Nhận chủ?” Tư Đồ Không Thành cả kinh, Mặc Lân Đồ quả thực ở trên tay Lộng Nguyệt!
“Thiếu minh chủ, chúng ta có nên nhân cơ hội này đoạt lại Mặc Lân Đồ?”
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Tư Đồ Không Thành nghiêm túc nói, u đồng chậm rãi chăm chú nhìn ra xa.
Hắn cần yên tĩnh để tự hỏi nên làm thế nào, bởi vì ngày mai người đến đoạt Mặc Lân Đồ không phải chỉ có mình hắn!
Bất quá vừa nghĩ tới địa phương Mặc Lân Đồ tái hiện là Phong Nguyệt Lâu, Tư Đồ Không Thành toàn thân cao thấp đều hỏa đại.
Đem kỹ viện cùng thiên hạ chí bảo hợp làm một, thật đúng là tác phong của Lộng Nguyệt!
.
Tế thủy hàn yên, Giang Nam Lôi gia.
Không người nào dám đắc tội Lôi gia, bởi vì thế nhân e ngại hỏa khí uy lực rung trời của gia tộc bọn họ. (hỏa khí = vũ khí từ hỏa dược)
Lôi gia chú tạo hỏa khí cả thiên hạ đều nghe danh, trong gia phả truyền lưu trăm năm ghi lại đủ loại phương pháp phối trí hỏa khí, hiện tại đương gia chính là Lôi gia đệ tam thập tam đại truyền nhân, Lôi Thiên.
Khi Lôi Thiên nhìn thấy Hách Liên Cô Tuyết, hắn chỉ biết, một hồi tai họa không thể tránh được.
Hắn cũng không phải hạng người nịnh hót, đương kim võ lâm, Lôi Thiên có thể cự tuyệt lời mời của bất luận kẻ nào, nhưng có hai người hắn không thể không thần phục.
Một là Lộng Nguyệt, hai là Hách Liên Cô Tuyết.
Hồng y nam tử cao cao tại thượng, mỹ diễm mà cao quý, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền giống như nguyền rủa cam tâm tình nguyện bị hắn chinh phục.
Giống như bốn năm trước, thời điểm Lôi Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Lộng Nguyệt, đồng dạng cảm giác rung động.
“Bản cung cho ngươi ba canh giờ.” Thanh âm thản nhiên lộ ra mệnh lệnh không được phép nghi ngờ.
“Thỉnh cung chủ yên tâm.”
“Tốt lắm.” Hồng y nam tử đi đến trước mặt Lôi Thiên, hồng mâu dày đặc lãnh quang, “Đừng chậm trễ.”
“Ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Nói.”
Lôi Thiên ngẫm nghĩ một lúc: “Cung chủ muốn đối phó ai?”
“Ngươi không cần biết!” Hồng y lướt qua gần sát bên cạnh Lôi Thiên, lưu lại cảm giác buốt giá khiến hắn hít thở không thông.
Vô luận người hắn đối phó là ai, Lôi Thiên đều hiểu một chuyện.
Người kia, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
.
Liên hoa tĩnh lặng, thoang thoảng hương sen, xuân phong phất qua tử sắc lưu tô trên y phục của Lộng Nguyệt, lay động chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng đinh đang.
Bôi tửu ca thanh, những cô nương trong Phong Nguyệt Lâu sớm đã thay bộ y phục đẹp nhất, cùng chờ đợi nam nhân trong lòng mỹ lệ như thiên thần. (bôi tửu=chén rượu)
Gia hỏa kia không biết lại muốn làm ra ‘hảo sự’ kinh thiên động địa gì đây.
.
Một ngày sau, Phong Nguyệt Lâu nhân ảnh như triều, đầu người đông nghịt trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh Kinh Sư đệ nhất vũ lâu, đám vũ nữ tô cốt mị nhân đem công phu tu luyện cả đời phát huy tới cực hạn, ai bảo người hôm nay tới đều là võ lâm hào kiệt thêm cả những nhân vật thanh danh hiển hách, vô luận lôi kéo được người nào, nửa đời sau khỏi phải lo đến chuyện ăn mặc.
