(‘Ức’ là hồi tưởng, nhớ lại; ‘tích’ là luyến tiếc, ai, không biết nghĩa là sao nữa)
Phượng Hoàng sơn trang, thiên hạ đệ nhất trang, hiệu lệnh xuyên suốt toàn bộ thế lực trung gian của chính tà lưỡng đạo.
Thu phục thế lực trung gian vẫn là mục tiêu chung của võ lâm chính tà lưỡng đạo, nếu thế lực trung gian chưa chinh phục được, đừng nói tới việc nhất thống võ lâm. Hiện giờ, Phượng Hoàng sơn trang cùng Thiên Địa Minh kết thông gia, vậy có nghĩa trang chủ Hàn Thiếu Khanh muốn tăng cường trợ giúp bạch đạo, đem giang hồ phân ly thống nhất dưới trướng Thiên Địa Minh.
Phượng Hoàng sơn trang dưới chân Phượng Hề sơn phồn hoa như ca, tháng ba xuân thủy điều điều, vạn dặm tàu thuyền tỏa kiều như họa, sơn thanh thủy tú nhìn không thiếu một thứ gì.
Liễu hà phong tế, cẩm tú nhân gia, Lộ Châu thành lúc này sớm đã dày đặc người, hoan ca tiếu ngữ, nguyên do đơn giản chính là muốn chiêm ngưỡng Thiên Địa Minh Thiếu minh chủ danh dương thiên hạ – Tư Đồ Không Thành cùng Đại tiểu thư của Thiên hạ đệ nhất trang – Hàn Linh Xu.
Ngoài võ lâm đại hội, không có giang hồ thịnh sự nào có thể cùng thọ yến của Hàn Thiếu Khanh mấy ngày nữa so sánh, thiên hạ hào kiệt tề tụ Phượng Hoàng sơn trang, vô luận hắc đạo bạch đạo từng có bao nhiêu ân oán, vào ngày này đều thu liễm phong mang, không hề dây dưa sinh chuyện thị phi.
Lúc này bên trong gian phòng, Hàn Thiếu Khanh chắp tay mà đứng, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt ủ rũ.
“Hàn bá bá.”
Hàn Thiếu Khanh xoay người nhìn Tư Đồ Không Thành, “Không Thành a, cha ngươi gần đây vẫn khỏe sao?”
Tư Đồ Không Thành nói, “Cha ta vẫn luôn bế quan, chỉ sợ không thể tới tham gia thọ yến của Hàn bá bá.”
Hàn Thiếu Khanh khẽ thở dài, “Ta không phải để ý chuyện này, mà là. . .”
“Ta biết.” Tư Đồ Không Thành thản nhiên nói, “Mấy ngày nữa ngư long hỗn tạp, việc bảo hộ Phượng Hoàng Song Lệnh tuyệt không thể có sai lầm.”
Phượng Hoàng Song Lệnh chính là hai khối lệnh bài dùng để hiệu lệnh toàn bộ thế lực trung gian ── Phượng Huyền, Hoàng Vũ.
Gặp lệnh như gặp người, ai có được Phượng Hoàng Song Lệnh là có thể hiệu lệnh toàn bộ thế lực trung gian, nếu Phượng Hoàng Song Lệnh thất lạc, nhân sĩ thế lực trung gian sẽ mất đi quản chế mà tả hữu đại loạn, đến lúc đó võ lâm chính tà lưỡng đạo chắc chắn vì việc thu phục thế lực trung gian vào tay mà rục rịch, phân tranh nổi lên tứ phía.
Hàn Thiếu Khanh thở một hơi thật dài, “Hiện giờ đã có người dòm ngó thiên hạ chí bảo Tứ linh đồ, Hách Liên Cô Tuyết kia diệt Thanh Long Môn dưới trướng các ngươi, ta nghĩ tâm tư của hắn ngươi không phải không biết.”
Tư Đồ Không Thành im lặng, u đồng chợt hiện lên một mạt hỏa hồng, hắn hơi nhắm lại hai mắt, che giấu thần sắc trong đáy mắt.
Hàn Thiếu Khanh nhìn Tư Đồ Không Thành thật sâu, “Năm đó ta cùng Hách Liên Thiên cũng là thế giao, nhưng từ khi hắn đọa nhập ma đạo, giết chóc nổi lên khắp nơi, một thân tà khí kia của Hách Liên Cô Tuyết e là bị ảnh hưởng bởi hắn.”
“Hàn bá bá cũng biết vì sao Hách Liên Thiên năm đó tính tình đại biến?”
