Nạp Thiểu Song vung tay ném bỏ mẫu thêu trên tay, tức giận cầm lấy chén trà trên bàn uống liền mấy ngụm, vội vàng đến mức làm ướt cả khăn trùm đầu của mình.
Bởi vì đáp ứng mẫu hậu học nữ hồng mà giờ đây Nạp Thiểu Song phải ngồi mốc ở trong Hàm Quang điện thêu thùa, chưa được hai canh giờ mà lưng nàng đều đã tê mỏi hết cả rồi, so với luyện công phu còn cực khổ hơn.
Không phải Nạp Thiểu Song không có năng khiếu, mà là nàng không thích làm. Giống như nhạc khí, loại nhạc cụ nào có hứng thú Nạp Thiểu Song mới học, không chỉ biết nhạc cụ phương Đông mà nàng còn biết cả các loại nhạc cụ Tây phương, gần đây nhất là học một loại nhạc cụ bằng đồng thau gọi là tát khắc tư phong (saxophone) của người Bỉ. Trong lĩnh vực ca vũ Nạp Thiểu Song cũng được xem là thần đồng, một đoạn vũ khúc người khác phải tập ít nhất một tháng mới thành thạo thì Nạp Thiểu Song chỉ cần một ngày.
Duy chỉ có may vá là nàng không có kiên trì nổi!!!
A Lý nhặt lấy mẫu thêu dưới sàn, bất đắc dĩ nói: "Cô tử, ngài cố gắng thêm một chút đi, nếu để hoàng hậu nương nương biết nhất định ngài sẽ bị mắng đó."
"Không học nữa!"
Nạp Thiểu Song đứng bật dậy, không may do ngồi quá lâu chân đều đã tê rần hết nên có chút lảo đảo muốn ngã, may mắn được A Lý bên cạnh đỡ kịp.
Trong Hàm Quang điện cũng không phải chỉ có một mình Nạp Thiểu Song, vẫn còn các vị thạc quân khác đang cùng nàng học nữ hồng, nhìn thấy nàng muốn đi ai cũng nhăn mặt nhíu mày.
Nhị công chúa Nạp Ân Tuyết nhướn nhướn mày, cao giọng nói: "Hồ nháo, ai cho phép ngươi rời đi? Ở đây ngươi là lớn nhất sao, muốn đi thì đi không cần hỏi qua ai à?"
Nạp Thiểu Song nhịn không được ở sau khăn trùm đầu nhướn mày, vươn tay kéo nhẹ mảnh khăn lên tránh giẫm phải, hoàn toàn không muốn cùng Nạp Ân Tuyết tranh cãi, quyết định tăng nhanh cước bộ rời đi.
Nhìn thấy Nạp Thiểu Song cứ như vậy bỏ đi, Nạp Ân Tuyết nhịn không được đứng lên trừng mắt với Nạp Thiểu Song, khăn che mặt giấu đi dung mạo thanh tú nhiễm đầy tia tức giận của nàng.
"Nạp Thiểu Song, ngươi bị điếc hay sao? Lời ta nói cũng không nghe thấy."
"Ở đây ngươi cũng không phải lớn nhất."
"Sao?"
Nạp Thiểu Song quay đầu lại, chĩa ngón tay vào ngực của Nạp Ân Tuyết, cười khẩy: "Đại tỷ còn chưa lên tiếng, ngươi có quyền gì nói?"
"Hỗn xược!" Đại công chúa Nạp Xuyên chỉ tay vào Nạp Thiểu Song mà mắng: "Ngươi dám vô lễ với hoàng tỷ như vậy sao?"
Một đám thạc quân sớm đã chướng mặt Nạp Thiểu Song dựa vào sủng ái của mẫu hoàng mà làm càn, còn được từ thạc quân nâng lên thành cô tử, bọn họ ghen tỵ đến đỏ hết cả mắt. Lần này chộp được cơ hội ngàn vàng không đem Nạp Thiểu Song hạ bệ bọn họ làm sao có thể cam lòng?
Nạp Thiểu Song là cô tử duy nhất của Dư quốc, quyền lực sánh ngang hoàng tước, tất không yếu thế trước một đám hoàng huynh hoàng tỷ thạc quân, còn cao giọng lý luận.
