"Để có được nàng ta bất chấp mọi thứ!" Nạp La Hằng lưu luyến bên sườn mặt Nạp Thiểu Song, dịu dàng ấn xuống một nụ hôn, nói: "Đừng quên, trong tay ta còn A Lý, hảo hảo nha hoàn của nàng. Chưa kể còn có một hôn phu của nàng, chỉ sợ chiến trường khốc liệt, đao kiếm vô tình..."
"Nạp La Hằng!!!!!" Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, kích động giãy mạnh thân thể: "Lấy danh nghĩa của cô tử, cô nguyền rủa ngươi cả đời sống không được yên!! Máu tộc nhân rơi xuống vấy bẩn áo bào của ngươi, khiến ngươi cả đời đeo danh ô nhục!! Hoàng huynh hoàng tỷ của cô sẽ là cơn ác mộng đeo đuổi ngươi, đến khi mồ ngươi xanh cỏ, xác ngươi bị diều quạ rỉa nát!!!!"
"Cứ mắng đi, A Song, nàng càng như vậy ta càng cảm thấy vui sướng, chưa bao giờ ta thấy nàng chịu nhìn ta lâu đến như vậy."
"Ngươi câm miệng!!" Nạp Thiểu Song giãy dụa, xích sắt khua loảng xoảng: "Nếu ngươi đụng đến một sợi tóc của Khanh Nhược Lan, thần linh sẽ trừng phạt ngươi, kẻ phản bội giẫm đạp lên cơ nghiệp trăm năm!!!"
"Nàng vì Khanh Nhược Lan mà mắng ta?" Nạp La Hằng siết mạnh vai của nàng, xốc người lên, rống to: "Nàng vì Khanh Nhược Lan!? Nàng thật sự vì Khanh Nhược Lan!?"
"Phải, cô sống là người của Khanh Nhược Lan, chết là con dâu của Khanh gia!!!"
"Nạp Thiểu Song!!!"
Nạp La Hằng rút mạnh trường kiếm bên hông, vung mạnh xuống cắt đứt một lọn tóc dài, kề đến sát cổ nhưng nữ nhân kia không một chút run sợ, ngẩng cao đầu mà nhìn nàng.
Sự kiêu hãnh bị giẫm nát, trái tim si dại bị bóp nát!!
Muốn gϊếŧ Nạp Thiểu Song, lại không đành lòng xuống tay. Giận dữ đến như vậy nhưng chưa từng muốn thương tổn đến nữ nhân này, là nàng quá si tình hay nữ nhân kia quá tàn nhẫn?
Dùng sức chặt đứt xiềng xích trên người Nạp Thiểu Song, Nạp La Hằng một đường xốc người nàng lên vai, thẳng rời khỏi địa lao dơ bẩn.
"Ngươi buông cô!!"
Nạp La Hằng vờ như không nghe thấy, một đường đưa nàng đến tận Kim Ngân điện, dùng sức ném mạnh xuống đất. Cả người Nạp Thiểu Song đập thẳng vào nền đất thô cứng, có thể nghe thấy tiếng xương kêu, đau nhức đến mức không thể cử động được.
"Đứng dậy!!" Nạp La Hằng rống lớn: "Múa cho ta xem!! Nếu không A Lý sẽ giống như Nạp Ân Tuyết và Nạp Xuyên!!"
Chống đỡ đau đớn mà đứng dậy, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, thân thể không ngừng run rẩy, mấy lần lảo đảo muốn ngã vẫn kiên cường đứng lên. Cổ tay nhẹ xoay chuyển, mũi chân nhón lên, lướt một cách nhẹ nhàng như cưỡi mây đạp gió. Không vũ y, không nhạc khúc, chỉ cần nàng khởi vũ mọi thứ xung quanh sẽ lặng yên hòa mình vào vũ khúc của nàng, chìm đắm trong sự mê say không cách nào cưỡng lại được.
Vòng eo nhỏ như không xương nhẹ xoay chuyển, lắc người mềm mại tựa liễu giữa gió đông, mềm mại lại khó lòng nắm bắt. Một đóa sen nở giữa một hồ đầy bùn nhơ, chưa từng dính bẩn, chưa từng mất đi dáng vẻ thoát tục của mình.
Nạp La Hằng nhìn đến say sưa, bước đến muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kia thì đối phương lại lùi về sau, dâng lên cho nàng một ánh mắt chán ghét. Không chịu bỏ cuộc như vậy, Nạp La Hằng cứ tiến đến thì Nạp Thiểu Song cứ lùi lại, cứ như vậy không ai chịu thua ai.
Kiên nhẫn cuối cùng cũng bị đốt đi hết, Nạp La Hằng dứt khoát nắm lấy cổ tay của Nạp Thiểu Song, dùng sức kéo nàng vào trong lòng mình. Ngay chính lúc đó Nạp Thiểu Song xoay người lại mạnh mẽ đạp vào người Nạp La Hằng, cả người trượt về sau, vô thố ngã ngồi xuống sàn nhà.
