“A a, Hách Liên cung chủ đoán không sai, ta là. . . Mị Âm. . .” Nữ tử kinh ngạc nhìn hai nam tử phong hoa tuyệt đại, đáy mắt tràn ngập tiếu ý châm chọc tự giễu.
Đau đớn kịch liệt cơ hồ làm cho nữ tử hít thở không thông, nàng cường chống một hơi, lạnh lùng nở nụ cười, “Mị Âm tự nhận đã rất cẩn thận, không biết vì sao. . . lại để lộ dấu vết. . .”
Hách Liên Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, “Đại Ám Hà Cung đệ ngũ thần sử, Mị Âm, am hiểu súc cốt dịch dung, mê hồn nhiếp phách. Cho nên, nếu ngươi muốn dịch dung thành bộ dáng của Mạt nhi cũng không có gì khó khăn.” Con ngươi băng hồng nhìn thẳng vào nữ tử, hào quang sắc bén xuyên thủng hết thảy lại dị thường xa xăm, “Từ đầu đến cuối, người Nguyệt Hồn tiếp xúc chỉ có ngươi, ngươi hạ Mê hồn nhiếp phách cho nàng, khiến Nguyệt Hồn làm ra hành vi phóng đãng không kiềm chế được, đơn giản là muốn khơi mào tranh chấp giữa bản cung và Nhật Nguyệt giáo chủ mà thôi. . .”
Ngữ khí bình tĩnh không chút gợn sóng kinh ngạc, giống như đang kể ra một câu chuyện nhỏ bình thản không có gì khác lạ.
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, đón gió mà đứng, quang mang trong tử mâu trong suốt thấu triệt.
Yêu nghiệt này, quả nhiên cái gì cũng có thể thông thấu. . .
Mục quang Mị Âm ngày càng buốt lạnh, càng lúc càng khó có thể tin. . . Hai nam tử căn bản chưa từng có trao đổi, chưa từng có nửa phần giải thích, thậm chí ngay cả ánh mắt thủy chung vẫn không va chạm. . . lại có thể tín nhiệm lẫn nhau như thế.
“Là vì Mê hồn nhiếp phách mới bại lộ bản thân. . .?” Mị Âm nhìn chằm chằm hai nam tử, trong mắt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
“Ngay sau buổi hỏa tế ngươi đã lòi đuôi.”
Thần tình Mị Âm chợt biến thành hoảng sợ.
Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói, “Ta nhớ rõ thời điểm ngươi giả trang Mạt nhi, nói ta từng ôm ngươi ngủ.”
“Thì như thế nào?”
Hồng mâu khẽ nhướn, trào phúng mà khinh miệt, “Ta đoán ngươi nhất định là trốn trong Ngọc Phong Trai, nghe được Mạt nhi ở trước mặt Ngọc Thanh Nhiễm nói ta ôm qua nàng, từ đó mới nghĩ lầm, nhưng ngươi không biết lúc ấy Mạt nhi đã nói dối, ta căn bản không ôm nàng đi ngủ.”
“A a a. . . Nguyên lai là như thế.” Mị Âm nhìn về phía yêu tà nam tử vẫn trầm ngâm không nói, “Nhật Nguyệt giáo chủ cũng là vào lúc đó biết được chân tướng sao?”
“Không.” Lộng Nguyệt hơi nâng mâu, nhìn đồng tử Mị Âm dần tan rã, tà khí nhếch môi, “Khi ngươi còn bị nhốt trong buổi hỏa tế đã lộ ra sơ hở.”
Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, nhìn về phía yêu tà nam tử trấn định như trước, hồng mâu hơi nheo lại. . . Yêu hồ ly quả thực tâm cơ khó dò.
Kinh ngạc còn có Mị Âm, hỏa tế ngày đó, hành động của nàng còn chưa bắt đầu, thậm chí căn bản không làm một chuyện gì. . . “Ngươi từ đâu nhìn ra?”
“Ánh mắt của ngươi.”
Ánh mắt của nàng. . . Chỉ là một ánh mắt khẩn cầu, như vậy cũng có thể bị hắn nhìn ra?
Đáy mắt Lộng Nguyệt không chút dấu vết, “Ta đã nói qua, Mạt này không phải Mạt. Nhãn thần của ngươi không thuần khiết như Mạt nhi, cho dù ngươi đã cực lực che giấu vẫn không thể ẩn đi tang thương cùng vẩn đục trong mắt. . .”
