Ly Chiêu không biết nên khóc hay nên cười: "Trẫm không có yếu ớt như nàng nghĩ."
Nói xong liền thúc ngựa chạy sâu vào trong rừng.
"Ni?"
Nạp Thiểu Song ngây phỗng ra một lúc mới phát hiện Ly Chiêu đang khiêu chiến với mình, vội vã đá vào bụng ngựa, một đường chạy theo vào.
Hộ vệ di chuyển thoăn thoắt ở trên cây, bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Đạt Lý và cô tử, tất nhiên sẽ không dám khinh suất.
Chẳng bao lâu đã bắt gặp bóng lưng của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song cắn chặt răng, cố thúc ngựa nhanh hơn. Đi một đoạn mới phát hiện Ly Chiêu cố ý nhường cho mình, trong lòng tràn ngập lửa giận, đuổi đến bên cạnh của nàng.
"Ngươi không cần nhường cô! Cô sẽ không thua ngươi đâu!!"
Ly Chiêu phì cười: "Dù trẫm có nhường nàng cũng thắng không nổi."
"Ngươi!"
"Tập trung phía trước đi." Ly Chiêu thúc mạnh vào bụng Tật Phong, chỉ tay về phía trước, nói: "Nàng nghe thấy gì không?"
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu lắng nghe, âm thanh này... chính là mãnh lang!?
"Là lang sao?"
"Phải." Ly Chiêu quay lại nhìn nàng, cười nói: "Ai bắt được nó trước, người đó thắng?"
"Nếu thắng cô được gì?"
"Tùy ý nàng chọn."
Nạp Thiểu Song mím môi suy nghĩ, cao giọng nói: "Ngươi phải giúp cô hồi phục dung mạo, trả cô về Đông Minh!"
Ly Chiêu không chần chờ đã gật đầu đáp ứng: "Được."
Tuy có chút bất ngờ với việc Ly Chiêu dễ dàng đáp ứng như vậy, nhưng nếu có thể trở về Đông Minh, nàng bằng mọi giá phải thắng trận đấu này.
Cả hai lao về phía trước nhanh như một cơn gió, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi ù ù.
Phía lùm cây đột nhiên lao ra một bóng đen, con sói phát hiện có người đang tiến vào lãnh địa của mình, hai mắt đăm đăm nhìn về phía Ly Chiêu và Nạp Thiểu Song.
Nó có thiên tính!
Nạp Thiểu Song ghìm cương ngựa, cảnh giác quan sát con sói đen trước mặt. So ra thì lớn hơn các con sói bình thường, màu lông đen óng, mặt nhọn mắt sáng, khắp người tản mát một loại khí tức rất khác biệt.
Ly Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở:"Dường như nó đang bảo vệ cái gì đó."
Dù là con sói đang bảo vệ cái gì, Nạp Thiểu Song cũng chẳng quan tâm, nàng bây giờ chỉ muốn thắng trận đấu này để mau mau trở về Đông Minh đoàn tụ với Khanh Nhược Lan.
Tay kéo cương ngựa, nhanh chóng nhảy xuống đất.
Nhất cử nhất động của Nạp Thiểu Song đều rơi vào đôi mắt xanh lam u uất của hắc đầu lang, nó quẹt móng xuống dưới đất, hung hãn nhe ra bộ răng nanh đáng sợ của mình.
Ly Chiêu định mở miệng ngăn cản thì Nạp Thiểu Song đã rút tên nhắm vào hắc đầu lang mà bắn!!
"Không được!!"
Con sói kia nheo mắt lại, một phát nhảy lên cao an toàn né được mũi tên của Nạp Thiểu Song, đầu nó dần cúi thấp, mắt chuyển từ xanh lam sang đỏ máu...
Nạp Thiểu Song giật nảy, kia, hắc đầu lang hoàn toàn không bình thường!!
"Cẩn thận!"
Ngay lúc miên man suy nghĩ con sói đã từ phía đối diện xông mới, há cái mồm đầy răng của mình muốn một phát nhai nát đầu của Nạp Thiểu Song. May mắn có người nhanh hơn hắc đầu lang một bước, chuẩn xác đem Nạp Thiểu Song kéo lùi lại, bụi bay mù mịt, tiếng gầm gừ vang vọng lại bốn phía.
