Hai ngày sau, Thái Dư điện có khách quý đến, là Ly An công chúa của Lục Du.
Vị Ly An công chúa này bề ngoài trong sáng thánh thiện, mỗi khi cười đều bày ra dáng vẻ vô hại, khiến cho tước quý dễ dàng đem lòng yêu thích nàng. Chưa kể mỗi khi nói chuyện, Ly An đều rất hồ hởi, thậm chí đem mấy chuyện xấu hổ nho nhỏ kể ra, sau đó thì ngượng ngùng cúi đầu che khăn.
Nhưng Nạp Thiểu Song không cho Ly An này không có tâm cơ, nàng nhìn thế nào cũng thấy ả ta không thuận mắt. Mà Ly An lại chẳng để tâm chuyện đó lắm, ra sức lấy lòng Nạp Thiểu Song, thậm chí mang cho nàng một hộp yên chi tuyết.
Có thể nói yên chi tuyết là một trong những bảo vật của Lục Du, thứ này không dùng để tô môi mà dùng để thoa lên mặt. Dù cho có bao nhiêu vết nhăn, thoa một cái da mặt liền trở nên hồng hào căng bóng, thậm chí nhiều người nói dùng yên chi tuyết thường xuyên có thể trường sinh bất lão.
Lần đầu nhìn thấy yên chi tuyết, Nạp Thiểu Song thật sự động tâm. Dù sao nàng cũng là quân quý, việc dưỡng nhan là điều phi thường quan trọng, nếu có thể giữ mãi nét thanh xuân này nàng cái gì cũng dám đánh đổi.
Hôm nay dung mạo mang danh đệ nhất mỹ nhân thất quốc, Nạp Thiểu Song lẽ nào không thích người khác tiếp tục tung hô mình, vì vậy đã nhận lấy yên chi tuyết kia.
Ly An vô cùng hào hứng mà nói: "Nương nương nhận lấy thật tốt, Ly An thật sự muốn học hỏi cầm nghệ của nương nương."
Nạp Thiểu Song liếc mắt nhìn Ly An công chúa, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng mở miệng đáp ứng.
"A Lý, mang tỳ bà ra cho cô."
A Lý quan sát hai người rất lâu, cúi cùng cũng khom người nhận mệnh: "Ni."
Đi một chốc A Lý đã trở về, tay ôm một hộp gấm đỏ cao gần một thước, bước đi tỉ mỉ cẩn thận, thậm chí khi ôm cũng không dùng nhiều sức sợ hỏng đồ vật bên trong. Đem hộp gấm đặt lên bàn, A Lý nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong là một thanh tỳ bà chạm khắc mẫu đơn hoa, dây đàn ngay thẳng dày mỏng không đều.
Nạp Thiểu Song tiếp nhận tỳ bà từ trong tay A Lý, nói: "Sợ rằng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, mong công chúa đừng chê bai."
"Ly An làm sao dám."
Nạp Thiểu Song gật đầu, ngón tay lả lướt trên dây đàn, âm thanh trong trẻo phát ra chạm đến tận cùng linh hồn. Hôm nay Nạp Thiểu Song mượn một khúc Huyễn Phồn Kinh Mộng, khung cảnh bốn phía biến hóa, xông thẳng vào mũi là mùi máu tanh nồng. Dường như nhìn thấy một đoàn quân anh dũng thiện chí, nắm trong tay binh kỳ Dư quốc, tiếng reo hò vang dậy núi sông. Đoàn người liên tục bước đi không ngừng nghỉ, ngoài tiếng gió vần vũ trên ngọn cờ còn có cả tiếng ngâm nga một đoạn đồng dao.
Ngón tay dài ngắn không đều như khiêu vũ trên bốn sợi dây đàn, động tác khí chất đều không lẫn vào đâu được, so với cầm sư còn lợi hại hơn mấy bậc. Thiên địa phảng phất như chỉ còn lại đơn độc một mình, tựa người ngồi trên lầu cao, mắt nhìn bao la bốn phía thảo nguyên rộng lớn, kia là quê hương Dư quốc.
