Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 125: Nan ngôn chi ẩn tương hứa(nhất)



Gian phòng tối đen, chỉ có một tia nắng theo song cửa rọi vào, vẽ trên mặt đất từng vệt lốm đốm.

Một nam tử đứng trước cửa sổ, cố ý tránh đi ánh sáng duy nhất chiếu xuống. Hắc sắc đoạn y không nhiễm một hạt bụi, mái tóc dài của hắn nhè nhẹ bay lên, ở trong gió từng chút một tản ra, đôi mắt kỳ dị khiến mọi người hễ gặp qua đều ấn tượng khó quên.

Xanh thẳm thâm trầm, u ám tịch mịch.

Mâu quang mỹ lệ làm như phủ lên quỳnh hoa ngoài cửa sổ một tầng ảm đạm.

Hắn lẳng lặng đứng đó, cảm nhận màn đêm dần buông xuống, hàn khí băng lãnh đem cánh hoa đào đáp trên đầu vai hắn phiêu tán, âm thầm rơi xuống mặt đất không lưu chút dấu vết.

Hắn không hề đưa mắt nhìn người mới đến, thanh âm lạnh băng không một tia cảm tình vang lên, “Vì sao phải cải trang thành bộ dáng của Mị Vũ?”

“Mị Đồng, ngươi còn có thể nhận ra ta?”

Thanh y nam tử lặng yên dõi theo bóng lưng thon dài của Mị Đồng, nhãn mâu bích lục lóe lên quang mang khác thường.

Thiếu niên tuấn tú mỹ lệ từng được xưng tụng là đệ nhất thần sử của Đại Ám Hà, hiện tại nghiễm nhiên trưởng thành một bộ nam tử phong độ khí thế lăng nhân. Song điều duy nhất không biến đổi đó là thứ hàn khí bẩm sinh tản ra từ sâu bên trong cốt cách, vẻ sát lãnh trong bóng đêm vĩnh viễn vô pháp hòa tan.

Bỗng nhiên, cổ họng thanh y nam tử bị một cánh tay hữu lực bóp chặt. Tuyệt Ảnh mạnh mẽ đẩy hắn áp sát vách tường, một lọn tóc tuyết trắng rũ xuống, hai tròng mắt kỳ dị tràn ngập băng hàn cùng phẫn nộ, “Phong Trần Diệt, ngươi dựa vào cái gì giả dạng thành Mị Vũ? Dựa vào cái gì có được hết thảy những thứ thuộc về hắn? Ngươi căn bản không xứng!”

Phong Trần Diệt cười nhẹ, nhìn nhãn mâu tà dị gần trong gang tấc, không chút tức giận, “Nếu ta cho ngươi biết, đây là tâm nguyện của Mị Vũ trước khi lâm chung nhờ ta làm như vậy, ngươi sẽ tin tưởng?”

Tuyệt Ảnh thân mình khẽ run, ngay cả thanh âm cũng trở nên khô khan, “Mị Vũ khi lâm chung thế nào lại cùng loại người như ngươi ở một chỗ?”

“Muốn ta nói cho ngươi hết thảy sao, Mị Đồng?”

Phong Trần Diệt có thể cảm thấy bàn tay chế trụ yết hầu của hắn đang run lên nhè nhẹ, thản nhiên nói, “Ngươi không phải không biết, mười năm trước, Đại Ám Hà Cung bị địch nhân tập kích, Mị Vũ muốn nhân cơ hội giết chết Giáo vương. Biết rõ là không có khả năng, nhưng hắn vẫn cố gắng đi làm.”

Ngón tay run rẩy rời khỏi cổ Phong Trần Diệt, trước mắt Tuyệt Ảnh dần hiện lên tràng cảnh một mảnh phế tích bị lưỡi lửa nhấn chìm.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì Mị Vũ có bệnh, sống không quá một tháng.” Phong Trần Diệt nhẹ nhàng mở miệng, dừng ở đôi mắt chớp động của Tuyệt Ảnh, “Hắn đem tất cả độc môn tuyệt kỹ đều truyền cho ta, bảo rằng vạn nhất hắn thất bại, dặn ta vô luận thế nào cũng phải cứu ngươi thoát ly Đại Ám Hà.”

Khóe môi Phong Trần Diệt treo lên tiếu ý, giống như đang thuật lại một sự kiện nhỏ bé không đáng kể.

