Đoạn, nói xong, Tề Ngạn xoay người phía dưới, hô lớn: "Bản thế tử ra giá hai mươi vạn lượng."
"Ngạn Thế tử, hay cho một tiểu tử vô phép tắc, cả trưởng bối cũng không tôn trọng, Bạch gia quả nhiên không biết dạy người. Bản công đối với ngươi bao dung độ lượng, ngươi lại nhân đó mà hồ ngôn loạn ngữ. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy bản công liền sẽ không khách khí." Mà bên kia, ánh mắt Tư Đồ Hựu lại lóe lên chút âm hiểm, cười gằn mà nói. Đồng thời một tay lão béo ních véo eo tiểu thiếp một cái, khiến nàng ta yêu kiều nỉ non tựa vào lồng ngực lão, thu ba lưu chuyển, động lòng người. Con mắt của mọi người, thực sự nhức nhối.
Lão là ai chứ? Minh quốc công quyền thế ngập trời tại Lương thành, thế lực vô biên, đại thần trong triều cũng phải nhìn sắc mặt lão mà hành sự, khẩu khí đều phải cung cung kính kính mấy phần, há là có thể tùy tiện bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch ra oai phủ đầu? Nếu không phải xú tiểu tử kia là quý tử của lão già Hữu tướng phủ, tay chân thân cận của Hoàng thượng, lão đã sớm đem hắn băm thành mấy cân thịt uy cẩu ăn!
Nhưng là, không cần vội, sớm muộn gì lão cũng sớm đem thế lực của Hữu tướng phủ thâu tóm vào trong tay... Lúc đó, lão sẽ từ từ trừng phạt tiểu tử vô lễ này. Để lão chống mắt lên xem, Tề Ngạn hắn còn kiêu ngạo được bao lâu. Người kiêu ngạo không phải hiếm, nhưng hôm nay, đặc biệt nhiều.
Hiện tại lão cũng không nhất thiết phải nhường nhịn. Huống hồ, ai nấy xung quanh đây đều rõ một chuyện, Tề Ngạn chính là đối với hắn vô lễ trước. Có đồn đãi cũng là Tề Ngạn kia bị người mắng nhiếc.
Vì thế Tư Đồ Hựu một chút cũng không chịu thua kém, hô to: "Bản công ra giá bốn mươi vạn lượng."
"Bạch gia cùng Tề gia chỉ dạy ta tôn trọng người đàng hoàng, không dạy ta phải tôn trọng kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Bản thế tử ra giá năm mươi vạn lượng!" Vẫn âm thanh miệt thị mang theo châm biếm, Tề Ngạn phất tay áo đáp lại.
"Sáu mươi vạn lượng!"
"Bảy mươi vạn lượng!"
"Tám mươi vạn!"
"Một trăm vạn lượng." Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh. Nhưng chủ nhân thanh âm lại không phải Tề Ngạn hay Tư Đồ Hựu, mà là An vương Tử Mạc Doanh nãy giờ im hơi lặng tiếng. Ai nấy không khỏi xôn xao bàn luận, ngước mắt nhìn lên phòng khách quý số hai.
*****
Mà tại một nhã gian nhỏ khuất sau các hàng ghế của phòng đấu giá lúc này, một tiểu nữ hài thong thả kiểm duyệt sổ sách, nhân tiện quan sát biểu tình của khách nhân, khuôn mặt như cũ vô biểu tình khiến các thị nữ hầu bên người không rét mà run.
"Chủ thượng, người quả thật nhìn xa trông rộng. Bọn họ quả nhiên sẽ như vậy ra giá cao!" Ánh mắt A Xảo - đại thị nữ ở Cầm Tuyệt phường một trong số ít thị nữ can đảm- cực kì sùng kính cùng phấn khởi mà nhìn xuống sàn đấu giá, thi thoảng lại trộm liếc nhìn sang lãnh khốc nữ hài nọ, miệng nhỏ không ngừng vuốt mông ngựa.
Hôm nay cũng chính là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy tận mắt "chủ thượng" trong truyền thuyết, nghiễm nhiên tâm trạng có chút kích động, nhưng vẫn theo nguyên tắc mà quy củ đứng im, chỉ có ánh mắt là không ngừng bắn hoa đào bay ra tới. Hảo khả ái nữ hài a ~
Từng hình dung trong đầu muôn hình vạn trạng của chủ tử, lại không ngờ đó chỉ là một nữ hài nhỏ tuổi. Tuy không thấy hết dung mạo bị khuất dưới mạng che mặt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ thuần khiết điệt lệ của nàng. Khí độ cùng tài năng trác tuyệt như vậy, chẳng trách có thể dễ dàng khiến đám lính đánh thuê vốn hung bạo kia phải thần phục, tương lai nàng ta nhất định không phải vật phàm.
Đồng dạng, Mỵ Tơ - từng có gặp qua Tử U Băng trước đây - vốn dĩ ban đầu chính là khinh thường nàng ta, những tưởng chỉ là một tiểu cô nương của đại phú gia nào đó quen thói tùy ý, bốc đồng, nhất thời nổi hứng chơi đùa. Lại không nghĩ đến, nàng ta cư nhiên lợi hại như vậy, chưa nói đến phục sức kia, rõ ràng tâm tư đã vượt xa người thường.
Nghĩ đến chính mình so ra thua kém một tiểu nữ hài, Mỵ Tơ thực xấu hổ, khuôn mặt đẹp như đóa phù dung nóng đến lợi hại, cúi mặt thấp xuống mà chuyển giao sổ sách của các quầy hàng nhỏ khác trong đại hội đấu giá cho Tử U Băng kiểm duyệt, tiểu tâm* mà quan sát biểu tình của nàng.