Ly An công chúa chuyên tâm lắng nghe, thậm chí còn không dám thở mạnh, mãi đến khi tiếng đàn dứt mới choàng tỉnh khỏi giấc mộng được khúc nhạc bi hoan dệt nên.
"Nương nương đúng là lợi hại!" Ly An công chúa kích động vỗ tay tán thưởng: "Ly An thật sự bái phục ngài!"
"Công chúa quá khen rồi."
Nạp Thiểu Song giao đàn lại cho A Lý, nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai công chúa đến cô sẽ hướng dẫn ngươi tấu đoạn đó."
"Vâng, vậy Ly An không làm phiền ngài nữa."
Ly An công chúa vội vàng đứng dậy, nghiêm mình khom lưng hành lễ rồi rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng nhỏ kia khuất bóng, A Lý mới chậm chạp lên tiếng: "Cô tử, ngài thấy thế nào?"
"Yên chi tuyết cũng đã dâng lên, lấy lòng lộ liễu đến như vậy rồi..." Nạp Thiểu Song cầm hộp yên chi lên xem, nheo nheo mắt: "Bất quá, vật tốt ở trong tay không dùng thì tiếc quá."
"Nương nương nhớ phải cẩn thận."
"Ây, cô biết rồi."
Nạp Thiểu Song nhanh chóng đứng dậy, phất tay nói: "Dọn đàn vào đi, tối nay không biết hoàng thượng có đến không nhưng cũng chuẩn bị cả phần cho ngài ấy nhé."
"Ni, nô tỳ đã rõ."
...
Kề cận những ngày tiễn đoàn sứ giả về nước, Khanh Nhược Lan càng bận hơn, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Nạp Thiểu Song, có hôm còn không ghé qua Thái Dư điện.
Nạp Thiểu Song cô quạnh với chăn đơn gối chiếc, đêm nào cũng không ngủ được, lặng lẽ ngắm nhìn sao sáng ở trời đêm Đông Minh.
Nếu ở Dư quốc, nàng có cô đơn thế này hay không?
Thanh xuân chẳng có bao nhiêu, mà nàng đã phải chờ đợi Khanh Nhược Lan trong mòn mỏi. Đợi khi người quay đầu lại, chỉ sợ hoa dung đã tàn phai theo năm tháng.
Nỗi buồn cứ dai dẳng triền miên, khiến cho dung nhan tươi trẻ cũng tiều tụy, Nạp Thiểu Song càng dùng yên chi tuyết nhiều hơn, cũng chỉ mong khi Khanh Nhược Lan quay lại vẫn có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc mà nàng ấy yêu thương.
Qua thêm một tuần, Khanh Nhược Lan đến báo nàng tầm hai ngày nữa cuộc săn bắn sẽ được tổ chức, bảo Nạp Thiểu Song hảo hảo chuẩn bị.
Nghe đến đó, Nạp Thiểu Song vô cùng mừng rỡ, tích cực chuẩn bị y phục săn bắn, nhưng không may trước đó một ngày đã xảy ra chuyện.
Nạp Thiểu Song trúng độc!
Không biết là do ai hạ độc, nhưng tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Nạp Thiểu Song nhìn gương mặt chính mình trong gương, hoảng sợ đến độ hất bỏ gương đồng, ôm mặt gào thét.
"Đây không phải!! Đây không phải là mặt của ta!!"
A Lý vội vàng chụp lấy cánh tay của Nạp Thiểu Song kêu khóc: "Cô tử đừng như vậy, để thái y xem qua đi."
"Cô còn có thể để người khác nhìn thấy gương mặt này của cô hay sao?"
Nạp Thiểu Song chỉ vào những vết sưng đỏ trên gương mặt, nàng sợ hãi chính bản thân mình, đây là một con quỷ dữ chứ không phải là cô tử có dung nhan khuynh thành.
A Lý kiềm chế đau lòng nói: "Cô tử, chỉ là trúng độc thôi, sẽ không sao đâu."
"Không phải... không phải..." Nạp Thiểu Song run rẩy nói: "Là ả ta... là ả..."
"Ngài nói ai?"