“Ta sở dĩ có thể từ Tu La tử sĩ thăng lên thành cận sử bên cạnh Giáo vương cũng là vì nguyên nhân này ──── cóđược tuyệt kỹ của Mị Vũ.”

“Nhưng Mị Vũ đã chết!” Ánh mắt Phong Trần Diệt vẫn thản nhiên như trước, lại toát ra một tia châm chọc, “Mị Vũ cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu không cách nào đổi được.”

Phong Trần Diệt từ từ tiếp cận Tuyệt Ảnh, một loại tình tự phức tạp lưu chuyển nơi đáy mắt, nhàn nhạt phun ra ngữ khí trào phúng, “Hắn rất dễ tin tưởng người khác.”

Đầu ngón tay nhấc lên lọn bạch phát trên trán Tuyệt Ảnh, thập phần ái muội đặt bên chóp mũi hít nhẹ, Phong Trần Diệt mỉm cười thỏa mãn, “Hắn tin tưởng ta, lại không biết. . .”

Đột nhiên, một thanh đoản kiếm ngay tại trước mắt Phong Trần Diệt xẹt qua quang mang lóa mắt tựa thu thủy, xé rách khí tràng chung quanh, trí mạng mà nguy hiểm.

Phong Trần Diệt nghiêng người né tránh, một luồng mặc phát trên trán nhẹ rơi xuống, ở trong gió lay động.

“Mị Đồng, tính tình của ngươi vẫn nóng nảy như vậy.”

“Ngươi phản bội Mị Vũ!”

“Hà tất nói ra những lời khó nghe như vậy. . .” Phong Trần Diệt thở dài, “Mị Vũ nói thế nào cũng là hảo huynh đệ của ta, nếu hắn đem tuyệt kỹ truyền cho ta, đương nhiên ta phải thay hắn hảo hảo chiếu cố ngươi.”

“Câm miệng!” Hàn quang trong tay áo chợt hiện, nhãn mâu tà dị như muốn đâm thủng toàn thân Phong Trần Diệt.

Trong cặp bích đồng của Phong Trần Diệt tràn đầy tiếu ý nhu tình, giả dối khiến Tuyệt Ảnh chán ghét đến cực điểm, “Mị Đồng, ngươi là tâm can của Giáo vương, hiện tại Giáo vương tân sinh quật khởi có thể nào thiếu ngươi?”

Tuyệt Ảnh hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn thanh y nam tử, “Đừng vờ hảo tâm, ngươi dụ ta mắc bẫy quay về Đại Ám Hà còn không phải để ngươi tại trước mặt Tà Hoàng nhiều hơn một phần công lao?”

“Phần công lao này so với Mị Đồng ngươi tính là cái gì?” Ngữ khí Phong Trần Diệt thực bình tĩnh, ngón tay lướt nhẹ qua đường nét thanh tú trên gương mặt Tuyệt Ảnh, nhãn mâu bích lục như cười như không, “Mị Đồng, mười mấy năm không gặp, ngươi vẫn dễ nhìn như vậy.”

Tuyệt Ảnh một phen nắm lấy cổ tay Phong Trần Diệt, hung hăng đẩy hắn ra, trong mắt tràn đầy căm hận cùng khinh thường, “Mỗi một câu của Phong Trần Diệt ngươi đều khiến ta toàn thân ghê tởm.”

Bích đồng hơi nheo lại, tản ra biểu tình âm lãnh, “Ngươi vốn là người của Đại Ám Hà Cung, lần này trở về cũng đừng mơ tưởng có thể quay lại bên người Hách Liên Cô Tuyết!”

“Ngươi cản ta không được!”

“Ta không ngăn cản ngươi, chỉ muốn nhắc nhở một câu. . .” Phong Trần Diệt hé miệng cười, “Người tới hôm nay cũng không ít đâu.”

Thân mình Tuyệt Ảnh chấn động, hai tròng mắt kỳ dị ẩn ẩn hiện lên bất an.

Phong Trần Diệt xem xét thần sắc của Tuyệt Ảnh, nhẹ nhàng cười khẽ. Hắn nâng tay lên, làm như đang khống chế thứ gì.

Ngay lúc đó, trên vách tường u ám mơ hồ chớp động gợn sóng ảo ảnh.

Tuyệt Ảnh nắm chặt đoản kiếm, nháy mắt cứng đờ.

Thân ảnh hoặc hồng, thần minh tối cao trong lòng hắn.

