Bầu trời rất nhanh đã phủ một lớp ráng chiều mê người, tịch dương dần mất dạng dưới thiên nhai, đọng lại chỉ còn sắc cam tráng lệ phủ lên tầng lá xanh thẫm. Nha hoàn trong phủ bắt đầu đi khắp nơi thắp đèn lên, khiến cả vương phủ bừng sáng sắc đỏ hoan hỷ, tiếng cười nói chúc tụng vẫn vui vẻ không ngớt.
Trong tân phòng Nạp Thiểu Song mấy lần ngủ gật đều bị A Lý vỗ cho tỉnh ngủ, Mộc Lan Tuyết Tử cũng ra sức cắn ngón chân nàng, bất đắc dĩ chỉ có thể trợn lớn con mắt lên chờ Khanh Nhược Lan về.
Đến gần canh ba cái người vô tâm vô phế kia mới chịu về, cả người đều là mùi rượu, xem chừng đã uống không ít rồi. A Lý nhanh tay bưng trà giải rượu qua, nhưng mà Khanh Nhược Lan không muốn uống, phân phó các nàng đều lui xuống hết.
Nạp Thiểu Song ngồi trên giường bĩu môi: "Uống không ít đi? Chắc là có vị cô nương xinh đẹp nào mời rượu nên từ chối không được."
"Ghen tuông kiểu gì đây?" Khanh Nhược Lan dở khóc dở cười: "Ta uống rượu trong ngày thành thân của mình chứ có phải ra ngoài tửu lâu đâu mà có cô nương? Hơn nữa người mời rượu đều là đại nhân vật, ta không thể không uống được."
Mặc dù còn bất mãn nhưng Nạp Thiểu Song vẫn bước xuống giường tiến đến bàn giúp Khanh Nhược Lan cởi bớt y phục cho thoải mái, xong mới đem cửa sổ mở ra, mùi rượu gay mũi cũng tan hơn phân nửa.
"Mệt lắm không?"
Khanh Nhược Lan không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nàng thử cả ngày đều phải đứng kính rượu xem có mệt không?"
Nạp Thiểu Song miễn cho ý kiến, đi vòng ra phía sau giúp Khanh Nhược Lan xoa bóp, nói: "Người Đông Minh các ngươi nhiều lễ nghi thật, Dư quốc bọn cô chỉ cần làm lễ bái thiên địa đã có thể động phòng rồi, hại cô chờ đến mệt mỏi."
"Làm sao?" Khanh Nhược Lan vòng tay qua ôm eo nhỏ của Nạp Thiểu Song, giảo hoạt nở nụ cười: "Vương phi của ta gấp gáp cái gì? Hửm? Nói ta nghe."
"Gấp gáp đi ngủ."
Khanh Nhược Lan: "..."
Nạp Thiểu Song đưa tay che miệng ngáp một tiếng: "Cô nghe A Lý nói khi nào ngươi về thì cô mới được ngủ, giờ ngươi về rồi thì cô đi ngủ trước đây, ngủ ngon~"
Nói xong liền trèo lên giường kéo chăn buông rèm đi ngủ~
Suốt quá trình Khanh Nhược Lan chỉ biết hóa đá nhìn theo, cái gì đây? Đêm động phòng chỉ đi ngủ thôi sao? Vậy thà nàng đi bóc quà hỷ còn sướng hơn!!
Ba bước biến hai tiến lại giường, Khanh Nhược Lan xốc rèm lên, phát hiện trên giường của mình không chỉ có Nạp Thiểu Song mà còn có hai con gì đó to to một đen một trắng.
Nạp Thiểu Song mơ mơ màng màng nhắc nhở: "Nhược Lan, ngươi qua trường kỷ ngủ đi, chỗ ngươi bị Mộc Lan với Tuyết Tử chiếm rồi."
Khanh Nhược Lan: "..."
Trên trán bạo phát gân xanh, Khanh Nhược Lan một phát đá văng Mộc Lan với Tuyết Tử xuống giường, bản thân nhảy lên giường đè Nạp Thiểu Song dưới thân, thuận tay kéo buông rèm hoa.
"Ách... ngươi buông cô!!!"
"Ngoan ngoãn đi, đêm nay là đêm động phòng mà."
"Nha!!! Cô buồn ngủ rồi mà!!!"
"Song nhi ngoan nào~"
"Ách... ô ô... A Lý cứu cô!!!"
"Không ai cứu được nàng đâu, ngoan ngoãn nào~"
Chát!!
Đêm nay thật là an tĩnh mà~
- ---------------------
Sáng sớm Khanh Nhược Lan đã vào cung, nghe nói Đông Minh vương có việc gấp triệu kiến nàng. Mới thành thân xong Nạp Thiểu Song đã bị vứt bỏ ở trong phòng, giống như oán phụ cắn khăn tay âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ nếu Khanh Nhược Lan khi trở về có thể sẽ không toàn thây nữa.
A Lý nhìn thấy chỉ có thể chán nản lắc đầu: "Cô tử, ngài buông khăn ra rồi đi dạo đi, cả ngày trong phòng không chán sao?"
