Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 100: Huyết sắc đích trừng giới



Khi Hàn Linh Xu nói ra những lời này, rõ ràng là đang giận dỗi, một đại tiểu thư có điêu ngoa đi chăng nữa cũng không phải loại nữ nhân tùy tiện, nếu ở trước mặt Hách Liên Cô Tuyết ngay cả điểm tự tôn ấy đều không thể vãn hồi, nàng không cần tiếp tục xuất hiện trong chốn võ lâm.

“Hàn đại tiểu thư, xem ra hôm nay ngươi không thể không thuộc về bổn tọa.”

Cái gì?

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc lệnh bài màu vàng nhạt trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc bị đùa nghịch, Lộng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, khí tức tà nhiên ma dã tản mát ra bốn phía.

Lúc này, chúng nhân rốt cuộc minh bạch, nguyên lai Phượng Hoàng Song Lệnh chia ra nằm trong tay hai người, trách không được Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết đều không hành động thiếu suy nghĩ.

“Không được!”

Hàn Linh Xu mặc dù đưa ra hứa hẹn, nhưng Lạc Bẩm Thừa có thể nào để đại tiểu thư độc nhất của Phượng Hoàng sơn trang gả cho một tên cái thế yêu ma, huống chi yêu ma này còn là hung phạm giết chết Hàn Thiếu Khanh!

“Đại tiểu thư, yêu ma này giết hại trang chủ, ngươi làm sao có thể gả cho cừu nhân sát phụ?!”

“Ngươi. . .” Hàn Linh Xu nhất thời hai mắt đỏ bừng, dung nhan kiều mị tràn ngập phẫn nộ, nàng rút đoản kiếm bên hông quyết tuyệt hướng yêu tà nam tử đâm tới.

Lộng Nguyệt cười rất vui vẻ, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng châm chọc, chiêu thế tán loạn của Hàn Linh Xu có thể nào địch nổi một cái phất tay của Lộng Nguyệt?

“Đại tiểu thư, đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

Song ngay khi Hàn Linh Xu sắp sửa đâm vào gương mặt Lộng Nguyệt, thắt lưng thon gầy của nàng nháy mắt bị điểm huyệt đến toàn thân tê dại, Lộng Nguyệt vung tay, nữ tử không chút khí lực liền rơi vào trong lòng Dạ Phi Yến.

“Theo bổn tọa trở về đi, Hàn đại tiểu thư. . .” Lộng Nguyệt cười tà mị, nương theo tiếng tiêu đau buồn thê ai, thân ảnh mị tử như huyễn ảo dưới bầu trời xanh thẳm dần tiêu thất.

“Không chơi đùa nữa, hồi cung!” Cùng lúc đó, khí tức băng lãnh lan tỏa khắp nơi, thân ảnh liệt hồng yêu hoặc bay vụt lên như đạp mây biến mất dưới chân trời.

Chúng nhân nhìn theo thân ảnh lưỡng đại yêu ma rời đi, trong tâm bỗng nhiên trống rỗng một mảnh, bởi bọn họ không chỉ mang đi người thừa kế duy nhất của Phượng Hoàng sơn trang, còn có bằng chứng sở hữu toàn bộ thế lực trung gian ──── Phượng Hoàng Song Lệnh.

Hàn Thiếu Khanh đã chết, thế lực trung gian cuối cùng thuộc về ai, chung quy vẫn chưa xác định.

Kế hoạch của Hách Liên Cô Tuyết một lần nữa bị phá hư.

.

Ánh đèn mờ ảo, độ ấm trong phòng chợt giảm xuống, Phượng Tịch bị luồng sát khí vô hình bao phủ khắp toàn thân sợ hãi co mình lại.

Trong gian phòng, hai hồng y nam tử lẳng lặng nhìn nhau.

Phượng Tịch kinh ngạc nhìn hồng y nam tử yêu dã tuyệt diễm, trương khuynh thế tuyệt nhan kia quả thực đẹp đến mức làm cho hắn run rẩy.