(Tiểu tâm: cẩn thận. Đơn giản là muốn dùng từ Hán Việt cho nó sang thôi chứ chả có gì đâu.)
"Cạch --" Tử U Băng không nhanh không chậm đặt tách trà sứ xuống mặt bàn, cử chỉ hoa lệ ưu nhã, không rụt rè dịu dàng giống tiểu thư khuê các bình thường, mà là khí độ thuộc về vương giả trời sinh. Mỗi động tác đều hoàn mỹ bức người, không có nửa điểm phàm tục.
Các thị nữ cảm thấy, nhìn nhìn nàng ta uống trà, cũng là một loại cảm giác thập phần hưởng thụ.
Hồi lâu Tử U Băng mới nâng mắt phượng nhìn sang thân ảnh già nua quỳ rạp dưới đất từ nãy giờ, cánh môi anh đào hồng nhuận khẽ nhấp: "Muốn làm gì?"
Lý nhị tẩu thụ sủng nhược kinh, kính cẩn thưa: "Hồi chủ thượng, chẳng giấu gì người, nô tì chỉ có một nhi tử hiện tại đang ở hương thôn mắc bệnh đậu mùa, gia cảnh lại khốn khó, nay mạn phép xin chủ thượng cho nô tì vay một ít bạc lẻ để chữa trị cho nó, nô tì cầu xin người, nô tì chỉ có một mình nó là nhi tử, xin người từ bi ra tay cứu giúp, nô tì nhất định sẽ tận lực báo đáp, ở bên cạnh người nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời..."
"Ồ... Thực vậy sao?" Tay ngọc đang đùa nghịch với mẩu lá trà Hương Cống, bỗng dưng Tử U Băng thu tay lại, chống cằm hỏi. Phượng mâu tím khuất dưới rèm mi cong vút mang theo một tầng ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Lý nhị tẩu khiến sống lưng nàng ta đổ một tầng mồ hôi lạnh, dập đầu xuống đất liên tục, không dám nhìn lên.
Đôi mắt của nàng ta rất đẹp. Tìm mòn mắt khắp nhân thế cũng không kiếm đâu ra đôi mắt xinh đẹp như vậy. Như một viên bảo thạch quý hiếm nhất thế gian, được ông trời cẩn thận mài giũa nên, tụ hội tất cả ánh sáng thanh thuần nhất của nhật nguyệt tinh tú lại mà tỉ mỉ tích tụ trong viên bảo thạch kia, thanh triệt sáng tỏ. Nhưng lại khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng tuyệt phẩm của ông trời kia. Giống như không ai có thể đoán nàng đang nghĩ những gì. Che giấu quá sâu. Tuyệt đối không phải là ánh mắt của hài tử bình thường.
"Chủ thượng... Xin người tin tưởng nô tì...Nô tì... nô tì ngàn vạn lần không dám.." Lý nhị tẩu càng nghĩ càng hoảng sợ, hai tay siết chặt lại cố giữ cho bản thân khỏi run rẩy, dập đầu đến chảy máu.
"Ân, từ hôm nay ngươi liền lưu lại bên cạnh ta." Tử U Băng lật lật trang sách, nhàn nhạt buông xuống một câu.
"Dạ? Chủ thượng... người cho phép ta?" Không chỉ Lý nhị tẩu mà cả Tử Nhất cùng các thị nữ khác đang đứng trong góc phòng cũng khó hiểu không kém, lãnh khốc gia hỏa này từ bao giờ trở nên dễ dãi như vậy?
"Không muốn sao?"
"Không, không... nô tì không có ý đó. Đa... đa tạ người. Đa tạ chủ thượng." Lý nhị tẩu mừng đến hơi kém chút nữa bật khóc, dập đầu tạ ơn.
Tử U Băng thong thả ngả người trên nhuyễn tháp, ngón tay thon thon như búp măng mọc trong tuyết vòng ra sau gáy, tóc đen rũ xuống vạt áo tím, tỏa ra hai bên khuôn mặt nhỏ, tâm tình có chút không nắm bắt được. Dung mạo mỹ lệ ẩn sau mạng che mặt càng thêm nét mê người. Lệnh người không tự giác mà thần phục.
Chưa kể đẹp xấu, chỉ riêng khí độ bất phàm đó, đã khiến kẻ khác kính sợ.
Phóng mắt khắp trên nhân thế, có mấy kẻ được như vậy?
Lại còn là tiểu nữ hài a.
Hàng mi cong dài cụp xuống, như hai cánh quạt đen dày thật dày, mơ hồ để lộ mắt tím tuyệt thế xa xăm: "Ngươi cũng thực may mắn, năm xưa ta cũng từng trải qua cảm giác đó, cho nên hôm nay ra tay tương trợ cho ngươi. Bằng không ta cũng không phải người lương thiện. Hiểu chứ?"
Lý nhị tẩu có chút mơ màng, tuy là rất nhanh, nhưng nàng đã thấy được trong mắt tiểu nữ hài này... có bi thương... Không hiểu sao Lý nhị tẩu có một cảm giác tội lỗi không ngừng bám lấy toàn thân khi nhìn thấy ánh mắt đó. Hảo kì quái a...
Nàng ta vừa rồi, lời nói quả thật... chân thành đi...
"Nô tì hiểu ân phúc như trời cao của chủ thượng, nhất định nô tì sẽ không phụ lại ân phúc này."
Khi nói những lời này, Lý nhị tẩu cảm thấy thực áp lực, tựa hồ như nàng sắp không khống chế được tâm tình của bản thân, bèn cáo lui: "Nô tì xin phép ra ngoài chuẩn bị."
Khóe môi của Tử U Băng vương lại ý cười nhợt nhạt.
********************Ta là láu cá phân cách tuyến********************