"Cô là cô tử, cô chính là lớn nhất, các ngươi muốn phân cao thấp thì cùng cô đến chỗ mẫu hoàng phân cao thấp đi!"
"Nha đầu nhà ngươi cũng chỉ núp sau lưng mẫu hoàng, nếu không có mẫu hoàng thì ngươi chẳng là cái thá gì cả!" Nạp Ân Tuyết dùng sức kéo xuống khăn trùm đầu của Nạp Thiểu Song, chỉ vào đôi mắt hai màu của nàng, hung hăng rống lên: "Cái thứ tạp chủng hỗn huyết!"
Gương mặt Nạp Thiểu Song đanh lại, điều tối kỵ của nàng là nghe người khác nói nàng là tạp chủng hỗn huyết, cười nhạo đôi mắt hai màu kỳ lạ này.
Nhìn thấy sắc mặt của Nạp Thiểu Song khó coi, đám thạc quân càng cười lợi hại hơn, vung tay chỉ trỏ giễu cợt, giống như chưa từng thấy qua điều gì buồn cười hơn điều này nữa.
Còn đương cười nhạo thì cảm giác được có người nắm lấy khăn trùm đầu của mình, sau đó ngay cả phụ sức trên đầu cũng bị kéo rơi đầy đất, tóc tai rối loạn đổ xuống đầu vai.
Nạp Ân Tuyết giống như mụ điên mà gào lên: "Nạp Thiểu Song ngươi dám kéo khăn của ta!?"
Hai mắt Nạp Thiểu Song nheo lại, xoay người đạp mạnh vào bụng nàng ta, lực đạo rất lớn khiến nàng ta văng sang một góc, cả người đập vào kệ sách đau điếng. Một đám thạc quân trợn mắt há mồm, thấy Nạp Thiểu Song đi tới chỗ của Nạp Tuyết Ân thì vội vã chặn lại.
"Hồ nháo!" Nạp Xuyên rống giận: "Ai cho phép ngươi đánh thạc quân ch..."
Lời còn chưa dứt thì gò má đã cảm giác được bỏng rát, đầu nghiêng sang một bên, trên mặt còn in hằn dấu bàn tay.
Lưu loát giáng cho Nạp Xuyên một cái tát, Nạp Thiểu Song liếc mắt nói: "Cô là cô tử, cô có quyền."
Dứt lời liền đi thẳng đến chỗ của Nạp Ân Tuyết, đem nàng ta xốc dậy, dùng sức đẩy mạnh vào cột chống điện. Nạp Ân Tuyết hục hặc ho ra một ngụm máu, cả người co rúm lại, thân thể quân quý chỉ cần chịu một vết thương đã như người tàn phế không thể cử động được nữa.
"Ngươi nói ai tạp chủng hỗn huyết?" Nạp Thiểu Song nheo mắt, siết lấy gáy của nàng ta, phát ra tia nguy hiểm: "Cô muốn nghe!"
Nạp Ân Tuyết hé môi, cười nhạo: "Ta nói ngươi là tạp chủng, cái thứ tạp chủng Tây Dương!!"
Nạp Thiểu Song dùng sức ném mạnh nàng ta xuống đất, nâng chân chuẩn xác đạp thẳng vào bụng, khiến nàng ta thét lên một tiếng rồi nôn ra một ngụm máu.
"Ngươi nói ai là tạp chủng hỗn huyết!!!?"
Lần này tiếng nói vút cao đầy giận dữ, đôi lưỡng sắc mâu lóe ra một tia cuồng nộ.
Đám thạc quân thấy Nạp Ân Tuyết sắp bị Nạp Thiểu Song đánh chết vội chạy vào can gián. Chỉ là bọn họ đều chọc nhầm người rồi, ngay lúc Nạp Thiểu Song giận dữ nhất lại nhào đầu vào, lần lượt từng người bị nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nạp Thiểu Song trước giờ không đánh quân quý, là do đám người này quá đáng nên nàng mới hạ thủ. Năm đó Tây Dương thất thế, mẫu hậu gả vào Dư quốc cầu cạnh sự giúp đỡ, trên dưới Dư quốc đều xem thường mẫu hậu không có chỗ dựa, đến bây giờ dù nàng ngồi lên hậu vị vẫn bị người ta cười nhạo.