Hàn Thiếu Khanh lắc đầu, “Mẫu thân ngươi. . . không phải cũng chết trong tay Hách Liên Thiên sao?”
Tư Đồ Không Thành rũ mắt, lại một lần nữa trầm mặc.
“Cha ngươi lúc này đang bế quan, vô pháp quản võ lâm chi sự, Nhật Nguyệt Giáo trước đây đã khiến ta tâm thần không yên, hiện tại Ngạo Thần Cung càng làm cho ta hàng đêm khó ngủ, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết trên người tà khí đều quá nặng, cho nên võ lâm nhất định không thể rơi vào tay bọn họ.”
“Ta cũng vì không có biện pháp mới nóng lòng tổ chức đám hỏi, võ lâm nếu không sớm một ngày thống nhất, huyết tinh giết chóc chung quy sẽ không đình chỉ, Vân Khuynh từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, không thể gánh vác trọng trách như thế. Không Thành, Hàn bá bá chỉ có thể đem hy vọng kí thác trên người ngươi, ngươi nhất định phải lấy thiên hạ đại nghiệp làm trọng, biết không?”
Tư Đồ Không Thành cung kính nói, “Thỉnh Hàn bá bá yên tâm, Không Thành tất sẽ không phụ trọng thác.” Lập tức xoay người ra khỏi phòng. (trọng thác: ủy thác quan trọng)
Dương quang tản mát trên mặc lục hoa phục, vẫn cô đơn như trước, tâm, giống như bị thứ gì đó chặn lại, vô pháp thoát ra. (mặc lục: màu xanh thẫm)
Hàn Thiếu Khanh nhìn theo thân ảnh rắn rỏi tịch mịch rời đi, trầm mặc hồi lâu, thần sắc ngưng trọng thì thào tự nói:
“Tâm tư của ngươi, ta sao lại không biết, nhưng vì võ lâm đại nghiệp chỉ có thể ủy khuất ngươi, những chuyện thị thị phi phi đã qua, ai không có sai lầm? Chỉ mong tràng ân oán hai mươi năm về trước không cần phải tái hiện trên người các ngươi. . .”
(Thục năng vô quá: ai không có sai lầm, trích từ câu ‘Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá? Quá vật đan cải, thiện mạc đại yên!’: Người không phải thánh nhân, sao có thể không phạm sai lầm? Chẳng sợ thay đổi, còn gì tốt hơn!)
~*~
Phù vân phiêu phiêu, cảnh sắc như họa, trên mặt hồ sóng sánh nổi lên gợn sóng, liên hoa u tĩnh tản ra nhàn nhạt hương sen.
Gợn sóng lăn tăn, ánh mắt mê ly như si như túy, bức mành châu gợi tình, mùi hương thoang thoảng như vụ.
Phượng Tịch một thân hồng y bằng tơ lụa, thần tình ửng hồng dựa vào trong lòng vị yêu tà nam tử trước mặt, hắn khẽ thở dốc, vẻ mặt si mê.
“Giáo chủ.” Phượng Tịch ngẩng lên, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn cặp thâm tử phượng mâu, ánh mắt yêu dị kia khiến hắn căn bản không thể từ trong đắm say tỉnh lại.
Lộng Nguyệt cúi đầu, ngón tay thon dài quét qua vùng mẫn cảm của người trong lòng ngực, ra sức khiêu khích. Nghe một tiếng thở gấp yêu kiều, nụ cười của hắn càng thêm tà mị.
“Ân. . . Giáo chủ.”
“A a. . .” Lộng Nguyệt rũ mắt, ở bên tai người trong lòng ngực thở ra một ngụm nhiệt khí, hơi thở khiến người ta tiêu hồn cơ hồ làm cho Phượng Tịch hỏng mất, “Tiểu gia hỏa ngươi chống đỡ không được?”
Phượng Tịch vẻ mặt hạnh phúc, thân hình kiều nhuyễn không ngừng hướng trong lòng Lộng Nguyệt cọ cọ, đối với hắn mà nói, có thể đổi được vô thượng ân sủng của người trước mặt, cho dù giảm thọ năm mươi năm hắn cũng không tiếc nuối, huống chi kể từ khi hắn tiến vào Nhật Nguyệt Giáo, Lộng Nguyệt độc sủng một mình hắn, làm cho không biết bao nhiêu nam tử nữ tử ghen tị đến đỏ con mắt.
Phượng Tịch nâng cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng nóng rực, thở ra hương thơm, “Giáo chủ, Phượng Tịch yêu ngươi. . .”
