Đây có hay không tính là trộm gà không được còn bị mất đấu gạo?
Hậm hực không thể bày tỏ, Tử Y Ca nghiến răng ken két:
"Bổn công chúa nhớ rõ ngươi!"
"Nga? Chỉ sợ hiện tại, cả gương mặt ta tròn méo thế nào, chính ngươi cũng không biết đi!"
Tử U Băng vừa dứt lời, đại sảnh Cầm Tuyệt phường cùng lúc vọng lại một tiếng hét chói tai.
"Tặc nhân! Có tặc nhân!"
"Bên ngoài có chuyện gì sao?" Mặc kệ là đang phẫn nộ đến tột cùng, Tử Y Ca cùng Tử Minh Phi cũng không nén nổi tò mò mà nhìn xuống đại sảnh, càng không để ý, phía bên kia rèm hoa, bóng dáng nọ đã rời đi.
Cầm Tuyệt phường náo loạn thành một đống, cũng bởi vì bên ngoài đại môn xuất hiện toán tặc nhân tầm khoảng ba chục người cầm khí giới lăm lăm tiến vào. Mấy tiểu thư công tử thế gia hoảng hốt tri hô, còn mấy phụ nhân ôm con nhỏ sợ hãi chạy tứ phương, náo loạn một hồi, buồn cười không thể tả.
Tên cầm đầu cười thô bỉ hung hăng bước lên sàn đấu giá, thô bạo cướp lấy kiện y phục mới được bày ra, bị Mỵ Tơ kháng cự, cào xước một đường dài trên mặt.
"Tiện nhân! Khôn hồn thì mau cút ra! Bằng không đừng trách lão tử ác độc!" Liền nói, hắn không thương hương tiếc ngọc mà tát nàng ta lại một cái thật mạnh, chán ghét đẩy ra một bên.
Một số tú nương khác đã đứng tuổi khôn ngoan hơn, đứng xa xa mà hỏi lại:
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Muốn làm gì? Các ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Mắt các ngươi chỉ để trang trí sao?" Nói đoạn, hắn túm lấy khay y phục che bằng gấm đỏ mà Mỵ Tơ vừa mang ra, dí sát vào mặt của tú nương nọ, một số tên khác còn đạp đổ các bệ trưng y phục thành một đoàn, lớn mật khiêu khích.
Đáng chết! Các tú nương tức giận không biết phải làm gì, giậm chân đứng đó. Từng này y phục đều là các nàng đổ ra không ít tâm huyết, đêm ngày miệt mài cặm cụi làm ra, đều là y sức tốt nhất, bọn hắn cư nhiên...
"Không đúng! Kiện y phục này... Là đồ giả!" Tên cầm đầu tức giận thốt lên, giật lấy khay y phục kia nhìn lại.
Mảnh gấm đỏ rơi xuống đất, bên trong khay lộ ra một xấp vải ngân sắc rẻ tiền nhạt màu, tựa hồ là sắp mục nát đến nơi, cả đường thêu cũng không hoàn chỉnh.
Đừng cho rằng bọn hắn là người ngoài sẽ không biết, Cầm Tuyệt phường luôn luôn dùng loại vải thủ công tốt nhất trong kinh thành! Một thước vải cũng sẽ đủ cho một nông gia bình thường sống một năm, so với vàng bạc chưa hẳn kém!
Lại càng đừng nói đó chính là do thủ nghệ của lão bản Cầm Tuyệt phường dày công may ra!
Bảo vật giá trên trời mà chủ nhân muốn tìm, tuyệt đối không phải là loại vải rẻ tiền thêu lam nham như vậy được!
Đồ giả sao?
Khá, khá lắm, Cầm Tuyệt phường còn có loại chiêu trò này!
"Xú lão bản kia, mau ra đây cùng lão tử nói chuyện!"
"Thật ngại, bổn lão bản lại không muốn tiếp chuyện với kẻ thô lỗ như ngươi, hiện tại làm sao a?" Thanh âm thanh lảnh vọng xuống, nội hàm khinh bỉ nhưng lại giống như là thanh âm dễ nghe nhất thế gian.
Một khắc sau tên cầm đầu liền bật mạnh ra sau, gáy đụng phải ván gỗ trên, tức khắc máu tươi chảy ròng. "Oanh" một tiếng, ba đạo kim quang bắn tới, lập tức không chỉ đám tặc nhân mà tất cả các quan khách liền cảm thấy mơ hồ...
Không xong rồi! Ảo cảnh!
Đám tặc nhân bộ dáng như gặp quỷ, đau đớn quỳ rạp xuống, lấy tay ghì chặt đầu, đau đến muốn khóc.
Trước mắt như có một đoàn sương mù che mắt, đau đớn chậm rãi lan đến tứ chi, tựa hồ như rắn rết mang kịch độc, trong nháy mắt làm thân thể bọn hắn cứng đờ!
Đây đến cùng là chuyện gì đang xảy ra!?
Không có ai trả lời bọn hắn, chỉ là mơ hồ nhìn thấy trong đoàn sương mù dày đặc kia, phảng phất có bóng dáng nhỏ xinh của một tiểu nữ hài chậm rãi bước ra...
Không thể nào...
Nhất định là bọn hắn bị hoa mắt rồi...
Nhưng là, gương mặt nữ hài kia càng lúc càng rõ nét hơn...
Không đúng! Đó căn bản không phải là một tiểu nữ hài!
Rõ ràng... đó chính là một nữ nhân a!
Trâm phượng cài chéo, mẫu đơn cùng nguyệt quý nở rộ trên suối tóc đen, mắt tím tỏa sáng, lưu động thiều quang, yêu diễm vô bì. Như là hoa hồng ngậm sương, như là phong lan đón gió, mỹ nhân hồng ảnh, phảng phất từ xa trông tới, con mắt người phàm đều tục.
Không sai, nữ nhân kia chính là chỉ có thể miêu từ bằng bốn từ: Yêu diễm vô bì!
Như là tuyệt đại giai hoa nghìn năm mới nở!
Phong tư khuynh thế như vậy, là bậc thần tiên nào có thể so sánh? Dù là có nằm mộng, cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được bậc mỹ nhân như này!
Đến cảm giác trang phục trên người, dường như giống với phượng y. Thiên mệnh chú định Đế Hậu.
Xinh đẹp cực hạn, lóa mắt đến cực hạn, cao quý cũng là đến cực hạn.
"Các vị khách quan, xin cứ bình tĩnh."
Lại là thanh âm đó, không nhanh không chậm, nhưng là có lực uy hiếp mạnh mẽ, tức khắc đều đem tâm trí mọi người tại đại sảnh bình ổn hơn rất nhiều, một phần cũng vì toán tặc nhân cũng không biết vì cái gì đứng im bất động hơn nửa ngày trời. Nháo một hồi không lâu, một số hoàng y thị nữ cũng đem bọn hắn lôi xuống sàn đấu, mang yên tĩnh trở lại đây, khiến các khách quan tâm tình bình ổn hơn nhiều.
"Rốt cuộc bọn hắn làm sao a?"
"Phải phải, ta khi nãy đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, sau đó lại không sao, mở mắt lần nữa thì thấy toán tặc nhân kia bị như vậy, thực thần kỳ!"
"Ngươi cũng bị như vậy sao?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Mọi người xôn xao bàn tán không ngớt lời, một người so với người càng nhiều chuyện, tức khắc đem không khí tại Cầm Tuyệt phường trở nên sôi nổi lên.