Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 19



Đầu xuân, hoa mai lác đác rơi trên bệ cửa sổ, nồng nàn hương hoa phủ khắp tẩm điện. Mái đình cong, ngọn gió xuân, tất cả quyện lại với nhau mở ra một không gian thần tiên đẹp đẽ.

Nạp Thiểu Song nghiêng người nằm trên tháp ăn trái cây đông lạnh, tùy tiện lật vài trang thi thư, nhịn không được che miệng ngáp một trận.

A Lý ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Cô tử, hay gọi hí phường đến?"

"Không xem, xem cả buổi cũng không hiểu bọn họ nói cái gì."

"..." A Lý bất đắc dĩ nói: "Cô tử, ngài muốn gả đến Đông Minh thì ít nhiều gì cũng phải biết chữ Hán chứ."

"Ngươi có thấy hay không?" Nạp Thiểu Song chỉ vào quyển thi thư bên cạnh, kích động muốn xé nó đi: "Toàn là chữ với chữ, ta càng đọc càng không hiểu, chẳng phải chỉ cần nói tuân đạo nhân nghĩa là được rồi sao? Sao lại lắm chuyện như vậy chứ? Tam tòng tứ đức, cô mới không quan tâm!!"

A Lý đổ một thân mồ hôi lạnh, thở dài: "Cô tử, người ta không ngại chữ Dư chúng ta phức tạp vì ngài mà học, vậy mà ngài lại than thở chê trách chữ Hán như vậy?"

"Nhưng mà..."

"Cô tử nói không sai, chữ Hán đúng là khó học, nhưng sang Đông Minh rồi cô tử không cần học chữ Hán, cứ nói tiếng Dư của mình là được."

Nhận thấy giọng nói này có chút quen tai, Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy một bộ bạch y, một cây quạt giấy.

"Việt vương!?"

"Thất lễ quá." Khanh Hi Thần xấu hổ cười: "Chưa được cô tử cho phép ta đã bước vào rồi."

"Không sao, không sao!!" Nạp Thiểu Song chống tay xuống tháp ngồi dậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: "Lâu ngày không thấy Việt vương, còn tưởng ngài không muốn cầu thân nữa."

"Làm sao có chuyện đó?" Khanh Hi Thần hắng giọng ho, một mặt thâm tình mở lời: "Tình cảm ta dành cho cô tử trời đất chứng giám, ta lần này lặn lội đường xa không mong hồng nhan đáp lời, chỉ mong gặp gỡ một lần thỏa nỗi lòng tưởng niệm."

Nạp Thiểu Song hé môi, gương mặt nho nhỏ đỏ bừng lên, lần đầu tiên trong đời biết e lệ.

"Mấy hôm nay..."

"Thật thất lễ, người nhà của ta lâm bệnh nặng, buộc lòng phải rời khỏi Dư quốc về Đông Minh một chuyến. Khi bệnh tình người nhà vừa tốt lên ta liền vội vàng trở về đây, ngày tháng tưởng nhớ dày vò ta mệt nhoài, hôm nay được cô tử quan tâm như vậy, Khanh Hi Thần có chết cũng đáng."

"A, Việt vương đừng nói như vậy." Phát hiện bản thân có chút đường đột, Nạp Thiểu Song hắng giọng ho che giấu xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Người thân bị bệnh tất phải về thăm hỏi, cũng chỉ là một mảng chân tâm mà thôi."

"Cô tử có thể hiểu cho ta thì thật là may mắn."

Khanh Hi Thần đưa mắt nhìn nhuyễn tháp, hỏi: "Cô tử, ta có thể ngồi cùng?"

Lời mời này tính ra có hơn bảy phần thất lễ, A Lý định nhắc nhở lại thấy cô tử không màn danh tiếng ra sức kéo Việt vương cùng mình ngồi. Âm thầm thở dài một tiếng, A Lý đảo mắt, nàng có nên đem chuyện này nói với đại vương không nhỉ?

Khanh Hi Thần cầm lên thi thư trên tháp, cười nói: "Cô tử thật sự muốn gả đến Đông Minh?"