“A a. . .” Mị Âm cười khan, thống khổ mang theo nhàn nhạt trào phúng, nàng quả thực không thích hợp giả dạng một hài tử khả ái thuần chân như vậy.
Giờ khắc này, Mị Âm xem ra, song tử mâu phảng phất có thể nhìn thấu thế gian vạn vật kia mới chân chính là đáng sợ nguy hiểm.
“Các ngươi rốt cuộc đã không gặp lại đôi mắt thuần triệt đó.”
Nghe vậy, tử mâu hồng đồng cùng xẹt qua một đạo quang mang không dễ phát hiện.
“Nàng đã bị giáo vương của chúng ta ăn rồi.”
Cái gì?!
Thanh âm bình thản vang lên, lại giống như lưỡi đao nháy mắt xuyên qua tâm linh hai người.
Mang theo một tia buốt nhói, một tia chấn động.
Đó nguyên bản không thuộc về cảm xúc hai người nên có, bọn họ từ trước đến nay luôn coi thường sinh mệnh, vậy mà sẽ có một ngày vì một hài tử mà dấy lên bi thương giấu trong đáy lòng.
Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết bất tri bất giác nhớ lại quá khứ, ký ức giống như từng mảnh rời rạc phản chiếu khoảng thời gian bình tĩnh độc thuộc hai người.
Nụ cười hài đồng tinh thuần cùng ánh mắt trong suốt kia tựa như ảo giác, cho dù trần thế phồn hoa ô uế cũng không cách nào làm vấy bẩn.
Hai đại yêu ma vốn sinh tồn trong huyết sắc luyện trì, khi bọn họ nhìn đến đôi mắt thuần chân linh động ấy, trái tim chết lặng không có chút cảm giác cơ hồ ngầm được tịnh hóa.
Hồng bào cùng tử bào giống như lưu vân biến ảo ở trong gió phần phật rung động, từng đợt gợn sóng nhè nhẹ khẽ nhộn nhạo nơi đáy lòng.
Tiếng cười của Mị Âm càng lúc càng quỷ dị thê lương, thân thể bị xé rách dần dần mất đi tri giác, mục quang mơ hồ ẩn ẩn kính sợ sâu sắc cùng bất khả tư nghị.
Nguyên lai, hai nam tử này sớm đã biết rõ hết thảy.
Nguyên lại đêm hôm đó, bọn họ tranh đoạt ‘Mạt nhi’ không phải bởi háo thắng hay giận dỗi, mà là đem màn diễn này giấu kín sâu thêm một tầng, không muốn cho đối phương biết được, không muốn để một nhân vật nguy hiểm như nàng tiếp cận người kia.
Mị Âm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh lam cao vợi, đau đớn mãnh liệt làm cho thân thể của nàng ngày càng nhẹ bẫng, nhẹ đến mức như thể nửa khắc sau sẽ tan thành mây khói.
“Đều tại ta nhập diễn quá sâu, ngược lại bị các ngươi lợi dụng, bại lộ vị trí của U ám chi giới. . .”
Mị Âm nở nụ cười thoải mái, thối lui sát ý, ôn nhu uyển thuận. Thần trí nàng bắt đầu tan rã, thanh âm trầm thấp áp lực lẩm bẩm:
“Ta vốn tưởng rằng. . . Trên đời này tình yêu không thể tin tưởng, giáo vương từng nói. . . Trên đời này. . . không có ái. . .”
“Mị Âm.” Hách Liên Cô Tuyết biểu tình vẫn lãnh ngạo như trước, nhưng thanh âm chợt nhẹ như gió thoảng, “Trước kia ta cũng như ngươi, không hiểu ái, không tin ái. . .”
Hồng y nam tử không nhìn nữ tử dần mất đi hô hấp, xoay người hướng U ám chi giới đi đến. Hỏa hồng trường phát tung bay, ở trong gió tản ra bốn phía, ngữ thanh băng lãnh mà không mất ý vị vang lên:
“Nhưng hiện tại, ta Hách Liên Cô Tuyết đã học được. . .”
Quang mang trong đáy mắt Lộng Nguyệt lóe lên rồi biến mất, nụ cười thản nhiên như hoa anh đào nở rộ, thâm tử sắc phượng mâu tràn ngập một mạt hỏa hồng rực rỡ. . .
.
Mây mù vẩn đục như cánh chim đen ngòm, bầu không khí ẩn ẩn huyết sắc mơ hồ tỏ khắp U ám chi giới. Khí tức quỷ dị kinh khủng như hắc sắc triều thủy, đem yêu tử hoặc hồng hai loại màu sắc chậm rãi nhấn chìm.