"Nạp Thiểu Song!!"
Nạp La Hằng rống lên một tiếng, nhảy bổ về phía Nạp Thiểu Song như một con báo hoang, lại bị nàng xoay chuyển thắt lưng, thẳng chân đá vào sườn mặt của nàng ta hất văng ra một đoạn.
Cả người Nạp Thiểu Song run lên, vô thố lùi về sau một chút, song lại lảo đảo ngã xuống sàn lần nữa.
"Ha, để xem nàng trốn được đến đâu!!"
Nói xong lại tiến về phía Nạp Thiểu Song, dùng sức ấn mạnh nàng xuống sàn, muốn hôn xuống đôi môi mềm mại nhưng lại luôn nói ra những câu những chữ khiêu khích sự kiêu hãnh của nàng.
"Ngươi buông cô ra!!!"
"Sau hôm nay nàng là người của ta rồi, để xem nàng có thể nghĩ đến Khanh Nhược Lan nữa hay không?"
Đương lúc này lại nghe thấy tiếng gầm phía sau, thân ảnh đen bóng nhảy lên vồ lấy Nạp La Hằng, đem nàng kéo ra sau rời khỏi cơ thể của Nạp Thiểu Song.
"Mộc Lan!?"
Sau lưng Mộc Lan còn có một con bạch hổ khác, là Tuyết Tử.
Mộc Lan nhảy đến trước bảo vệ Nạp Thiểu Song, gầm gừ một trận. Tuyết Tử cũng gầm gừ theo, vẻ mặt hiền hòa lười biếng hằng ngày biến mất đi, trên người cũng có vài vết thương đang rỉ máu.
Nạp La Hằng điên tiết quát: "Người đâu, sao lại để bọn chúng thoát ra vậy hả?"
Lúc xông vào cung thì quân của Đức vương bị hai con hổ này ngăn cản, bọn chúng gϊếŧ không biết bao nhiêu là quân sĩ, nếu không phải kịp thời bắt giữ thì khả năng Đức vương tiến vào và bắt được Nạp Thiểu Song là con số không.
Thủ vệ bên ngoài lập tức xông vào, tay lăm lăm gươm giáo hướng về phía hai con hổ lớn đang đứng sừng sững phía trước. Mộc Lan và Tuyết Tử vẫn đứng bảo vệ Nạp Thiểu Song, khi thấy thủ vệ xông vào liền vồ đến chống đỡ, hai bên giằng co rất lâu, quân của Nạp La Hằng cũng chết hơn một nửa.
Nhưng chỉ có Mộc Lan và Tuyết Tử thì không cách nào chống lại được mấy trăm quân của Nạp La Hằng, cuối cùng chỉ có thể bị đánh đến cả người đầy máu, nằm dài trên sàn không chút cử động.
"Tuyết Tử..."
Thân thể bị xốc lên, tiếng nói của Nạp La Hằng vang lên: "Đem bọn chúng xuống, trông coi cho cẩn thận."
"Vâng!!!"
Nhìn theo đến khi không còn thấy bóng dáng cao lớn của Mộc Lan và Tuyết Tử thì Nạp Thiểu Song mới thu hồi tầm mắt, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu, cố ngăn tiếng nức nở yếu ớt thoát ra ngoài.
Nạp La Hằng gằn giọng: "Nàng thương tiếc súc sinh lại chẳng chịu ban cho ta một chút thương hại, Nạp Thiểu Song nàng giỏi lắm, ta sẽ cho nàng chịu đủ khổ sở để nàng phải quỳ xuống cầu xin ta!"
Dứt lời liền ném mạnh Nạp Thiểu Song xuống sàn, quát ra ngoài: "Đưa cô tử xuống địa lao, không cho nàng ăn uống gì hết, để xem nàng chịu được bao lâu!!!"
"Vâng, Tần vương."
- --------------------
Trước mặt là một khoảng không tối đen như mực, bốn phía dựng lên những cột đá, đèn đuốc sáng loáng lại soi không rõ địa phương này. Cỏ nhẹ nhàng lay động, không biết là do gió đêm hay là do mãnh thú đang ẩn nấp chờ con mồi tiến đến gần.
Mưa cũng bắt đầu rơi rồi, từng hạt nặng trĩu rơi xuống như kim châm vào da thịt, đau buốt. Xào xạt tiếng gió thổi qua kẽ lá, giá buốt từng cơn, nhưng vẫn kiên trì chống chọi từng phút từng giây.
Trần phó tướng đẩy ra bụi cây đang che chắn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt quá."
"Đợi một chút." Khanh Nhược Lan nhíu nhíu mày: "Đợi mưa lớn hơn và đợi bọn chúng đổi lượt canh gác."
"Vâng."
Không ngoài dự đoán của Khanh Nhược Lan, mưa thật sự càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng dày đặc, che khuất cả bầu trời Dư quốc. Không đến nửa canh giờ thì lính canh cũng đổi lượt gác, chính lúc đó quân của Khanh Nhược Lan từ bốn phía lao ra, lợi dụng màn đêm tăm tối mà chiếm thế thượng phong.