Cung chủ. . .

Bàn tay Phong Trần Diệt khẽ đảo, biến ảo ra một cảnh tượng khác:

Trong mê cung thân hình nhẹ như gió, yến vĩ hoa ngân nơi đuôi mắt vô cùng rõ ràng.

Là hắn!

Đôi mắt kỳ dị xẹt qua quang mang sáng rực, mang theo khiếp sợ cùng bất khả tư nghị. Loại cảm tình phức tạp này ẩn sâu không thấy đáy, hai tay dần phát run, suy nghĩ trống rỗng nhộn nhạo gợn sóng lay động trái tim đóng băng đã lâu.

“Hắn thế nào lại đến đây?!” Tiếng rống giận dữ bạo phát mà ra, hình ảnh ngắn ngủi trong chớp mắt đảo điên thần kinh thác loạn mê mang của Tuyệt Ảnh. Nỗi lo lắng khủng hoảng đột nhiên nảy sinh tựa sóng cuồng ập đến thôn phệ toàn bộ lý trí.

Gia hỏa không biết chết sống kia có biết nơi hắn tới là địa phương nào?!

Nơi này là Đại Ám Hà! Địa vực hữu khứ vô hồi! (hữu khứ vô hồi: có vào mà không có ra)

Trước đây, Tuyệt Ảnh nhiều lần tự mình tìm cớ, cố gắng rời xa người luôn làm cho hắn cảm thấy sinh mệnh thực khoái hoạt đó.

Hắn nguyên bản nghĩ rằng mình không có cảm tình, nhưng sự cho tới bây giờ, trái tim tĩnh như mặt nước lại vì thân ảnh nhẹ như yến kia mà xúc động, vì nụ cười sáng lạn kia mà giãy dụa vùng vẫy. Tiếu dung như quang minh phá tan hắc ám, hòa tan hết thảy ký ức đẫm huyết sắc, giúp hắn một lần nữa cảm nhận được nhân sinh tốt đẹp.

Tuyệt Ảnh khẽ nhắm lại hai mắt, không nhìn thần tình nôn nóng của người bên trong ảo cảnh.

Nam tử có nụ cười tinh thuần kia, trời sinh hẳn là nên được sống trước ánh sáng, mà chính mình, sớm đã một thân huyết tinh, lưng đeo vận mệnh cả đời bị nguyền rủa, thế nào có thể hy vọng xa vời một hạnh phúc ấm áp?

Hắn cùng y, rõ ràng không phải người cùng chung một thế giới.

“Để hắn đi!” Thanh âm băng lãnh vang lên, Tuyệt Ảnh bình ổn ***g ngực không ngừng phập phồng, mười ngón đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

“Ta đây không làm chủ được.” Phong Trần Diệt nở nụ cười, “Ngày đó khi ta mang ngươi rời đi, người kia tức giận cực kỳ, mấy trăm tên tử sĩ đều bị hắn giết sạch. Hắn lần này đến chui đầu vào lưới, đến tột cùng là vì ai, trong lòng Mị Đồng ngươi liệu có chút manh mối?”

Tuyệt Ảnh nhanh chóng xoay người, lại hung hăng chế trụ cổ Phong Trần Diệt, thanh âm lạnh lẽo lộ ra vẻ áp bách: “Nếu ngươi dám động hắn, ta thề sẽ lột da ngươi!”

“Kẻ nhập Ám Hà đều phải chết, đây là quy củ Giáo vương định ra, người kia làm thế nào thoát thân còn phải xem ý tứ của Giáo vương.” Phong Trần Diệt nhẹ vỗ về cặp dị đồng của Tuyệt Ảnh, tựa hồ rất yêu thích biểu tình lúc này của người trước mặt, “Bất quá ta muốn hắn không thể thoát thân, bởi Giáo vương sẽ không cho ngươi ly khai. Không chỉ là hắn, còn có vị cung chủ chí cao vô thượng trong lòng ngươi chỉ sợ cũng. . .”

Phong Trần Diệt còn chưa nói xong, ngực đã trúng một chưởng của Tuyệt Ảnh trong cơn thịnh nộ. Bích đồng phản chiếu thân ảnh hắc sắc lóe lên rồi biến mất, lưu lại phẫn nộ cùng hàn lãnh.

Phong Trần Diệt ôm ngực, tiếu ý không đổi, ho ra vài ngụm máu.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.