Đây là một lời mời gọi phát ra từ nội tâm phế phủ, tựa hồ muốn triệu hoán một trái tim mông lung xa xăm.
Kỳ thực mấy ngày gần đây, hắn không như mọi ngày cảm thấy vui sướng, tuy rằng Lộng Nguyệt vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng Phượng Tịch lại mơ hồ có cảm giác hắn cách mình ngày càng xa. (Chính chủ sắp vào tay còn cần hàng thay thế sao, hắc hắc)
Tâm của Lộng Nguyệt gống như phi hoa trong sương, trăng sáng trong nước, mông lung khiến người ta không thể nhìn thấu.
Liên hương nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi, tựa vụ tựa cẩm.
Lộng Nguyệt cười tà mị, chế trụ đầu Phượng Tịch, hạ xuống một dấu hôn thật sâu.
Lúc này, chợt nghe một tiếng ‘Phốc thông’, trong liên trì nhộn nhạo nổi lên một vòng gợn sóng lớn.
Chỉ thấy cách đó không xa, một bố y nam tử lười biếng nằm trên một đại thụ xanh biếc phơi nắng, phượng nhãn nổi lên u quang mê ly, yến vĩ hoa ngân ở đuôi mắt dưới ánh dương quang lấp lánh chói mắt, hắn vừa bóc đậu phộng, vừa thú vị thưởng thức cảnh tượng trong đình từng khiến hắn vô số lần phún máu mũi.
“Giáo chủ đại nhân, nên xong việc rồi nói chuyện chính sự đi. . .”
Lộng Nguyệt không nhìn người trên cây, giọng điệu biếng nhác mà khinh thường nói, “Tặc yến tử ngươi có phải rất ngứa ngáy, muốn bổn tọa sủng hạnh một chút, ân?”
“A phi ──” Dạ Phi Yến giật mình đem đậu phộng trong miệng phun ra sạch sẽ.
Ngươi tên Yêu Nguyệt biến thái này trong đầu không nghĩ được thứ gì khác sao ?! Hắn xoay người nhảy xuống, vừa muốn chửi ầm lên, nhưng lại nghĩ tới thân phận cùng thủ đoạn của người trước mặt, trong lòng vẫn sợ hãi không dám nói ra miệng.
Bởi vì độc của Lộng Nguyệt, hắn không bao giờ muốn lĩnh giáo lần thứ hai.
Đó là chuyện từ rất lâu, Dạ Phi Yến thâu ngọc châu hoàn bội trên người Lộng Nguyệt, vừa vặn bị hắn tóm được, đó cũng là lần đầu tiên hắn bị người bắt sống trong suốt mười năm trộm đạo, còn bị chỉnh vô cùng thê thảm.
Dạ Phi Yến nhớ rõ khi Lộng Nguyệt trích hạ mặt nạ, nhãn châu của hắn thiếu chút nữa trừng to đến mức rớt xuống, thừa dịp hắn đang há hốc miệng, một dược hoàn cổ quái đã bị hắn cứng rắn nuốt xuống.
Lộng Nguyệt nói, dược hoàn đó tên là ‘Tiếu tuyệt sát’, nếu không có giải dược vẫn sẽ cười liên tục, cười cho đến chết.
Kết quả là Dạ Phi Yến thống khổ cười như điên suốt ba ngày ba đêm, Lộng Nguyệt thì hứng thú hân thưởng suốt ba ngày ba đêm, hắn khi đó đã cảm thấy, vị nam tử tà mị tính tình cổ quái trước mặt nếu không phải tịch mịch thật lâu thì cũng là có sở thích tra tấn người, người khác càng thống khổ hắn lại càng vui vẻ, thậm chí nhàm chán đến mức giết người tìm niềm vui, cao hứng liền giết người, mất hứng cũng giết người, giết người xong còn thích thi triển độc kỹ, khiến người ta đến chết cũng không có nơi táng thân.
Sau khi Lộng Nguyệt giết người đến phát chán mà bắt đầu chuyển sang ngoạn nữ nhân, ngoạn đâu trúng đó, lần nào cũng có nữ tử si tình cam tâm tình nguyện vì hắn xả thân, về sau nữ nhân không ngoạn nữa, liền ngoạn đến nam nhân, kết quả nam nhân cũng bị hắn nhất nhất chinh phục, hiện tại hắn cả nam nhân nữ nhân đều chơi đùa, bởi vậy danh hiệu ‘Đa tình công tử’ cũng bị hắn thu vào túi.