“Lão tử hôm nay sẽ kiến thức bộ dáng của Thánh thủ độc tiên, một tên đại ma đầu, dựa vào cái gì có thể bắt được tâm của Đoạn Tư Tư?”
“Đâu chỉ Đoạn Tư Tư? Thượng Quan Thanh Hồng nhạc công của Hồng Đàn tiểu trúc kia không phải từng thề sẽ không yêu bất luận người nam nhân nào sao? Hiện tại khăng khăng một mực khuất thân theo Lộng Nguyệt?”
“Lão tử thực buồn bực, hiện tại là nam nhân tuyệt chủng hay nữ nhân mắt mù? Cả một đám đều hướng ma đầu mà yêu thương nhung nhớ.”
“Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết con mẹ nó không phải thứ tốt, có bọn họ, ánh mắt đám nữ nhân khắp thiên hạ đều biến đổi!”
“Lão tử hôm nay mới biết được, nguyên lai Mặc Lân Đồ là ở trên tay Lộng Nguyệt, bất quá Ngạo Thần Cung cùng Nhật Nguyệt Giáo từ trước đến nay bất hòa, Thiên Địa Minh không có khả năng đối với bảo bối tự thân quản hạt lại ngồi yên không để ý, hắc hắc, hôm nay có trò hay để xem.”
Tô Ngưng Vũ điêu luyện múa một khúc Nghê Thường Vũ, phải nói đạo sĩ các môn phái ngày thường giả đứng đắn, hôm nay ở Phong Nguyệt Lâu cũng xuân tâm nhộn nhạo, nếu không vì Mặc Lân Đồ, đám lão đạo cả đời này càng không biết đến cái gì gọi là xuân động, mặt ngoài cẩn trọng dè dặt, trong lòng thầm nghĩ: Lộng Nguyệt, ngươi thực biết cách chọn địa phương.
Phong khinh ảnh, thủy hạm đạm, hương phấn tản khắp nguyệt lâu hoa, không hổ là Mặc Lân Đồ, hiệu ứng oanh động thực không phải bình thường. (hạm đạm=hoa sen)
Hôm nay, Phong Nguyệt Lâu kín người hết chỗ tuyệt đối có thể áp đảo Yên Vũ Lâu ở đối diện, chúng nhân say sưa thảo luận, đến tột cùng ai có thể từ trong tay Lộng Nguyệt cướp được Mặc Lân Đồ? Ai có thể trở thành chủ nhân cuối cùng của thiên hạ chí bảo?
Kim ti sáo trúc, hồng trần diễm hương thơm.
Sau khi những vũ nữ đầy hương diễm lui đi, chỉ thấy hai hắc y nhân cước đạp bả vai chúng nhân bay lên đài cao, hình xăm lục mang tinh cùng trăng lưỡi liềm đã nói rõ thân phận hai người.
Đoạt mệnh song hồn ── Tinh Hồn, Nguyệt Hồn.
Mọi người nín thở.
Mục quang băng lãnh của hai người đảo qua chúng nhân, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Cảm tạ các vị đại giá quang lâm.”
Phong Nguyệt Lâu lúc này một mảnh an tường, lại không biết trong chỗ tối có bao nhiêu con mắt nhìn trộm thiên hạ chí bảo.
Những lão giang hồ giờ phút này rốt cuộc minh bạch, cái gì gọi là ‘Ám tiễn nan phòng’!
Ngay lúc đó, một đạo màn ảnh hạ xuống, quang hoa chói sáng khiến đám người không khỏi nhắm chặt mắt lại.
Cả sảnh đường đều kinh ngạc! Nghẹn họng nhìn trân trối!
Làm cho người ta trợn mắt không phải là linh vật hiện lên kim quang kia, mà là mười trương họa quyển dài bày ra ở trên màn ảnh!