"Là Ly An!! Là ả ta!!" Nạp Thiểu Song nói như thét lên, cả người co rúm lại: "Dung mạo của cô... dung mạo..."
"Cô tử ngài bình tĩnh." A Lý hít một hơi thật sâu nói: "Nô tỳ gọi hoàng thượng đến, nhất định hoàng thượng biết cách cứu ngài..."
"Khoan đã A Lý!!"
Mặc kệ Nạp Thiểu Song ngăn cản, A Lý vẫn chạy đi, nàng tin hoàng thượng sẽ giúp được cô tử, chỉ duy nhất một mình hoàng thượng biết nên làm gì lúc này.
Nạp Thiểu Song càng lúc càng tuyệt vọng, nàng ôm gương mặt sần sùi ghê tởm của mình, liếc mắt nhìn xung quanh, vô tình ánh mắt rơi trên mảnh gương đồng trên sàn nhà.
Dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn trước kia giờ đã thành một khối da thịt sần sùi đỏ ửng, đầy những vết đỏ nổi lên lan dần đến cổ.
Không thể...
Nàng không thể để Khanh Nhược Lan nhìn thấy dung mạo này của mình...
Nạp Thiểu Song vội vàng chụp lấy khăn trùm đầu phủ qua mặt, một đường liều mạng chạy ra khỏi Thái Dư điện. Nhưng chân trái vừa bước ra đã phát giác có gì không đúng, định quay đầu lại thì khăn trùm đầu bị xốc lên, trước mặt xuất hiện một gương mặt xa lạ.
"Cô tử, may mắn đã gặp."
Những gì sau đó đều là một mảng mơ hồ...
===================
"Hoàng tỷ ngươi đến rồi?"
"Ân." Tông Yến cởi bỏ ngoại bào vứt lên trên trường kỷ, liếc mắt nhìn Hồ vương đang đi đến: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Chuẩn bị xong cả rồi." Hồ vương nói tiếp: "Phía trường săn đệ đã cho người phục kích, đợi khi vương hậu đến sẽ lập tức vây bắt đem về Phiên Hữu."
"Hoàng tỷ yên tâm, mọi chuyện nhất định sẽ thuận..."
Lời còn chưa nói xong, thân tín đã chạy vào hét lên: "Vương hậu bị bắt mất rồi, cả Đông Minh cung đều đang phát điên lên tìm kiếm."
"Cái gì?" Tông Yến đứng bật dậy, trợn lớn mắt nhìn Hồ vương: "Có phải ngươi đã giở trò gì hay không?"
"Không có, đệ nào dám làm chuyện đó chứ!" Hồ vương hoảng hốt biện minh: "Mọi chuyện vẫn đang rất tốt, đệ cũng không biết là xảy ra chuyện gì."
"Nghe kể trước khi bị bắt, nha hoàn trong Thái Dư điện đều hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài, nghe loáng thoáng là vương hậu bị trúng độc rất nghiêm trọng, hủy hoại cả dung mạo của nàng. Sau đó nha đầu A Lý cũng rời Thái Dư điện, chưa bao lâu sau tin tức vương hậu mất tích truyền khắp hoàng cung, có người bảo nhìn thấy một tên mặc áo đen lén lút ở Thái Dư điện trước khi vương hậu biến mất."
"Là kẻ nào đã gây ra chuyện này chứ?" Tông Yến gần như phát điên lên: "Tình hình của Kiều nhi không thể kéo dài lâu hơn nữa!!"
"Chuyện này..."
Tông Hiền từ phía ngoài đại môn chạy vào, kích động nói: "Ta tìm hiểu được độc kia là do Lục Du công chúa Ly An hạ vào yên chi tuyết, nếu như vậy nhất định là phía Lục Du nhún tay vào."
"Lục Du có thù xâm lược với Đông Minh, xem ra chín phần là do Lục Du giở trò."
"Phong bế chuyện này lại, đừng để cho Khanh Nhược Lan biết được." Tông Yến hít một hơi thật sâu, nói: "Chúng ta đến Lục Du, đòi lại vương hậu!!"