"Ách, ni."

"Có lẽ là lệnh muội rồi." Khanh Hi Thần ảm đạm cười: "Cô tử cùng lệnh muội thật thân thiết."

"Ây, Việt vương ngài hiểu lầm rồi." Nạp Thiểu Song bối rối giải thích: "Cô với Tầm vương không có chuyện gì hết, chỉ là có nhiều quan điểm bất đồng nên hay tranh cãi mà thôi, không phải ý tứ mà ngài nghĩ đâu."

"Không phải ý ta nghĩ?" Khanh Hi Thần một bộ dáng phấn khởi hỏi: "Đông Minh chỉ cử đến hai vị hoàng tước, không phải lệnh muội, lẽ nào kẻ may mắn là Khanh Hi Thần ta?"

Nạp Thiểu Song càng thêm ngượng ngùng, đối diện với chuyện tình cảm đều không có chút kinh nghiệm gì, ra sức giấu mình sau khăn trùm đầu.

"Cô tử." Khanh Hi Thần nghiêng người đến, bàn tay lướt qua khăn trùm đầu của Nạp Thiểu Song, nhỏ giọng hỏi: "Ta muốn nghe câu trả lời."

"A." Nạp Thiểu Song ngượng chín mặt, mím mím môi dưới, cuối cùng chỉ biết e thẹn mà gật đầu.

Khanh Hi Thần thập phần phấn khởi, nhẹ nhàng xốc lên khăn trùm đầu của Nạp Thiểu Song. Dưới tầng tầng lớp lớp bạch sa mỏng là khuôn dung xinh đẹp ửng đỏ, hương vị ái tình phảng phất, ngây ngây ngô ngô lại ngọt ngào êm dịu.

Bàn tay cảm thấy có chút đau, Khanh Hi Thần rút tay lại, khăn trùm đầu cứ thế rơi xuống lại, hoàn hảo che đi gương mặt của Nạp Thiểu Song. Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng giật mình, nghiêng đầu tìm kẻ gây ra chuyện này thì thấy Khanh Nhược Lan đang ung dung ngồi trên bàn đá, tay vuốt ve bụng hỏa hồ ly.

"Lại là ngươi?"

Âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Nạp Thiểu Song hận không thể chụp chết Khanh Nhược Lan tại chỗ, đúng là kẻ phá đám mà!!!

Khanh Nhược Lan thản nhiên nói: "Vô ý quá, tưởng là tay của lão hồ ly nào nên đánh một cái, không ngờ là tay của hoàng tỷ."

Không muốn mất phong độ trước mặt Nạp Thiểu Song, Khanh Hi Thần chỉ có thể miễn cưỡng kéo khóe môi: "Hoàng muội không cần giải thích, bản vương tự hiểu được."

"A, vậy sao?" Khanh Nhược Lan nói tiếp: "Vừa nãy đột nhiên phát hiện gió lớn quá, thổi rơi khăn trùm đầu của cô tử rồi, không biết có làm lộ mặt cô tử hay không?"

Nạp Thiểu Song nhịn không nổi nữa, dứt khoát đứng dậy kéo Khanh Nhược Lan ra ngoài đình.

A Lý định đuổi theo lại nghĩ tới có cái gì nàng phải đuổi theo? Nếu là Việt vương thì đuổi theo được, còn Tầm vương tương lai là phu tế của cô tử, nàng đuổi theo chẳng khác nào phá chuyện tốt của hai người bọn họ đâu?

Nghĩ như vậy nên A Lý cũng không có đuổi theo, ở lại tùy thời giám sát Việt vương.

Lại nói đến Nạp Thiểu Song, đem Khanh Nhược Lan kéo ra ngoài liền bực tức mà mắng: "Ngươi tại sao cứ phải năm lần bảy lượt phá chuyện tốt của cô vậy hả?"

"Đó là chuyện tốt của nàng, không phải của ta." Khanh Nhược Lan vuốt vuốt hỏa hồ, vân đạm phong khinh cất lời: "Cũng không có ai nói không được phá chuyện tốt."