Nạp Thiểu Song chết đứng, há miệng thở dốc, không thốt ra được nửa lời. Tình huống kia thật sự quá nguy hiểm, nàng thậm chí cảm nhận được hơi thở của hắc đầu lang phả ở trên mặt và cánh mũi.
"Nó không phải là sói thường đâu." Ly Chiêu hoàn hảo đem Nạp Thiểu Song từ quỷ môn quan kéo trở về, trầm trọng nói: "Nó là người canh giữ khu rừng này, người Lục Du gọi nó là Thủ Thần."
Chuyện này cũng có tương tự ở Dư quốc, mỗi khu rừng sẽ có một con vật đứng ra làm người bảo hộ, nó so với các con cùng loài to lớn hơn, dũng mãnh hơn, mang sức mạnh của thần thánh.
Hắc đầu lang kia rất có thể là Thủ Thần của khu vực này!!
Nạp Thiểu Song nuốt một ngụm nước bọt, tương truyền Thủ Thần có vai trò quan trọng như các vị nữ thần mặt trăng hay mặt trời, nếu dám mạo phạm hay gϊếŧ chết Thủ Thần rất có thể sẽ bị thần linh trừng phạt.
"Ngươi bày ra trò cá cược gì vậy hả?"
Ly Chiêu bình tĩnh mở miệng: "Trẫm làm sao biết được nó là Thủ Thần?"
Trong lòng Nạp Thiểu Song giật nảy, xong rồi, giờ không những không thắng trận cá cược này mà còn chọc giận cả Thủ Thần!?
Ly Chiêu tính mở miệng xin lỗi hắc đầu lang kia nhưng xem ra nó không có ý đợi nghe lời xin lỗi, lần nữa lao về phía Nạp Thiểu Song.
Kẻ chọc giận Thủ Thần, kết quả chỉ có chết!
Nạp Thiểu Song sợ đến hoảng thủ hoảng cước, lần nữa kéo cung bắn về phía hắc đầu lang, chủ yếu là muốn dọa cho nó sợ mà lùi lại. Kết quả mũi tên ghim trúng vai của Thủ Thần, nó càng thêm lồng lộn, ngửa đầu tru dài một tiếng khiến cho mặt đất cũng chấn động theo.
"Lần này thật sự không xong rồi!!" Nạp Thiểu Song mếu máo: "Cô thật sự phải làm mồi cho nó sao?"
"Nàng lùi lại đi."
Ly Chiêu rút thanh kiếm luôn mang bên người, mũi kiếm hướng về phía hắc đầu lang: "Chúng ta chỉ có một cách là gϊếŧ nó."
"Cái... cái gì!?"
Ly Chiêu không có ý trả lời lại, liếc mắt ra hiệu cho hộ vệ, bọn họ lập tức giương cung hướng về phía hắc đầu lang.
Đôi mắt đỏ ngầu quét bốn phía cánh rừng, nghiến chặt hai hàm răng lại, phát ra một tiếng kêu khó hiểu. Khi kêu xong, nó lại lao về phía Nạp Thiểu Song lần nữa, lần này so với lần trước còn nhanh hơn.
Nạp Thiểu Song định giương cung thì Ly Chiêu đã chuẩn xác vung về phía hắc đầu lang một kiếm, đem nó đẩy lùi về phía sau. Hộ vệ phía trên liền thả tay ra, một màn mưa tên lộp bộp rơi xuống.
Nhưng chẳng mũi tên nào trúng được hắc đầu lang, nó bị thương, nhưng hoàn toàn không có vẻ đau đớn gì.
"Chết tiệt, nó né được sao?"
Trong lúc Ly Chiêu đau đầu không biết xử lý ra sao, Nạp Thiểu Song lại nghe thấy tiếng kêu khác phát ra từ sau lưng hắc đầu lang. Ban đầu nàng còn tưởng là con mồi nào đó bị hắc đầu lang đang ăn dang dở phát ra tiếng kêu cứu, nhưng nghe lại thì không giống lắm.
Nhân lúc hắc đầu lang còn bận đối phó với Ly Chiêu và đám hộ vệ, Nạp Thiểu Song không chút nghĩa khí lén lút vòng ra phía sau mấy cây đại thụ.
Tiếng kêu kia càng lúc càng rõ ràng, nghe giống tiếng rên đau của một con thú bị thương. Nạp Thiểu Song sợ bị hắc đầu lang phát hiện, khom người vén mấy cành cây bụi cỏ qua một bên, chầm chậm tiến sát đến nơi phát ra tiếng kêu.