"Đi dạo?" Nạp Thiểu Song nghi hoặc: "Đi dạo ở đâu."
"Hoa viên của vương phủ đã nở hoa rồi, rất đẹp đó, cô tử muốn đi xem không?"
"Hoa hoa cỏ cỏ cô mới không thích!"
Nạp Thiểu Song vứt khăn tay qua một bên, nhấc làn váy thêu hoa cầu kỳ của mình, buồn chán nói: "Là vương phi đều phải ăn mặc như vậy? Siết bụng cô quá."
"Quan niệm cái đẹp của Đông Minh khác Dư quốc chúng ta rất nhiều, ở Dư quốc thì phải đầy đặn phỗng phao một chút, nhưng ở Đông Minh nhất định phải mảnh mai như liễu như hoa."
"Mảnh cái gì chứ? Siết muốn méo bụng cô rồi!" Nạp Thiểu Song đá đá chân váy của mình: "Cái gì đây? Dài như vậy? Muốn cô đạp phải rồi vấp chết sao?"
"..." A Lý không nể tình nói: "Cô mà ngã thì việc đầu tiên A Lý làm là xem coi mặt đất có thủng chỗ nào không."
Nạp Thiểu Song: -_-
"Cô không có tâm tư!" Nạp Thiểu Song hùng hổ bước ra cửa, nói: "Cô đi thăm Hoành Cơ, ngươi ở lại đây đi, nếu Nhược Lan có về thì nói cho nàng ấy biết."
"Cô đi một mình?"
"Không, cô nói với Hồng Lam rồi, chắc một lát sẽ đến thôi."
Lời vừa dứt thì người cũng đã đến trước cửa, Nạp Thiểu Song tặc lưỡi, người của vương phủ đúng là làm việc mau lẹ mà.
Hồng Lam cung kính nói: "Vương phi, kiệu xe đã chuẩn bị xong rồi có thể lập tức lên đường."
"Ni." Nạp Thiểu Song quay lại nhắc nhở A Lý lần nữa: "Hảo hảo trông coi, điện hạ có về thì báo với nàng ta ở chỗ Hoành Cơ, có Hồng Lam đi cùng nên không cần phải lo lắng, đến chiều có thể sẽ về."
"Vâng, cô tử đi thong thả."
Không còn gì để nhắc nhở nữa Nạp Thiểu Song mới chịu đi theo phía sau Hồng Lam, một đường đi đến kiệu xe chờ sẵn ở bên ngoài. Hồng Lam sớm đã phân phó người mang thang đến, đợi Nạp Thiểu Song ra liền dìu nàng đạp lên bậc thang đi vào trong kiệu xe, thuận tay vỗ vỗ mành che xuống.
Ngồi trong kiệu tùy ý chỉnh lại khăn vải cài sau đầu của mình, do không thể nhìn ra phía sau nên không biết có bị lệch không, bất đắc dĩ không chỉnh nữa.
"Hoành Cơ nàng ở chỗ nào?"
Hồng Lam bận rộn đánh xe vẫn không quên trả lời câu hỏi của vương phi: "Ở ngoại trạch của điện hạ, cách đây không xa, đi qua hai con đường là tới."
Nạp Thiểu Song cũng không hỏi nữa, trong lòng phân nửa là hoảng hốt. Mỗi lần nghĩ đến Nạp Hoành Cơ là trong đầu Nạp Thiểu Song lại xuất hiện hình ảnh kinh tởm trong buồng tối hôm đó, nhịn không được muốn nôn mửa.
Đường đi không xa, chỉ một chốc đã tới. Hồng Lam ghìm cương ngựa lại, thuận tay xốc mành lên dịu vương phi xuống kiệu. Người hầu hạ trong ngoại trạch sớm đã nhận được tin vương phi đến đều vắt giò lên cổ mà chạy ra đón, may mắn là kịp nghênh đón tiểu tâm can của điện hạ.
Khí thế như vậy Nạp Thiểu Song cũng bị dọa sợ, từ lâu đã được mẫu phi dạy nàng có thể hòa đồng thân thiện với hạ nhân nhưng cần phải cho đám người đó thấy uy phong của nàng, nhận thức nàng là chủ tử của họ.
"Đều miễn lễ đi."
Nạp Thiểu Song một đường lướt qua hạ nhân đang quỳ rạp trên đất, tiến thẳng về phía phòng ngủ của Nạp Hoành Cơ, không quên phân phó mọi người chờ ở bên ngoài.
Lúc này Nạp Hoành Cơ đang ngồi ở trên giường đọc sách, nhìn lướt qua sẽ không thấy nàng có gì bất thường, đến cả Nạp Thiểu Song cũng nghi hoặc không biết Hồng Lam có lừa nàng không.
Vừa vặn Nạp Hoành Cơ ngẩng đầu lên, thấy Nạp Thiểu Song thì nghi hoặc chớp mắt hai cái: "Ngươi là ai? Sao có thể vào phòng của ta?"
"Ngươi quên cô?"