Đánh ngã hết đám quân quý thì các vị nương nương được hạ nhân báo tin cũng chạy đến, thấy Nạp Thiểu Song đánh con bọn họ thê thảm thành đầu heo nhịn không được tức giận.
"Ngươi sao lại càn rỡ như vậy chứ?" Trần quý phi chỉ tay vào mặt nàng mà đay nghiến: "Thứ tạp chủng, ngươi không cho bản cung một lời giải thích, bản cung tuyệt không tha cho ngươi!"
Nạp Thiểu Song không trả lời, khom người nhặt lại khăn trùm đầu của mẫu hậu đích thân may cho nàng, lại không ngờ bị Trần quý phi dùng chân đè lên.
"Ngươi câm rồi hay sao? Mau trả lời bản cung!"
Ánh mắt Nạp Thiểu Song lộ ra một tia chán ghét, lưu loát nâng gối lên bụng Trần quý phi, giày thêu hoa đạp thẳng vào người của nàng ta.
Nhặt lại khăn trùm đầu trên đất, Nạp Thiểu Song quay đầu lại, nói: "Đừng chọc giận cô, cô nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."
"Tiện..."
Lời còn chưa nói hết thì bị Nạp Thiểu Song liếc một cái đem lời sắp nói nuốt ngược vào miệng, Nạp Xuyên run rẩy mở to mắt nhìn nàng. Nạp Thiểu Song đem khăn trùm đầu vắt qua cánh tay, bước đến chỗ của Nạp Xuyên, vươn tay vỗ vỗ vào mặt nàng ta.
"Nói." Nạp Thiểu Song nhếch nhếch môi: "Cô muốn nghe."
Nạp Xuyên hít một hơi thật sâu lấy lại khí thế ban đầu, nói: "Tạp chủng!"
Nạp Thiểu Song cười khẩy, đưa tay nâng cằm Nạp Xuyên lên, mỉa mai: "Đại hoàng tỷ, ngươi năm nay cũng đã gần ba mươi rồi đi? Đến giờ vẫn không ai muốn lấy ngươi có biết vì sao không? Dung mạo như vậy, tính cách như vậy, so với người mà ngươi mắng là tạp chủng còn thua kém hơn mười phần."
"Ngươi nói cái gì!?!"
"Thay vì nói ngươi khác thì nhìn lại chính mình đi." Nạp Thiểu Song đưa tay chạm vào gương mặt của mình, phiến môi xinh đẹp cong lên: "Kỳ thật cô cái gì cũng không có, chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp này mà thôi, đến mức nhiều vương tôn thế tử muốn lấy cô làm chính phi, còn ngươi, ngươi được cái gì? Thanh xuân sắp qua đi rồi, đừng chua ngoa nữa, sẽ không ai ngó ngàng đến đâu."
Dứt lời Nạp Thiểu Song liền hất mặt Nạp Xuyên qua một bên, cười nhạo một tiếng, phất vạt áo thật dài của mình xoay người rời đi.
Nạp Xuyên run rẩy trừng mắt, ngã vật xuống sàn co quắp lại, nhất định là giận dữ không nhẹ!
Rời khỏi Hàm Quang điện, Nạp Thiểu Song không có chỗ trút giận liền tìm đến cấm vệ quân, nhưng vừa thấy dáng nàng từ xa thì đám quân cấm vệ đã bỏ trốn hết. Không còn ai để trút giận, Nạp Thiểu Song đành tìm cung tên luyện tiễn thuật, mười phát thì chín phát đã vào hồng tâm, một phát ghim vào mông giáo đầu đang bỏ trốn.
Không biết nghĩ đến cái gì Nạp Thiểu Song siết gãy cả cung tên, quay lại nhìn A Lý mà nói: "Ngươi nói xem tại sao bọn họ cứ luôn gây sự với cô như vậy? Rõ ràng là cô đã hạn chế nói chuyện với họ, vậy mà vẫn cứ tìm cớ gây hấn là sao?"