Cành cây cuối cùng bị vén lên, vừa vặn bắt gặp một mẫu lang đang giãy dụa ở trên sàn, bụng nó càng lúc càng to không đoán cũng biết là sắp sinh rồi. Có vẻ như mẫu lang sinh khó, nó cứ kêu rên liên hồi, cả người hết co rúm rồi lại duỗi thẳng ra cố để tiểu đầu lang ra đời nhưng có vẻ không khả quan.
Nạp Thiểu Song cuối cùng cũng biết lý do hắc đầu lang lại nhảy bổ ra, nó muốn bảo vệ bạn lữ và con của nó.
Chậm rãi lấy trong tay áo một chiếc khăn tay, Nạp Thiểu Song lách người đến gần mẫu lang, ngay lập tức nhận được tiếng gầm gừ đe dọa. Dù là người hay vật, tất cả đều muốn bảo vệ con của mình, mẫu lang hành động như vậy cũng không có gì quá khó hiểu.
"Đừng sợ, cô giúp ngươi."
Nạp Thiểu Song đặt tấm khăn lót bên dưới của mẫu lang, đưa tay sờ thử bụng nó, nếu nàng đoán không lầm thì bên trong có tầm hai đến ba tiểu đầu lang.
Mẫu lang vẫn cứ gầm gừ, nhưng nó dường như đã thấm mệt, mắt đăm đăm nhìn về phía Nạp Thiểu Song.
"Không sao, không có gì đâu, cố lên một chút nữa thôi."
Có vẻ như mẫu lang nghe hiểu, nó chống đỡ cái bụng to của mình mà ngồi lên, hai hàm răng cọ sát vào nhau phát ra tiếng rít nhỏ.
"Cố lên, một chút nữa, chút nữa."
Mẫu lang giãy dụa, móng vuốt quẹt mạnh ở trên đất, ngửa đầu tru dài một tiếng.
Đầu của sói nhỏ lộ ra bên ngoài, Nạp Thiểu Song đỡ lấy, dùng sức vừa đủ đem tiểu đầu lang kéo ra. So với cơ quan của mẫu lang thì sói con lớn hơn rất nhiều, phải cố gắng lắm mới đem được nó ra ngoài.
Mẫu lang đã thấm mệt nhưng vẫn tiếp tục giãy dụa, nó không muốn những đứa con còn lại chết ở bên trong.
"Lần nữa, cố lên, ngươi làm được mà!!"
Đầu của con sói thứ hai cũng từ từ lộ ra, Nạp Thiểu Song phát hiện con này nhỏ hơn con trước, không cần nàng giúp nó vẫn có thể sinh được bình an.
Tiếng tru dài kéo sự chú ý của Nạp Thiểu Song, trong bụng mẫu lang vẫn còn một con nữa. Hai lần sinh mệt mỏi, mẫu lang đổ gục xuống đất, mắt nó ướt đẫm, cả người nó run lên bần bật trong đau đớn.
"Đừng bỏ cuộc mà, con của ngươi vẫn còn bên trong, nó không thể chết đâu!!"
Nạp Thiểu Song xoa xoa bụng của mẫu lang, thúc giục: "Cố thêm một chút nữa, chút nữa thôi, nhất định sẽ được mà. Ngươi đã mong chờ thế nào mới có được nó chứ? Ngươi đành lòng bỏ nó hay sao?"
Mẫu lang mở bừng mắt, lần nữa chống đỡ đứng lên, cả người nó hãy còn run vì cơn đau đớn vừa rồi. Tuy vậy nó không bỏ cuộc, liên tục giãy dụa, thậm chí là quẹt đầu xuống dưới đất.
Đứa cuối cùng là đứa khó sinh nhất, Nạp Thiểu Song không thấy đầu của sói con đâu, lại sợ mẫu lang cố quá không được sẽ chết, cứ như vậy trừng trừng nhìn mẫu lang giãy dụa trong đau đớn.
Ngay lúc đó hắc đầu lang lại từ đâu bổ nhào đến, cúi xuống liếm tai vợ của nó, phát ra mấy tiếng kêu kỳ quái, dường như là đang an ủi bạn lữ của mình.