"Kỳ quái, ta không nhớ ra được." Nạp Hoành Cơ đứng dậy, nhìn Nạp Thiểu Song từ trên xuống dưới: "Người xinh đẹp như vậy hẳn là ta vừa nhìn đã nhớ mới đúng, sao ta không có chút ấn tượng nào vậy?"
Nạp Thiểu Song càng thêm nghi hoặc, vừa hay Hồng Lam tiến vào, trên tay còn cầm theo một bát thuốc nghi ngút khói.
"Công chúa điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi."
Nạp Hoành Cơ bài xích lùi lại vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ chán nán: "Không muốn, ta đã nói ta không có bệnh mà!!!"
Hồng Lam bất đắc dĩ nói: "Là thuốc bổ."
"Làm gì có ai ngày nào cũng uống thuốc bổ chứ!" Nạp Hoành Cơ suy nghĩ một lúc, rồi hoảng hốt nói: "Hay cơ thể ta có vấn đề gì cho nên phải điều dưỡng?"
Nghe những lời Nạp Hoành Cơ vừa nói Nạp Thiểu Song càng khẳng định nữ nhân này không có điên, nếu điên làm sao có thể hiểu rõ những chuyện này như vậy, trong lòng càng quả quyết Hồng Lam lừa nàng.
"Cơ thể không vấn đề vẫn cần điều dưỡng." Hồng Lam mặt dày nói tiếp: "Chưa kể ngài là quân quý, điều dưỡng càng nhiều sau này mới sinh ra được tiểu tước quý."
Không hẹn Nạp Hoành Cơ và Nạp Thiểu Song đều xấu hổ, trong lòng âm thầm mắng― Cái đồ không biết xấu hổ!!!
"Uống thì uống..."
Nạp Hoành Cơ lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi mới chịu tiếp nhận chén thuốc trong tay Hồng Lam, nhấp trước một ngụm, đều đắng đến mặt mày vặn vẹo.
Nạp Thiểu Song nhìn nàng một lúc, rồi nói: "Tìm mật ong mà ăn."
Nạp Hoành Cơ hạ chén thuốc xuống, ngờ nghệch hỏi: "Cái gì gọi là mật ong?"
Trong lòng Nạp Thiểu Song oành một tiếng, đừng nói...
Hồng Lam lúc này mới nho nhỏ nói vào tai Nạp Thiểu Song: "Chính là điên như vậy đấy, cái gì cũng không biết, ai cũng không nhớ, giống như một đứa nhỏ mới được sinh ra vậy."
"Vậy thì càng tốt, chỉ bảo nàng một thời gian là tự có thể chiếu cố cho mình rồi." Nạp Thiểu Song thở dài, nói: "Ngươi mang mật ong vào cho nàng đi."
"Vâng."
Đợi khi Hồng Lam đi rồi Nạp Thiểu Song mới xoay người ngồi xuống bên cạnh Nạp Hoành Cơ, chăm chú xem nàng uống thuốc.
Bắt gặp ánh mắt của người xa lạ bên cạnh, trong lòng Nạp Hoành Cơ tràn ngập nghi hoặc: "Ngươi là ai?"
"Tỷ tỷ của ngươi." Nạp Thiểu Song vươn tay giúp nàng chỉnh lại mấy lọn tóc, ôn giọng: "Đến thăm ngươi xem ngươi có an khang hay không."
"Ngươi là tỷ tỷ của ta?" Nạp Hoành Cơ nhăn mặt: "Ta tưởng chỉ có mình ta là công chúa chứ."
"Nói ngươi cũng không hiểu, chỉ cần nhớ cô là tỷ tỷ của ngươi, cô gọi Nạp Thiểu Song."
Nạp Hoành Cơ híp mắt cười: "Còn ta là Nạp Hoành Cơ, chúng ta cùng họ Nạp, vậy đúng là tỷ muội rồi."
Nạp Thiểu Song cũng cười theo, nhìn thấy Nạp Hoành Cơ có thể vui vẻ như vậy trong lòng cũng ấm áp. Mặc dù tỷ muội nàng trước đây không thân thiết, lâu lâu còn có mâu thuẫn, nhưng hôm nay cả hai đều tứ cố vô thân, chỉ có thể dựa vào nhau mà tiếp tục sinh tồn.
Ngay lúc này Hồng Lam bước vào, nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy trong lòng cũng minh bạch. Người thân a, dù có mâu thuẫn lớn thế nào, dù có giận nhau lâu ra sao thì vẫn là những người thân thiết nhất, chớp mắt một cái đã có thể vui vẻ nói chuyện với nhau.
"Thế này đi." Nạp Thiểu Song cao hứng nói: "Cô dẫn ngươi đi dạo, thế nào?"
Nạp Hoành Cơ phấn khởi hùa theo: "Thật sao? Ta muốn đi, tỷ tỷ ngươi dẫn ta đi đi."
Nạp Thiểu Song quay lại nhìn Hồng Lam: "Ngươi giúp cô chuẩn bị đi, nhớ báo điện hạ một tiếng."