Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 23: Náo nhiệt



Hà Thanh châu?

Đó mới không phải là nơi vừa xảy ra nạn dịch đi?

Mọi người trong thâm tâm tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác chán ghét, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về hai nữ nhân kia. Ánh mắt, ghê tởm có, khinh bỉ có, thương hại cũng có, nhưng đa số chính là - chán ghét. Càng nhìn càng thấy đê tiện.

Hà Thanh châu nói tốt cũng không tốt mà nói xấu cũng không xấu, chẳng qua cũng chỉ là một châu nhỏ nằm ở sát biên ải phía Nam của Hoa Tường quốc.

Chỉ là, một tháng trước, không biết căn nguyên ra sao, Hà Thanh châu bỗng nhiên xuất hiện đại dịch kì lạ vô cùng trầm trọng. Người mắc bệnh trước hết sốt mê mang, tỉnh dậy thì hóa điên, toàn thân xuất hiện những hạt rất lớn như hạt đậu, khi hạt vỡ ra thì da thịt cũng lở loét bong tróc cả, hốc mắt sưng to trông rất kinh khiếp, toàn thân mê dại không còn nhìn ra nhân dạng. Đại phu trong vùng đoán đây là thủy đậu, bất quá nhìn thể trạng bệnh nhân như chết rũ đến nơi, khó lòng chắc chắn được gì.

Lại nói, cư dân các vùng phụ cận thấy thế, đồn nhau Hà Thanh châu phạm đến giới luật thiên địa nên mới bị nguyền rủa. Đồn đãi lan xa, làm cho các huyện châu khác hoang mang lo sợ, tìm nơi ở mới. Dân di gia như chạy loạn, Hoàng thượng thấy thế phải cử Trầm Vương ra đến tận Ải Nam chấn chỉnh đại loạn, đồng thời cung cấp thuốc men cho Hà Thanh châu.

Chẳng may trong lúc hỗn loạn đó, một số kẻ ở Hà Thanh châu đã tìm cách trốn vào các xe lương quay về kinh thành. Từ đây lây nhiễm chứng bệnh lạ đến người dân trong Đế đô, sơ bộ hiện tại đã có ba người mắc phải, cả thái y cũng lắc đầu bó tay. Những người đó ngày hôm qua đã muốn hóa điên, Hoàng thượng đã phải cách ly riêng, xa lìa gia quyến, vừa tủi vừa nhục. Cho nên, nhắc tới mấy từ "Hà Thanh châu" qua, mọi người nghiễm nhiên liền cảm thấy ghê tởm, sợ hãi chính mình cũng sẽ có kết cục như vậy.

Vậy mà hiện tại nơi này lại xuất hiện những hai nữ nhân Hà Thanh châu...

Một số nữ nhi cùng phu nhân vương tôn nghe thoáng qua lập tức không nhịn được mà nôn ọe.

Đê tiện. Ghê tởm. Quả nhiên là vừa nhìn đã thấy chán ghét. Xuất thân ti tiện như vậy, lại còn dám tơ tưởng đến An Vương điện hạ. Tiện. Thực là vô cùng tiện.

Loại đê tiện nữ nhân này, xứng đáng bị nguyền rủa.

"Đuổi các nàng ra khỏi Cầm Tuyệt phường!" Trong đám đông không biết là ai khởi xướng, đồng loạt quay sang chửi mắng.

"Phải! Đuổi các nàng ra! Không khéo sẽ làm ô uế nơi này mất!"

"Đuổi các nàng!"

"Phải!"

"..."

Thanh âm chửi rủa đều không có dừng lại, càng lúc càng to tiếng. Phảng phất, toàn bộ phẫn nộ của Đế đô đều dồn đổ về phía các nàng. Mỗi người so với mỗi người tức giận chỉ hơn chứ không có kém.

Dương Dương cùng Khuê Liên vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, mắt hạnh tức giận trừng Tư Đồ Hựu.

Lão ta đến tột cùng đã giở thủ đoạn gì? Không phải lúc nãy người bị chửi chính là lão sao? Vì cái gì lại...!?

Này đó ánh mắt, khi nãy còn mang theo ghen tỵ làm các nàng thực hảo kiêu hãnh, hiện tại đều mang theo châm biếm cùng phẫn nộ.

Rốt cuộc là vì cái gì?

"Ta... chúng ta... không có... " Đáng thương Dương Dương cùng Khuê Liên vừa đến Lương thành, mọi sự thủy đậu này nghiễm nhiên không có biết. Lại nói, các nàng cũng sinh ra trong danh môn thế gia ở Hà Thanh châu, phụ thân sớm cho người bảo hộ đến hảo, dĩ nhiên là không có mắc phải bệnh lạ, các nàng lại lớn lên cẩm y ngọc thực, được phụ mẫu sủng ái che chở, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo trì độn. Đối mặt với loại tình huống bị kẻ khác chửi mắng tự nhiên là không có biết phản bác. May mắn, thanh âm của một nam nhân xem như cứu tinh, nhanh chóng di dời lực chú ý của những người đang phẫn nộ:

"Mọi người xin nghe ta nói một chút, nếu Minh Quốc Công nói như vậy, chẳng phải hắn đã mang hai nữ nhân kia đến nơi này sao? Mọi người sợ nhất chính là người Hà Thanh châu nhiễm bệnh đến Đế đô, nay Minh Quốc công làm như vậy, phải hay không là muốn khiến toàn bộ Lương thành này đều khiếp đảm sao?" Tề Ngạn lời nói ra tuy đơn giản nhưng hàm ý châm biếm quá rõ ràng. Ý tứ chính là: Tư Đồ Hựu mới thật sự là kẻ đáng chú ý.

Mọi người vốn dĩ nghe qua Hà Thanh châu liền chán ghét mà cũng không quan tâm đến Tư Đồ Hựu. Kỳ thực, hai nữ nhân đó đến được nơi này, không phải là nhờ "đại ân đức" của lão sao?

"Hắc hắc, bản công còn muốn giấu, xem ra là không thể được..." Tư Đồ Hựu không những không có sợ Tề Ngạn mỉa mai, thản nhiên cười, bước tới hướng phòng của hắn nói nhỏ: "Thế tử chắc là không rõ. Các nàng có một thứ tối mật của Hà Thanh châu, cho nên Hoàng thượng mới đặc cách ta mang các nàng đến Lương thành."

"Di?"

Tề Ngạn cả kinh, sắc mặt đại biến.

"Đủ rồi, Minh Quốc công!" Tử Minh Phi thủy chung im hơi lặng tiếng không cấm mà đứng dậy, thanh âm trầm thấp hàm chứa cảnh cáo nguy hiểm.

Tử Mạc Doanh trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Ai nha... Hoàng huynh... Nổi giận thực sự rồi a!

___________________

Thái tử ca ca nổi giận rồi... Ta cũng sắp thi rồi...😭😭😭

Tương lai mờ mịt a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.