"Nhưng đây là phá một mối nhân duyên đó, không sợ trời đánh sao?" Nạp Thiểu Song tức giận giậm chân: "Có biết khó khăn thế nào cô mới có cơ hội gặp riêng Việt vương hay không hả?"

"Đó là việc của nàng." Khanh Nhược Lan thuận tay nhét hồ ly vào tay của Nạp Thiểu Song, khuynh thân thì thầm vào tai nàng: "Còn việc của ta là ngăn cản người khác đoạt thê của mình."

"Cái gì đoạt thê chứ hả?"

"Nàng lại giả ngốc?" Khanh Nhược Lan thản nhiên nói: "Tâm ý mẫu hoàng nàng, hẳn nàng là người rõ nhất chứ."

"Ngươi." Nạp Thiểu Song giận đến gương mặt nhỏ trắng bệt, mắng: "Nếu cô không muốn thì cả mẫu hoàng cũng ép không được cô!!"

"Đừng quên, ta mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng."

Khanh Nhược Lan vươn tay nhặt cánh hoa trên tóc của Nạp Thiểu Song, đôi mắt thuần đen phản chiếu hình ảnh của nàng trong đó.

"Trên đời này sẽ không có ai yêu nàng hơn ta đâu."

Nói xong, Khanh Nhược Lan quay lưng lại ngắm nhìn rừng mai trắng trước mắt, nhè nhẹ thở ra một làn khói mỏng.

"Dù như vậy, nhưng cô vẫn không yêu ngươi."

Khanh Nhược Lan quay đầu lại, nửa như nũng nịu nửa như yêu cầu: "Đi, hoa nở rồi, chúng ta ngắm hoa đi."

"Ngươi..."

Không đợi Nạp Thiểu Song nói hết, Khanh Nhược Lan lưu loát kéo tay của nàng đi về phía rừng mai trắng, đem thân ảnh của hai người nuốt trọn vào lòng hoa.

"Khanh Nhược Lan!!"

Mặc kệ Nạp Thiểu Song kêu gào giãy dụa thế nào, Khanh Nhược Lan vẫn nhất mực kéo nàng đi cho bằng được, trước mắt chỉ còn là một màn hoa rơi trắng xóa cả con đường.

Nạp Thiểu Song bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn, rất lâu rồi nàng chưa bước vào rừng mai nàng, hóa ra cảnh vật trong này lại đẹp đến như vậy. Một rừng mai trắng xóa, cánh hoa tung bay nhè nhẹ, mềm mại, vương trên mái tóc dài. Xa xa là tiểu kiều bắc ngang qua hồ nước nhỏ, trên hồ dập dềnh những búp hoa tươi mát, mang cả khí xuân thổi căng phồng tay áo.

Bước qua một cây cầu đá, Khanh Nhược Lan chỉ tay về phía hồ nước, nói: "Xem, bạch liên nở rồi."

Nạp Thiểu Song hất tung khăn trùm đầu ra sau để nhìn cho rõ hơn, đúng là bạch liên, nở đơn độc giữa một hồ hồng liên tươi mới.

"Đẹp quá!" Nạp Thiểu Song vịn thành kiều, há hốc kinh ngạc trước vẻ đẹp của bạch liên: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy bạch liên hoa đó."

"Muốn không?"

"A?!"

"Ta hái cho nàng."

"Làm sao mà hái?" Nạp Thiểu Song nhìn bốn phía, có chút hụt hẫng: "Một con thuyền cũng không có."

"Thì bơi xuống hái."

"Hả?"

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bóng người bên cạnh đã mất dạng, nhìn qua phía đối diện thì thấy Khanh Nhược Lan đang từ từ đi xuống dưới hồ, cả vạt áo trước ướt đẫm nước.

Nạp Thiểu Song kinh ngạc mở to mắt, không tin được Khanh Nhược Lan sẽ thật sự bơi xuống hái hoa cho mình, trong lòng tránh không khỏi có phần cảm kích.

"Cẩn thận, bên dưới trơn lắm đấy."

Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên, mỉm cười tựa như xuân phong tái mỹ, thổi tan đi tất cả băng giá.

Bùng một cái mặt Nạp Thiểu Song đỏ bừng lên, không ngờ được Khanh Nhược Lan cười lên lại dễ nhìn như vậy, ừm, tạm bằng một nửa Khanh Hi Thần.

Khanh Nhược Lan hồn nhiên không biết nội tâm Nạp Thiểu Song đang đấu tranh dữ dội thế nào, chậm rãi đến gần bạch liên hoa, bàn tay còn không dám dùng nhiều sức để hái nó lên.

Nhìn thấy bạch liên hoa được hái lên, Nạp Thiểu Song vui mừng chụp lan can, cao hứng kêu to: "Khanh Nhược Lan, mau lên đây!!"

Khanh Nhược Lan kéo vạt áo ướt đẫm nước của mình, cố sức bước lên trên bờ, sức nặng của y phục cứ kéo chân nàng xuống, không biết phải chật vật bao lâu mới lên đến được.

Nạp Thiểu Song chạy vụt xuống bên cạnh Khanh Nhược Lan, háo hức nhìn cành hoa trắng nõn phô mình dưới nắng vàng, thật muốn chạm vào cánh hoa mềm mại no đủ ấy.

"Tặng nàng."

"Cảm ơn ngươi."

Nạp Thiểu Song cầm lấy cành hoa, đem ôm ấp ở trong lòng, dịu dàng vuốt ve từng cánh hoa ướm mùi nắng bạc hoa ngàn.

"Đẹp thật..."

Đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu, hương thơm thanh mát lan tỏa khắp khoang phổi, dịu dàng đẩy đi những thứ ô uế trong tim. Đột nhiên có một bàn tay lướt qua gương mặt trắng nõn, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt xoáy sâu vào đôi lưỡng sắc mâu ấy.

"Ngươi..."

Khanh Nhược Lan thâm tình nhìn Nạp Thiểu Song rất lâu, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy: "Đẹp thế nào cũng không thể so sánh với nàng."

"A..."

Còn chưa kịp hiểu đã bị đối phương lưu loát lại bá đạo xốc lên khăn trùm đầu mà hôn xuống, vương vấn nơi đầu môi là hơi ấm cùng hương hoa lan trong trẻo dịu ngọt. Chỉ là đặt môi lên môi, rất nhanh liền rời đi, lưu luyến trong mắt chưa từng mất đi, cũng như yêu thương trong lòng chưa từng tan biến.

Dịu dàng như vậy, là vì ai?

Nạp Thiểu Song bị nụ hôn kia đánh tan hết ba phần thần trí, đến khi nhận ra thì đã bị chiếm mất tiện nghi rồi, không khỏi xấu hổ vung tay đánh Khanh Nhược Lan một cái.

"Ai cho ngươi hôn cô!?"

Khanh Nhược Lan chỉ cười, không có nói gì, ánh mắt càng thêm nhu hòa ấm áp.

"Ngươi..."

"Khăn trùm đầu của nàng."

"Sao?"

Đầu ngón tay mềm mịn lướt qua gò má trắng nõn, dịu dàng lại si mê mà cất giọng: "Chỉ có ta mới được nâng lên."

Một trời cánh hoa bay rợp, hương hoa tháng ba thổi căng phồng tay áo dài, chạm khẽ vào trái tim yếu ớt chưa một lần yêu qua.

Thế nào gọi là yêu?

Đơn giản là một ánh mắt giam giữ cả một đời, quyến luyến cả một kiếp.

Đứng trên tiểu kiều, trên đầu ngập tràn sắc mai trắng, người đứng đó, nhẹ nhàng nâng lên khăn trùm đầu của nàng. Nàng ôm một cành sen trắng, đáy mắt là thiên chân năm đó, thanh xuân dường như dừng lại ở giây phút này.

Thoáng hồng trần, nàng chấp tán ô xanh, người phi tuấn mã, mở ra một thời khuynh thế phồn hoa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.