Bầu trời tối đen đem mây mù thôn tính, gió lạnh thét gào như có thể phiên chuyển phong vân, giương nanh múa vuốt lượn lờ trong huyết sắc.
“U ám chi giới!”
Khi Dạ Phi Yến phong trần mệt mỏi chạy tới, vừa vặn U ám chi giới mở ra, thân hình nhẹ nhàng rơi vào vực sâu không đáy bị hắc sắc bao trùm.
“Uy! Dạ Thương Lan, U ám chi giới không phải nơi ngươi muốn là có thể tiến vào! Bên trong cơ quan trùng điệp, ngươi đừng có. . .” Nam Phong Ẩn còn chưa nói xong, phía trước nào thấy thân ảnh của Dạ Phi Yến?
Ngọc diện thiếu niên không còn cách nào khác, mũi chân khẽ điểm, theo đám hắc sắc vân vụ biến mất trong địa vực hôn ám sâu không thấy đáy.
.
U ám chi giới, âm thanh mơ hồ như có như không vang vọng. Không gian u ám trống trải vắng lặng, vong linh thê quỷ khóc tố, một phiến địa ngục tử khí hãi nhiên.
Vách tường ẩm ướt lồi lõm như liệt thú ngoác rộng bồn máu dữ tợn, vô số ám đạo khúc chiết thỉnh thoảng có ánh sáng nhu hòa chiếu rọi. Không khí băng lãnh như ngàn năm vùi lấp trong bóng tối, mùi vị hủ mục quanh quẩn không tan.
Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi dung nhập vào hắc ám, tử mâu hồng mâu tản ra quang mang đặc hữu sáng lạn.
“Ngươi không làm chuyện khiến ta lo lắng không được sao?!” Yêu tà nam tử bất ngờ chế trụ thắt lưng hồng y nam tử, kéo hắn kề sát ***g ngực mình. Khẩu khí lãnh liệt tràn đầy mệnh lệnh cùng uy hiếp.
Trái tim nhảy lên cách một lớp y bào giữa hai người trở thành tiếng vang duy nhất trong màn đêm vắng lặng.
“Vậy còn ngươi?” Hách Liên Cô Tuyết quay lại ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, ghé sát vào gương mặt hắn, cảm thụ hơi thở của đối phương, “Ngươi âm thầm điều tra Đại Ám Hà, một mình đối phó với Ám Dạ Minh, sau đó thì sao. . .” Cô Tuyết dừng một chút, “Ở sau lưng ta mưu tính làm thế nào đi giết Tà Hoàng?”
Con ngươi hỏa hồng phản chiếu tử mâu sâu thẳm, như muốn xuyên thấu hết thảy những gì ẩn giấu bên trong, “Ngươi làm chuyện ngu xuẩn so với ta ít? Bảo ta làm sao không lo lắng?”
Lộng Nguyệt thật sâu nhìn hồng y nam tử trước mặt, nguyên bản đầy một bụng khí rốt cuộc nói không nên lời.
Người này khiến hắn vừa yêu vừa giận lại muốn sủng nịch cả đời cũng không đủ, hắn không biết nên làm thế nào mới phải.
“Nguyệt, ngươi có biết hay không, ta. . .” Lời chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn cuồng dã kịch liệt ngăn chặn, lực đạo mạnh mẽ nóng bỏng khiến lý trí hai người thành một mảnh trống rỗng. Hai cánh môi dây dưa không cho phép kháng cự trong khoảnh khắc dấy lên tình ái sôi trào.
Khí tức tử vong khủng bố chung quanh đều bị ngăn trở bên ngoài, nụ hôn khí phách mà triền miên làm cho bọn họ không muốn tách ra, nguyện khoảnh khắc này trở thành vĩnh cửu.
“Chúng ta đều rất ngốc, có phải không?” Lửa nóng ôn tồn không ngừng tăng lên, Lộng Nguyệt nở nụ cười đầy tà khí, nâng chiếc cằm của người trước mặt, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn chiếm đoạt, “Cho dù là thế, ta vẫn không thích ngươi đi làm những chuyện ngu xuẩn như vậy!”
“Ngươi không thích cũng phải chấp nhận, Nguyệt, ngươi phải biết, một khi ta đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi!”