A Lý nhìn Nạp Thiểu Song một lúc, rồi nói: "Cô tử, ngài được thánh thượng sủng ái, bên cạnh có nương thân là mẫu hậu, muốn học cưỡi ngựa thì học cưỡi ngựa, muốn học nhạc khí thì học nhạc khí, chưa từng có ai ép buộc được ngài. Chính vì vậy bọn họ ghen tỵ với ngài, những lời họ nói ngài đừng để ý, dù gì cũng đánh một trận rồi coi như trút hết bực tức rồi đi."
Nạp Thiểu Song ngây ra một lúc, rồi chỉ vào mặt mình, nói: "A Lý, cô có xấu xí không?"
A Lý hít một hơi thật sâu, thiên a, nếu cô tử xấu xí thì trên đời này không có tồn tại hai từ "mỹ nhân"!!
"Cô tử, ngài là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thất quốc ai cũng muốn có được ngài. Sắp tới là sinh thần của ngài, không biết có bao nhiêu vương tôn thế tử đến cầu thân đây, ngài hà tất nghĩ ngợi lung tung?"
"Nhưng trên phố cô nghe nói tạp chủng là những thứ xấu xí..." Nạp Thiểu Song sờ mặt mình, run rẩy hỏi: "Cô sợ..."
"Ây, cô tử, là bọn họ ghen tỵ với ngài nên mới nói thế thôi." A Lý cười cười: "Ngài thiên sinh lệ chất, so với cửu thiên huyền nữ còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần."
Nạp Thiểu Song được khen thì đắc ý vẫy vẫy đuôi cáo sau lưng, mũi cũng muốn hếch lên trời, quả là một tiểu hài tử chưa trưởng thành~
Trút hết khúc mắc ra ngoài, Nạp Thiểu Song cũng không có gì vướng bận nữa, đem cung tiễn ném xuống đất, sẵn giọng nói: "Đi, tìm mẫu hoàng."
...
"Đại vương ngài xem đi!" Trần quý phi khóc lóc thảm thiết, chỉ vào Nạp Ân Tuyết mà nói: "Tuyết nhi bị cô tử đánh thành như vậy, lỡ như tàn phế thì sao? Làm sao còn có thể gả đi nữa đây?"
Nạp Âu nhìn Nạp Ân Tuyết cả người quấn thành xác ướp được hạ nhân dùng cán khiêng mà khiêng vào điện, nhịn không được chau mày, ây nha, Song nhi cũng hạ thủ tàn độc quá!
"Nhất định là Ân Tuyết nói gì đó mới khiến Song nhi tức giận như vậy, quả nhân hiểu nó, nó sẽ không tùy tiện đánh người đâu."
Trần quý phi càng khóc lóc thê thảm hơn: "Đại vương, ngài nghĩ thử Tuyết nhi hiền lành nhu nhược như vậy sao có thể làm cô tử tức giận đây? Chỉ có cô tử hung hăng đánh đập Tuyết nhi mà thôi."
Nạp Ân Tuyết nằm trên cán ư ử rên khóc, lâu lâu còn kêu đau vài tiếng, phụ họa với Trần quý phi.
Ngay cả các vị hoàng tước nhìn thấy cũng lắc đầu than thở, ngũ muội đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!
Tô Phỉ có chút khó xử, nhìn Trần quý phi nói: "Là do Song nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng không cần chấp nhất vậy đi?"
"Cô tử đánh Tuyết nhi như vậy bảo ta không chấp nhất được sao? Đổi lại thành Tuyết nhi đánh cô tử xem hoàng hậu ngài có bình thản như vậy không!?"
Tô Phỉ nghẹn lời, trong bụng thầm mắng Song nhi nhà nàng quá càn rỡ!!
Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng thông truyền, Nạp Thiểu Song từ ngoài đại môn chạy như bay vào điện, tay ôm theo hai con thỏ rừng mập mạp.
"Mẫu hoàng, Song nhi tìm thấy hai con thỏ rừng này nè, một lát kêu người đôn canh cho ngài uống nha."
Trước lúc đến đây Nạp Thiểu Song thấy thời gian còn sớm, quyết định trốn đi săn một chuyến rồi mới đến vấn an mẫu hoàng. Nào ngờ vừa vào điện đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, mà lại không biết không đúng ở chỗ nào.
=====================
Chân thành khuyên mọi người nên vào động, bởi vì....