Hồng bào rực rỡ chói mắt, phảng phất tà hỏa đến từ địa ngục, từng bước một tàn phá linh hồn Phượng Tịch.

Bạch ngọc địch trong tay Hách Liên Cô Tuyết đẩy lên chiếc cằm Phượng Tịch, băng mâu mỹ lệ tản mát thị huyết mị hoặc, “Toàn thân cao thấp của ngươi đều bị hắn chạm qua, có phải hay không?”

Phượng Tịch căn bản không hiểu ý yêu mị nam tử, trừ bỏ sợ hãi, hắn không còn năng lực đi suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào khác.

“Rốt cuộc hắn chạm qua ngươi bao nhiêu lần?”

Phượng Tịch còn chưa kịp phản ứng, yết hầu nháy mắt bị bóp chặt, thân mình gầy yếu bị quẳng ngã lên giường.

Đèn tắt, gió lạnh nổi lên.

Hắc ám, nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập toàn thân Phượng Tịch.

Hắn rất rõ ràng, yêu mị nam tử trước mặt có bao nhiêu âm ngoan tàn nhẫn, nhưng bản thân chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Hách Liên Cô Tuyết, vì sao. . .

Chẳng lẽ là bởi. . .

Hồng y bị xé rách, thân thể xích lõa hoàn toàn bại lộ.

Khóe môi yêu mị nam tử vạch ra một đường cong tuyệt mỹ, “Hôm nay, ngươi làm vật hi sinh cuối cùng cho bản cung.”

Hàn khí âm lãnh ngay lập tức lan tràn trên lưng Phượng Tịch. Nhìn biểu tình thị huyết của nam tử trước mặt, hắn đã biết giờ phút này số kiếp của hắn đã định.

“Phàm là kẻ được hắn sủng qua, đều phải chết, hiểu chưa?” Vài sợi tóc màu hỏa hồng rủ xuống trên bờ môi mỏng của Phượng Tịch, mỹ diễm như huyết sắc thiêu đốt, thanh âm băng lãnh phất qua bên tai Phượng Tịch, “Nhất là ngươi!”

Phượng Tịch run lên, băng mâu thâm hồng, dung nhan tuyệt diễm, hỏa hồng trường phát, yêu mị nam tử gần trong gang tấc chói sáng khiến hắn không thể mở mắt ngóng nhìn.

Lúc này, Phượng Tịch mơ hồ đã hiểu ra.

Trước kia, yêu tà nam tử nở nụ cười vui vẻ vỗ nhẹ lên mặt hắn, thần sắc si mê, “Ngươi biết không, trên thế gian này chỉ mình ngươi mới xứng với sắc yêu hồng đẫm máu.”

Trước kia, bên bờ hồ sen nở hoa đỏ rực, yêu tà nam tử hôn môi hắn, như si như túy, “Ta gặp ngươi, đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh? Khi nào ngươi mới có thể như thế này không hề cố kỵ hôn ta. . .?”

Trước kia, dưới vô số vì sao trong đêm tối, yêu tà nam tử một mình uống Tương Tư Lệ, suốt đêm không ngủ, phiến hoa anh túc hắn độc ái cùng yêu mị nam tử trước mắt có bao nhiêu tương tự. . .

Phượng Tịch rốt cuộc sáng tỏ vào ngày đó, nam tử duy nhất hắn yêu vì sao rống giận như kẻ điên, nguyên lai là vì một mạt hỏa hồng rực rỡ. . .

Thân thể Phượng Tịch đau đớn giống như bị vỡ vụn, chính mình từ đầu đến cuối chỉ là một thứ đồ chơi thay thế mà thôi.

“Hắn là của ta, ngươi hiểu chưa?” Khí tức băng lãnh mê hoặc của Hách Liên Cô Tuyết lướt qua khuôn mặt Phượng Tịch, “Trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào hắn! Càng không được phép yêu hắn!”

