo của ả nhưng nhớ đến mẫu thân hắn liền kiềm chế lại.

Hắn không xử tội ả nên ả được nước làm tới, không coi ai ra gì, còn nghĩ hắn vì đã có tình cảm với ả nên mới không trách phạt.

Lần này hắn sẽ không nhân nhượng nữa. Nếu Thu Nguyệt có hiểu lầm gì hắn hay xảy ra chuyện gì nguy hiểm hắn nhất sẽ tìm đến ả đầu tiên. Nhưng điều quan trọng bây giờ là giải thích cho nàng hiểu vấn đề.

- Thu Nguyệt, thật ra chuyện này là...

- Phó thành chủ thật phong lưu, nữ nhân nhiều như vậy mà vẫn ở trước mặt bao nhiêu người nói vì ta mà sẽ làm cái này cái kia. Hóa ra chỉ là câu nói cửa miệng.

Nàng khinh bỉ loại nam nhân như hắn, tên ngốc kia dù vô lại đến đâu thì cũng một lòng yêu nàng, hy sinh cho nàng. Còn hắn miệng thì nói muốn có riêng nàng nhưng thực chất đã có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hầu hạ rồi. Thật bẩn!

- Thu Nguyệt, nàng nghe ta nói đã.

- Không cần đâu! Tiểu nữ thân phận thấp hèn, không dám trèo cao, cũng không dám ăn to nói lớn với ngài, ngài có được những nữ nhân xinh đẹp như thế này ta cũng mừng cho ngài. Chúng ta đi gặp Hoàng thượng thôi.

Nàng quay người tiến vào trong cung, ánh mắt không còn độ ấm, cả người tỏa ra sát khí lạnh thấu xương khiến những người xung quanh không hẹn mà run.

Hắn nghe nàng nói thì biết nàng đang rất tức giận, lo sợ nhìn nàng thờ ơ rời đi, đôi mắt nhìn hắn như muốn xé xác hắn. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của nàng thì hắn cũng sẽ cư xử như vậy thôi. Hắn căm ghét chính bản thân mình. Hắn nhất định phải xin nàng tha thứ.

Hắn nhanh chóng đuổi theo nàng, hai người không hề nói với nhau nửa lời.

Ngưng Sương căm phẫn nhìn nàng. Tiện nhân! Dám cướp phu quân của ta, ta sẽ không để ngươi được như ý đâu.

Kim Long Điện, cánh cửa thép vàng, sơn son đẹp đẽ được điêu khắc tinh xảo, hoa lệ. Trụ vàng uy chấn, long phượng quấn quít sáng rợp cả điện rồng. Nền đá hoa cương trơn nhẵn, bóng loáng. Mái ngói lưu ly tươi sáng, sang trọng. Một cỗ xa hoa nhưng không dung tục mà tôn lên sự uy nghiêm bậc nhất thiên hạ.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Phó thành bình thân!

Bên trên đài cao truyền đến thanh âm nghiêm nghị, trầm lạnh.

- Tạ bệ hạ!

Ông ta lướt nhìn đoàn sứ thần xong dừng lại trên người Mặc Lai Hy.

- Bản hiệp ước này được kí kết thành công là nhờ một phần lớn công của Phó thành chủ, nó sẽ đem lại lợi ích lớn đến Kim Quốc. Trẫm sẽ vẫn luận công ban thưởng cho tất cả các khanh.

- Tạ Hoàng thượng ban thưởng!

Tất cả mọi người đã được ban thưởng đều lui xuống, giữa đại điện lúc bấy giờ chỉ còn hắn và nàng. Một thân huyết y, khuôn mặt bình thản, tĩnh lặng như nước.

Hoàng thượng nhìn thấy nàng, trong đáy mắt dâng lên kinh ngạc cùng xúc động. Bàn tay cầm Kim ấn run lên, cố nắm chặt lấy nó.

- Ngươi là…Khuyết Thu Nguyệt?

Thanh âm phát ra tinh ý sẽ cảm nhận được sự nghẹn ngào. Nàng cười nhàn nhạt.

- Thưa bệ hạ , là tiểu nữ.

Ông mỉm cười, nụ cười khiến hắn sửng sốt. Nha đầu này chính là nữ nhi của nàng! Nhìn rất giống phu quân của nàng. Ông ta hướng hắn nói.

- Phó thành chủ, nha đầu này của ngươi…thật tốt.

Lúc bấy giờ khuôn mặt con người luôn cao cao tại thượng kia mới lộ ra một nét già cỗi đến khó tin. Hắn cúi đầu, đôi mắt ngờ vực. Không lẽ Hoàng thượng để ý nàng?

- Đa tạ hoàng thượng đã khen. Thần muốn lấy càng càng sớm càng tốt.

Hắn lại chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm, yêu thương. Nàng không muốn đối mặt với con người giả dối như hắn nữa, đánh ánh mắt sang hướng khác. Đôi mắt hắn xuất hiện một tia đau xót.

Khóe môi ông ta giương lên:

- Khuyết Thu Nguyệt tiếp chỉ.

- Có tiểu nữ.

Nàng chắp tay quỳ xuống.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Khuyết Thu Nguyệt cô nương xinh đẹp xuất chúng, tài hoa hơn người, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, phong làm Nguyệt Uyển quận chúa, ban hôn cho Phó thành chủ. Khâm thử!

- ...Tiểu nữ...tiếp chỉ!

Nàng đắn đo một hồi rồi mới trả lời.

- Được rồi! Hai ngươi lui đi!

- Thần cáo lui!

Hắn nói rồi bắt lấy tay nàng kéo đi, mặc cho nàng dãy dụa.

Hoàng thượng nhìn theo nàng mỉm cười ấm áp, lấy ra trong người một chiếc khăn lụa được thêu hình hoa mẫu đơn rất tỉ mỉ.

- Uyển Nhi, nữ nhi của nàng rất giống với Vô Song, nhưng tính cách đúng là thừa hưởng từ nàng.

- ...Hai người vẫn khỏe chứ?

- Cả ba người chúng ta vốn rất tốt nhưng hai người lại bỏ ta lại rồi biến mất không rõ tung tích khiến ta tốn bao sức lực tìm kiếm. Những người trong giang hồ tàn nhẫn thật!

- Ta...rất nhớ nàng! Còn cả Vô Song nữa, mặc dù hai bọn ta vốn không hòa hợp.

- Nàng biết không, bây giờ ta vẫn hối hận...hối hận trước kia đã không ở bên cạnh nàng nhiều hơn để đến lúc nàng bị cướp đi rồi mới tiếc nuối.

- Nhưng ta mừng cho hai người và cả nữ nhi của hai người, nha đầu đó rất được yêu thương.

Ông cứ ngồi đó vừa vuốt ve chiếc khăn vừa nói chuyện, đôi mắt ông chứa cả nỗi buồn lẫn niềm vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.