Bốn phía tối đen như mực chỉ kịp thấy một vệt sáng lóe lên sau đó thì máu chảy thành sông, ngay cả kêu rên một tiếng cũng không kịp.
Bạch y như tuyết nhiễm đỏ sắc máu, đường kiếm lóe nhanh tựa sao trời vụt qua, chỉ lưu lại ánh mắt lạnh lẽo đến kết băng. Dọc theo lưỡi kiếm là máu đỏ, từng giọt nhuộm đỏ nền đất, mưa rửa trôi tất cả chỉ có mùi máu tanh vẫn quẩn quanh cơ thể.
Nước bắn tung tóe, thấm ướt cả mũi giày.
Tiếng reo hò ầm ĩ vang lên dọa sợ lính gác đang canh giữ bên trong, đến lúc nhận ra thì quân của Khanh Nhược Lan đã đạp đổ cổng lớn, tựa như một cơn lốc xông vào cuốn phăng mọi thứ.
Dẹp sạch Hồ Quy điện, Khanh Nhược Lan liền quay sang phân phó Trần phó tướng: "Ngươi đi giải cứu hai con hổ của cô tử đi, bọn chúng sẽ giúp ích cho chúng ta, còn ta sẽ mang quân đi cứu cô tử."
"Tuân mệnh!"
Trần phó tướng quyết định dẫn theo hai trăm quân chạy đi giải cứu Mộc Lan và Tuyết Tử, nếu mang theo mãnh thú bên người thì khả năng thoát ra được cũng cao hơn nhiều.
Khanh Nhược Lan nhìn xung quanh một lúc, rồi nói: "Các ngươi tìm cách cứu những người còn sống, dù có phải bỏ mạng cũng phải cứu được họ, biết không?"
"Điện hạ cứ yên tâm!!"
Nói xong, năm trăm quân liền đổ ra ngoài, hướng về các tẩm điện tìm kiếm những người còn sống sót trong trận chiến giữa Đức vương và Nạp đế. Còn Khanh Nhược Lan thì dẫn theo vài trăm quân còn lại chạy về phía địa lao, quỷ cản gϊếŧ quỷ, thần cản gϊếŧ thần, không cho quân Nạp La Hằng có một cơ hội phản công.
Đại môn địa lao bị đạp đổ, quân sĩ tràn vào như vũ bão, càn quét mọi thứ, lưu lại trên sàn đất ẩm mốc là máu tanh nồng.
Giấu mình trong bóng tối nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, Nạp Thiểu Song nghiêng tai lắng nghe, có chút kích động, cổ tay hơi nhấc lên khiến xích sắt khua loảng xoảng.
Kia là tiếng Hán! Người đến đang nói tiếng Hán!!!!
Mười phần là Khanh Nhược Lan, nhất định là như vậy!
Nạp Thiểu Song chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình nhoài ra ngoài, vết thương trên vai trái vẫn còn rướm máu, chân bị xiềng xích quá lâu giờ không cách nào cử động được. Cổ tay trắng nõn chống xuống mặt đất ẩm ướt, cả người rướn về phía trước, ngón tay run rẩy hướng về song sắt, khoảng cách không còn bao nhiêu nhưng nàng lại không cách nào chạm đến được.
Ánh đuốc lóe lên xua tan cả một màn đêm tăm tối, xé rách khoảng không u ám, mở ra một tia sáng hy vọng mới. Nạp Thiểu Song đưa tay che mắt lại, ánh sáng đến quá đột ngột khiến nàng không có cách nào thích ứng được, cơ thể đôi khi run lên vì đau đớn quá mãnh liệt.
Âm thanh loảng xoảng của khóa sắt vang lên, sau đó cửa buồng giam được đẩy ra.
Trước mặt xuất hiện một bộ bạch y, tay áo nhuộm đầy máu đỏ, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ vui mừng lại không ngừng hổn hển thở dốc.
"Nhược..."
Khanh Nhược Lan không nhiều lời, trực tiếp chặt đứt xiềng xích bao quanh Nạp Thiểu Song, đem nàng ôm lên khỏi mặt đất dơ bẩn.
Xung quanh bao bọc bởi hơi ấm của người đó, vô cùng an tâm, vô cùng dịu dàng khiến thần kinh căng như dây đàn mấy hôm nay của Nạp Thiểu Song cũng bình yên trở lại.
"Ta ở đây rồi."
Nạp Thiểu Song yếu ớt gật đầu, ghì chặt ngực áo của Khanh Nhược Lan, thì thào: "Cứu cả nàng."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn buồng giam bên cạnh, chỉ là một đống xác chết chất chồng, nhìn thoáng qua dường như là thạc quân của Nạp đế. Nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện vẫn còn một người sống, trên mặt là vẻ hoảng hốt đến cực điểm, y phục bị kéo lệch, rách nát, hạ thân vẫn còn chảy máu.