Cánh môi Phượng Tịch run run, phảng phất chứng kiến quỷ hỏa tử vong, khi hắn nhìn thấy yêu mị nam tử trước mặt không chút che giấu tuyên cáo quyền sở hữu của mình, thần sắc ngạo mạn thậm chí so với lời đồn càng khiến người ta sợ hãi.

Thật hoang đường.

Ai nói yêu ma vô tình? Ai nói yêu ma vô tâm?

Phượng Tịch rõ ràng có thể nhìn thấy thị huyết yêu ma này có một trái tim so với hắn còn mãnh liệt cuồng nhiệt hơn gấp trăm lần. . .

Hơn nữa đó còn là một trái tim rất hẹp hòi, chỉ dung được duy nhất một người.

Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, hôm nay hắn phi thường tức giận, không chỉ bởi kế hoạch bị phá hư, càng bởi vì hắn chứng kiến yêu hồ ly kia vậy mà không chút e dè dẫn theo Phượng Tịch thành đôi xuất hiện.

Đã lâu không cảm nhận được loại dục vọng thị huyết như thế này, ngón tay Hách Liên Cô Tuyết lướt qua bên cổ Phượng Tịch, từng gợn sóng tinh hồng trong hồng mâu yêu dị nhộn nhạo nổi lên, “Bản cung sẽ khiến ngươi thoải mái. . .”

Một chùm sáng màu hỏa hồng xuyên qua cổ Phượng Tịch, huyết quang đỏ tươi phun ra, chiếc đầu lấy tốc độ cực nhanh bay ra ngoài cửa sổ.

Biểu tình hoảng sợ ai oán ngưng trệ trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên, vĩnh viễn biến mất trong gió, không lưu một chút dấu vết. . .

Hồng y nam tử chán ghét nhìn xuống thân thể xích lõa đã không còn đầy đủ trên giường, hắn nâng tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn lửa nóng cháy, lưỡi lửa nhanh chóng lan tràn lên thi thể, từng chút một nuốt trọn, cho đến khi hóa thành tro bụi.

Gian phòng lạnh băng rực sáng huyết sắc tinh quang, hồng y nam tử hơi rũ mắt, liễm đi hồng mang thị huyết trong nhãn mâu, nhưng vẫn như trước tản ra vô tận hàn lãnh.

Song lúc này người phẫn nộ đến mức muốn giết người không chỉ mình Hách Liên Cô Tuyết.

.

Trong gian phòng hắc ám, Hàn Linh Xu lạnh run cuộn mình ở một góc.

Nam tử tà mị yêu diễm đùa nghịch móng tay đen thẫm, loang loáng huyết sắc đỏ tươi lạnh lẽo. Khí tức ma dã đem gian phòng tối đen hạ xuống dưới không độ như sắp sửa đóng băng.

“Ngươi. . . hung thủ giết phụ thân, ta. . .” Chiếc cổ mảnh khảnh của Hàn Linh Xu bị lực đạo ngoan tuyệt bóp chặt, đầu ngón tay so với lưỡi đao còn sắc bén hơn trên phần cổ trắng nõn vẽ ra từng vết máu nhàn nhạt.

Lộng Nguyệt yêu dị cười khẽ, giáng tử sắc phượng mâu tràn ngập sát khí âm lãnh, “Thế nào? Không đợi được nữa muốn gặp cha ngươi?”

Hàn Linh Xu hoảng sợ nhìn yêu tà nam tử giống như ác ma trước mặt, dung nhan mỹ lệ mảnh mai nháy mắt trắng bệch như người chết.

“Ngươi không xứng được hắn hôn, rõ không?” Đầu ngón tay Lộng Nguyệt vuốt nhẹ cánh môi mỏng đang run rẩy của nữ tử, hắn tà ác nhướn mắt, “Cho nên cái miệng bị hắn chạm qua này, cũng không tất yếu tồn tại.”

Ngón tay Lộng Nguyệt cắt một nhát, huyết quang văng khắp nơi như đóa hoa tuyệt lệ nở rộ trong bóng tối, Hàn Linh Xu thống khổ ngã xuống giường, bờ môi huyết nhục mơ hồ bị đầu ngón tay sắc nhọn xé rách, từng giọt máu đỏ thắm men theo cằm chảy xuống, từng chút, từng chút một. . .