Mẫu lang lại tiếp tục cố gắng, nó tru một tiếng rất dài, đầu đứa cuối cùng cũng lộ ra ngoài không khí. Nạp Thiểu Song vội giúp đỡ kéo tiểu cứng đầu ra ngoài, cả người con sói nhỏ này đều là máu, thậm chí còn dính đầy chất nhầy hơn cả hai con sói trước.
Đem cả ba con sói đặt ngay ngắn trên khăn tay, Nạp Thiểu Song quay lại nhìn tiểu mẫu lang, cười nói: "Ngươi xem, các con của ngươi đều ở đây rồi!"
Hắc đầu lang cắn gáy từng con sói một đưa đến trước mặt của mẫu lang, còn cọ dụi lên mặt bạn lữ hai cái như đang tán dương. Mẫu lang nghiêng người liếm sạch máu lẫn chất nhầy trên người con mình, sau đó thì đẩy đẩy chúng về phía ngực mình.
Ba tiểu đầu lang vẫn còn chưa mở mắt, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của mẹ ra sức bú, lông tơ thưa thớt vẫn nhìn không ra màu sắc.
Đột nhiên hắc đầu lang quay về phía Nạp Thiểu Song gầm gừ, dọa cho nàng lùi về hai bước, gì đây? Nó lại muốn ăn thịt nàng sao?
"Không cần sợ." Ly Chiêu từ phía sau đi tới, vỗ vai nàng: "Nó đến từ lúc đầu rồi, tận mắt thấy nàng giúp bạn lữ của nó, nó sẽ không làm gì nàng đâu."
Nạp Thiểu Song cẩn thận quan sát lần nữa, mắt không còn là màu đỏ, xác định đúng là lửa giận đã tiêu tán mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hắc đầu lang phát ra tiếng kêu kỳ lạ, dường như đang trao đổi với bạn lữ của mình, lát sau nó cũng bỏ đi mất.
"Gì đây?" Nạp Thiểu Song cao giọng phàn nàn: "Người ta sinh con xong thì ngươi bỏ đi sao? Thủ Thần cũng phải có trách nhiệm chút chứ!!"
Ly Chiêu dở khóc dở cười, nói: "Thủ Thần khi đã chọn được bạn lữ sẽ gắn bó cả đời, nó chỉ đi đâu một lát thôi rồi sẽ quay về ngay mà."
Tuy có chút nghi ngờ nhưng Nạp Thiểu Song cũng không hỏi nữa, ngồi xổm xuống quan sát tam tiểu đầu lang đang chen chúc bú sữa mẹ. Mẫu lang không còn giống lúc đầu bài xích nàng nữa, còn phát ra mấy tiếng khe khẽ, dụi đầu vào tay nàng như một lời cảm ơn đã giúp đỡ.
Nạp Thiểu Song đắc ý cười: "Ngươi không cần cảm ơn cô, hồi còn ở Dư quốc cô cũng hay làm chuyện này, đám thú săn trong cung đều là bạn của cô cả!"
Còn đang định nói tiếp thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng gầm của hắc đầu lang, Nạp Thiểu Song giật mình đứng bật dậy, hai mắt trợn lớn giống như nhìn thấy kẻ thù đáng sợ.
Hắc đầu lang lại chậm chạp không bước đến, đem cái túi vải đang cắn trong miệng nhả xuống.
"Ngươi muốn nói gì?"
Nó không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, giơ chi trước đẩy túi vải về phía Nạp Thiểu Song.
Là lễ vật cảm ơn đã giúp đỡ bạn lữ của nó!
Nạp Thiểu Song tất nhiên sẽ nhận, vội vàng mở ra xem thử bên trong, đến khi nhìn rõ thì vô cùng kinh ngạc. Bên trong là một khối hồng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, dựa vào độ sáng và bề mặt của ngọc thì đây đúng là hàng cực phẩm, sợ ngay cả trong Lục Du cung kiếm được một khối như thế cũng khó.
"Cái này cô nhận, cũng xin lỗi ngươi chuyện lúc nãy."
Hắc đầu lang phì phì hai tiếng, sau đó thì quay qua nằm xuống bên cạnh bạn lữ của mình, trên mặt ghi rõ hai chữ: Tiễn khách!!
Nạp Thiểu Song hận muốn bóp chết con sói xấu xa đó, nhưng nếu nó đã biết điều tặng nàng lễ vật thì nàng cũng không cần cùng nó tranh chấp nữa.