Một cặp mắt thâm hồng mà yêu dị, sáng ngời khiến Dạ Phi Yến thất hồn lạc phách, hỏa hồng trường phát cùng diễm hồng y sam tương hỗ nổi bật thiêu đốt đêm tối.
Dung nhan mị hoặc điên đảo chúng sinh làm tê liệt mỗi sợi thần kinh của Dạ Phi Yến, mỹ đến mức đẩy hắn lâm vào cõi mộng ảo không có tận cùng, tầng mây mềm mại ẩn hiện trên bầu trời cũng không sánh bằng nét cười phác trên khóe môi cong của người trước mặt.
Huyết dịch sôi trào! Lửa nóng thiêu đốt! Đó là cảm giác duy nhất của Dạ Phi Yến lúc này, Yêu Nguyệt a Yêu Nguyệt, ta rốt cuộc đã tìm được dung mạo có thể cùng ngươi so sánh. . .
“Cái giá không nhỏ a, không phải muốn bản cung tự mình đến mời ngươi?” Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Dạ Phi Yến, rốt cuộc đem hồn phách của hắn dắt trở về.
“Ta nói, đại mỹ nhân. . .” Dạ Phi Yến lời vừa dứt liền cảm thấy hối hận.
Vô cùng hối hận!
Người có thể làm cho Tuyệt Ảnh thần phục lễ bái. . . Nên, không phải là. . .! Lão thiên, hôm nay ngươi không cần phải cho ta nhiều ‘kinh hỉ’ như vậy được không? Mạng nhỏ của ta không chịu nổi a. . .
Yêu Nguyệt, vĩnh biệt. . . Đây là lời quanh quẩn thật lâu trong đầu sau khi Dạ Phi Yến ngã xuống mặt đất.
.
Gió đêm lãng lãng, Hàn Linh Xu xoa nhẹ đôi mắt, đập vào mắt nàng chính là một mạt hỏa hồng khiến nàng ngày nhớ đêm mong, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, không che giấu nội tâm cuồng hỉ.
Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu, trông thấy Hàn Linh Xu, nguyên bản hồng đồng băng lãnh không chút độ ấm nhất thời hiển lộ quang mang rực rỡ mị hoặc vô bì.
Hàn Linh Xu kinh ngạc nhìn lên hồng y nam tử đứng trước mặt, tâm phách sớm đã bị người chiếm trọn.
“Ngươi. . . Ngươi đã cứu ta?”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhẹ, yêu mị động lòng người, hắn kéo lấy vòng eo thon của Hàn Linh Xu, đem thân hình mềm mại của nữ tử đặt trên thạch bích, nhìn xuống đôi mắt lấp lánh thủy quang.
Trái tim Hàn Linh Xu đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở mị hoặc của nam tử trước mặt khiến thần trí nàng trở nên mơ hồ, “Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?”
Lê hoa tán loạn trong gió rải rác khắp nơi, hạ xuống trên hỏa hồng trường phát, điểm xuyết cho quang mang mờ ảo mị hoặc, hồng bào phất phơ lay động, như ca như vũ.
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng kéo lên thành một đường cong tuyệt mỹ, “Ngươi nói. . . ta muốn làm gì?”
Một mảng ửng hồng nhuộm đẫm hai gò má Hàn Linh Xu, bờ môi đỏ mọng mang theo chút run rẩy, tay nàng gắt gao giữ lấy thạch bích phía sau, nếu không phải người trước mặt đỡ lấy thân hình, nữ tữ sớm đã thất hồn lạc phách, xụi lơ ngã xuống mặt đất.
“Ngươi. . .”
“Làm sao để báo đáp ta? Ân?”
Hàn Linh Xu ngẩn ra, thẹn thùng nói, “Ngươi. . . Ngươi muốn ta báo đáp thế nào? Chỉ cần ta làm được, đều. . . đều có thể.”
Ngón tay thon dài của Hách Liên Cô Tuyết luồn vào mái tóc của Hàn Linh Xu, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, cho đến chiếc cằm nhỏ nhắn, hồng mâu nổi lên gợn sóng khiến người ta say mê, “Ngươi.”
Sương đêm bao phủ, loang lổ bóng ảnh, gió đêm nhè nhẹ đưa người nhập mộng.
Hàn Linh Xu nhìn dung mạo đẹp đẽ hơn mình không biết bao nhiêu lần, bên tai văng vẳng những từ êm tai hơn bất cứ thanh âm nào, thần chí sắp hỏng mất, nàng say, say đến vạn kiếp bất phục.
“Nhưng. . . Nhưng cha ta đã đem ta gả cho. . .”
“Sợ cái gì!” Hách Liên Cô Tuyết nhếch miệng cười khẽ, mị tiếu khiến Hàn Linh Xu hai mắt đều mê ly, “Chỉ cần ngươi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Hỏa hồng trường phát khẽ phất phơ, ở trong bóng đêm vũ động hết sức câu nhân, Hàn Linh Xu im lặng không nói, chăm chú nhìn tuyệt mỹ nam tử gần trong gang tấc, phác nên bề ngoài một bộ cảnh xuân mộng ảo.
Đã chấp nhất, đã say đắm, độc, đang lặng yên không một tiếng động lan tràn vào tận nơi sâu nhất trong tâm hồn thiếu nữ.
“Ngày tám tháng sau là thọ thần của cha ta, khi đó cha ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, gả ta cho Tư Đồ Không Thành, cho nên . . . “ (thọ thần: ngày sinh, mừng thọ)
“Ngươi nguyện ý theo ta sao?” Hồng mâu chợt lóe, thanh âm êm tai vô cùng.
“Ta. . . nguyện ý.” Ngữ thanh Hàn Linh Xu yếu ớt mang theo một tia run rẩy, thủy mục nhộn nhạo ánh mắt chờ mong.
“Tốt lắm.” Hách Liên Cô Tuyết ghé đến bên tai Hàn Linh Xu, hơi thở nóng rực, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn, “Chờ ta.”
Hàn phong thổi qua, hồng ảnh tiêu thất, hư ảo giống như một giấc mộng.
Hàn Linh Xu ngây người tựa trên thạch bích, vẻ mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, hồi lâu vẫn chưa từ trong mộng tỉnh lại.
Lá cây quay tròn giữa không trung, quế hương tản ra tứ phía.
Lúc này, trên một cành cây cách đó không xa, có một nam tử đang đứng.
Hắn không tham gia vào mộng cảnh, cũng không phá vỡ mộng cảnh, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Mị tử yêu đồng, thâm tử trường phát, bạch y bào như nguyệt chầm chậm theo gió lay động, âm thầm bay tán loạn.
Ánh mắt tà mị dưới ánh trăng chiếu rọi ma dã vô cùng, khóe môi hắn cong lên lộ ra tiếu ý đầy tà khí, trầm mặc nửa ngày, sau chuyển thân rời đi.