Loại tra tấn này so với cái chết càng thống khổ gấp trăm vạn lần, mỗi sợi dây thần kinh của nữ tử đều co rút đau đớn.

Ác ma! Ác ma! Nam nhân yêu tà này căn bản là một ác ma!

Hàn Linh Xu bất lực kêu rên, đau khổ giãy dụa, lúc này nàng căn bản không thể mở miệng, chỉ có từng hàng lệ lăn dài trên gò má.

“Đời này hắn chỉ có thể hôn ta!” Lộng Nguyệt nâng lên cằm Hàn Linh Xu, tử mâu âm lãnh lóe lên ám sắc như địa vực, “Chỉ cần ta còn tồn tại, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng được hắn hôn!”

Hàn Linh Xu sợ hãi ngóng nhìn nam tử tựa như ác ma trước mắt, rốt cuộc tỉnh ngộ ‘hắn’ kia là người phương nào.

Nàng là nữ nhân, có được sự nhạy cảm trời sinh của nữ nhân.

Bị lừa! Người trong thiên hạ đều bị lừa!

Cái gì mà tử địch?! Cái gì mà xung khắc như nước với lửa?!

Nguyên lai ‘Đa tình công tử’ vang danh võ lâm lại đeo mặt nạ ẩn giấu sâu như thế.

Độc chiếm cùng phẫn nộ thẩm thấu ra từ cặp tử mâu kia, căn bản không phải người bình thường có thể phóng xuất!

Đó rõ ràng là yêu tận linh hồn, yêu điên cuồng đến nhập sâu trong cốt tủy huyết nhục, không cho phép bất luận kẻ nào chen vào, yêu bá đạo ích kỷ đến tột cùng!

Ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt trí óc yêu tà nam tử, mỗi lần hắn nhớ tới một màn tại Phượng Hoàng sơn trang kia, hận không thể đem nữ nhân trước mặt xé thành từng mảnh nhỏ.

Lộng Nguyệt nguyên bản không muốn nhớ lại, nhưng khi hắn nhìn thấy yêu nghiệt ở trước mắt chúng nhân nhìn Hàn Linh Xu bằng ánh mắt ái mộ, hắn chỉ hận không thể đương trường huyết nhiễm Phượng Hoàng sơn trang.

Vô luận yêu nghiệt kia có cố ý hay không, tóm lại một khắc ấy, Lộng Nguyệt thật sự bị chọc giận triệt để.

“Yêu hắn là phải trả giá đại giới, ngươi bằng lòng sao?”

Đầu ngón tay đen thẫm tà mị lướt qua hai gò má ướt đẫm nước mắt của nữ tử.

Hàn Linh Xu hoảng loạn lắc đầu, nỗi sợ hãi đã dâng trào đến mức nàng vô pháp thừa nhận.

“Ta tuyệt sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội có được hắn!”

Lộng Nguyệt khẽ nhếch miệng, một đạo quang mang yêu dị chói mắt xẹt qua yết hầu nữ tử, màu tươi uốn lượn chảy xuống, từng chút một phá tan động mạch, từng chút một tiêu hao sinh mệnh. . .

Hàn Linh Xu trừng lớn hai mắt, theo từng khắc một sinh mệnh trôi qua cười than.

Nếu không phải giờ phút này chân chân chính chính chứng kiến ánh mắt của Lộng Nguyệt, Hàn Linh Xu căn bản không thể tin tưởng, nguyên lai trong thế gian, một cái thế yêu ma cũng có thể yêu một người sâu đậm như thế!

Lộng Nguyệt từ trong phòng đi ra, thâm tử sắc phượng mâu lui đi thị huyết sắc bén, hắn hơi khép mắt, thanh âm thanh lãnh tràn ra theo cánh môi mỏng, “Vô Lệ, canh ba đi Phượng Hề Sơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.