Hách Liên Cô Tuyết mạnh mẽ rời khỏi cánh môi nóng rực của yêu tà nam tử, ánh mắt lóe ra quật cường cùng kiên định, “Ta chưa bao giờ cho rằng việc này là ngu xuẩn, chỉ cần vì Lộng Nguyệt ngươi, ta Hách Liên Cô Tuyết cho dù xuống địa ngục cũng đáng giá.”
Lộng Nguyệt phút chốc giật mình sửng sốt, lập tức siết chặt cánh tay vòng bên hông Cô Tuyết, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của người trong lòng. Hơi thở mê hồn nóng bỏng tản ra giữa nơi hai người gắn bó, tình niệm ba đào mãnh liệt thiêu đốt lan tràn khắp toàn thân, giống như trải qua ngàn năm ràng buộc, chú định cả đời bảo hộ.
Không khí ẩm ướt vây quanh bốn phía, tiêu điều mà trống rỗng. Hành lang hôn ám thâm u lấp lóe hai đạo yêu mang tuyệt mỹ.
“Tuyết nhi của ta, ngươi rốt cuộc. . . muốn ta phải thế nào?”
Hắn đã không biết nên làm thế nào để yêu người kia.
Sâu trong tâm Lộng Nguyệt, cho dù đào rỗng tất cả những gì hắn có, cho dù đem tình yêu của hắn vét cạn gần như không còn cho yêu nghiệt trước mắt, cũng không đủ!
Lộng Nguyệt ôm chặt hồng y nam tử, như thể muốn đưa hắn dung nhập vào trong thân thể của chính mình. Tử phát hồng phát mềm mại rũ xuống dây dưa cùng một chỗ, mồ hôi ướt át thấm đẫm mái tóc hai người, nhưng không cách nào ngừng lại cuồng nhiệt ôm hôn.
Cô Tuyết của hắn, giống như trời sinh là để hắn yêu đến điên cuồng, yên cạn sinh mệnh, yêu tận linh hồn. . .
Hách Liên Cô Tuyết kịch liệt đáp lại đầu lưỡi không ngừng dây dưa, thân thể bị siết chặt, ngay cả hô hấp cũng bị người trước mặt cướp đi không một chút dư thừa.
Hương sen bao bọc lấy hai người, trở thành mùi hương duy nhất trong không gian âm lãnh.
Cảm thụ được yêu tà nam tử đối với hắn điên cuồng xâm chiếm, đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết hiện lên nồng đậm tiếu ngân.
Nguyệt, ngươi lại thất khống sao?
Ta cả đời sai lầm lớn nhất, thất bại lớn nhất, đều là vì ngươi.
Ngươi không thể khống chế, so với ta thất bại thảm hại có thể sánh bằng sao. . .
Hắn Hách Liên Cô Tuyết ngạo thị thiên hạ, lại vì nam nhân này mà thua đến vô pháp xoay người.
Sai lầm lớn nhất là gặp hắn, thất bại lớn nhất là yêu hắn. Kết quả, thua đến mức hắn không còn là chính mình. . . Thua cả một đời, thua đến vạn kiếp bất phục. . .
Nguyệt của hắn, giống như trời sinh là để khiến hắn bị cướp đi trái tim. . .
Ngay lúc đó, thanh âm trầm đục lướt qua bên tai hai người, tử mâu cùng hồng mâu nháy mắt giao nhau, phút chốc như nhận ra điều gì.
Bỗng nhiên, vách tường bốn phía chung quanh bắn ra vô số độc tiễn, trong bóng đêm vẽ nên từng đạo quang mang nhu lượng. Hồng mang mạnh mẽ phá tan thạch bích cứng rắn, cùng với một tiếng nổ vang thật lớn, vực sâu hôn ám nhìn không thấy đáy như nhận được mệnh lệnh. Đáy vực sâu thẳm trong khoảnh khắc nổi lên vô tận quỷ hỏa, bụi bặm tan đi chậm rãi hiển lộ một thành trì hư vô mờ mịt.
Vách đá vỡ tan, độc tiễn đột ngột xuất hiện, vực sâu bị lấp đầy. . . Một tòa cung điện to lớn nguy nga phảng phất được tu kiến tại địa ngục xuất hiện trước mắt hai người.
Thế giới hắc ám đẫm huyết sắc, kinh khủng lại khiến người ta ca thán!
Một thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết:
“Ha ha ha ha. . . Nhật Nguyệt giáo chủ, Hách Liên cung chủ, tại hạ đợi đã lâu. . .”