Dạ Phi Yến cười đến rút gân lúc ấy liền thề, hắn đời này cũng sẽ không trêu chọc đến vị ‘Thánh thủ độc tiên’ cổ quái này lần thứ hai, vì thế ngoan ngoãn đầu phục làm Nhật Nguyệt Giáo chủ môn hạ, thoáng một cái đã là năm năm.
Trong năm năm này, Dạ Phi Yến thường xuyên bị mỗi động tác, thậm chí là mỗi nụ cười câu dẫn thú tính, đặc biệt là bộ dáng biếng nhác như yêu của Lộng Nguyệt, quả thực là cực độ khiêu chiến đối với dục vọng của hắn.
Song, đa tình thì đa tình, tàn nhẫn vẫn cứ tàn nhẫn, Dạ Phi Yến từ trong cặp tử sắc phượng mâu kia nhìn thấy vẻ cô tịch cùng tĩnh mịch bất đồng với thường nhân, cho dù biết hắn là ma đầu làm người ta khinh thường, làm người ta chán ghét đến líu lưỡi, cho dù Lộng Nguyệt trong ba năm thoái ẩn giang hồ từng phóng hắn đi, Dạ Phi Yến vẫn như trước không thể rời bỏ, thậm chí có cảm giác mất mác, cho nên ‘mặt dày mày dạn’ ở Nhật Nguyệt Giáo hỗn ăn hỗn uống.
Thỉnh thoảng, Dạ Phi Yến còn giả mù sa mưa cảm thán mình nhất định kiếp trước thiếu nợ Lộng Nguyệt cái gì, nếu không đời này cũng sẽ không giống như cái đuôi bám theo bên người tà ma, có đuổi cũng không đi. (giả mù sa mưa: vờ vĩnh, giả bộ)
Dạ Phi Yến vừa muốn tới gần, lại nhìn đến Phượng Tịch trong lòng Lộng Nguyệt, vẫn là bảo trì một khoảng cách.
Chết tiệt, hiện tại ngay cả nam sủng cũng có độc! Yêu Nguyệt, ngươi thật đúng là không độc không vui a. . .
Nước hồ lung linh, thanh hương tràn ngập, chỉ thấy Lộng Nguyệt linh hoạt vung tay, một lục sắc dược bình đã vững vàng rơi vào trong tay Dạ Phi Yến.
“Uy, ngươi lần này lại làm ra cái gì ngạc nhiên cổ quái đó?”
“Hai ngày nữa ngươi sẽ biết.”
Lộng Nguyệt rũ mi, một hơi uống cạn mỹ tửu Phượng Tịch đưa cho hắn, “Tặc yến tử, đừng làm cho bổn tọa thất vọng nga.”
“Hừ, ta khi nào để cho ngươi thất vọng chưa?” Dạ Phi Yến bĩu môi, khoanh tay trước ngực dựa vào đình trụ, trêu đùa, “Giáo chủ đại nhân, mưu kế không tồi nha, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, độc mỹ nhân kia đầu óc cũng không phải toàn là nước, nếu hắn. . .”
Dạ Phi Yến cũng thập phần biết mình biết người, nhìn thấy ánh mắt cùng động tác của Lộng Nguyệt đã hiểu, mình có thể cút đi.
“Giáo chủ.” Phượng Tịch chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn cặp thâm tử phượng mâu tà mị kia, mục quang mê mang làm hắn không biết nên nói gì.
Lộng Nguyệt nâng lên cằm của Phượng Tịch, cười biếng nhác, “Hai ngày nữa, bổn tọa mang ngươi đi xem diễn.”
“Diễn cái gì?”
Hắn ngửa đầu, tử mâu co lại, “Một vở kịch hay ‘Nhất tiễn hạ song điêu’.”
Phượng Tịch cười ấm áp, hắn cong cái miệng nhỏ nhắn mọng nước, nhìn dung nhan tao nhã mà không mất tà khí kia hỏi, “Vừa rồi con yến tử kia nhắc đến ‘độc mỹ nhân’ là ai vậy? Hắn cũng dùng độc sao?”
Lộng Nguyệt cứng người chốc lát, hồi lâu nhìn liên trì mênh mông, tử mâu hẹp dài tràn ngập u quang nhàn nhạt.
“Giáo chủ?” Phượng Tịch nhìn Lộng Nguyệt có chút thất thần, lại khẽ gọi hắn, chẳng biết tại sao đoạn thời gian gần đây Phượng Tịch có cảm giác người trước mặt hắn thường xuyên thất thần.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!” Lộng Nguyệt nhắm lại hai mắt, đường cong nơi khóe miệng dần trở nên kiên định mà băng hàn.