Trong màn ảnh, mười đầu mặc hắc kỳ lân cước đạp mây giống nhau như đúc, trong miệng phun ra hỏa diễm, như thần chi thánh linh quan sát chúng sinh. (mặc hắc: đen như mực)
Kỳ lân là một trong tứ linh lưu truyền từ thời thượng cổ: long, lân, quy, phụng, mấy trăm năm qua, võ lâm đều xem Mặc Lân, Xích Long, Thanh Quy, Hỏa Phụng là hóa thân của thần chi tứ linh, tiên nhân trên linh sơn đã đem Tứ linh vẽ trên giấy, lấy bức tranh phong ấn mới có Tứ linh đồ, trở thành một truyền thuyết trong thiên hạ.
Nghe đồn hai mươi năm trước, Tứ linh đồ từng được mở ra, nhưng mọi người chứng kiến cảnh tượng lúc đó đều ly kỳ biến thành khô cốt phủ bụi, không người sống sót, từ đó không ai biết được tình cảnh năm ấy, mà duy nhất hai người may mắn còn tồn tại là Hách Liên Thiên cùng Nam Cung Liệt sau trận đại chiến không lâu, một chết một bị điên, sự thần bí trong đó không cần nói cũng biết.
Thời gian chuyển dời, thiên hạ hưng vong thay đổi.
Xương khô hóa thành khói bếp, đều là bởi Tứ linh đồ.
“Nếu ai tìm ra Mặc Lân Đồ chân chính sẽ là chủ nhân của thánh vật này.” Một thanh âm biếng nhác từ trên đỉnh các truyền tới.
Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh thon dài sừng sững đứng phía trên màn ảnh, thâm tử trường phát đổ xuống trên bả vai, phóng xuất lưu quang khiến người ta hoa mắt, khinh y màu tuyết trắng theo gió thổi nhẹ nhàng tung bay, mê thần mà mị hoặc, tử sắc phượng mâu tà mị yêu diễm, nhìn xuống hết thảy cảnh tượng bên dưới đài.
Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt như trúng tà nhìn chằm chằm vào người trên đài cao, vẻ tuấn mỹ kia phảng phất như thiên thần.
“Đây là Lộng Nguyệt a. . . Thiên a, đại ma đầu Lộng Nguyệt! Làm sao có thể?”
“Thánh thủ độc tiên thế nhưng. . . Thế nhưng. . .”
“Sách. . . đẹp, thực có thể cùng ma đầu của Ngạo Thần Cung kia so sánh a.”
“Cái gì so sánh a? Ma đầu kia ta chưa thấy qua, bất quá ma đầu này thì ngược lại. . . sách sách sách, lão tử lúc này toàn thân nhộn nhạo.”
Tầm mắt chúng nhân đều ngưng tụ trên đạo tử ảnh kia, vậy nhưng không ai chú ý tới Mặc Lân Đồ mà người nọ tranh đoạt, tử mâu tràn đầy tà khí của Lộng Nguyệt đảo qua các cô nương đang trộm coi hắn, đám nữ tử cơ hồ thiếu dưỡng khí!
Cũng không biết ngây ngốc sửng sốt mất bao lâu, rốt cuộc có người phá vỡ sự yên lặng, “Giáo chủ nói lời đó là thực sao?”
“Đương nhiên, bổn tọa từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh.” Lúc này một mạt tiếu dung hiện ra trên khóe môi Lộng Nguyệt, trong tử mâu ẩn hiện thần sắc quỷ bí.
Mọi người nhìn lên tiếu ý điên đảo chúng sinh, như si như túy.
“Mặc Lân Đồ nguyên bản vốn thuộc về Thiên Địa Minh, bất luận kẻ nào cũng không được bất kính với thánh vật!”
Lộng Nguyệt lười biếng nâng mắt, chỉ thấy một người đã đáp xuống phía trước màn ảnh, khí thế hào hùng, lời nói tràn ngập nghĩa khí.
Kinh Diễn lạnh lùng nhìn Lộng Nguyệt vẻ mặt khinh thường, vẻ mặt trấn định.
“Kinh hộ vệ tựa hồ không hiểu được ý tứ của bổn tọa.” Lộng Nguyệt cười tà mị, “Bổn tọa đã nói, chỉ cần ngươi có thể nhận ra Mặc Lân Đồ chân chính, tự ngươi có thể mang nó đi, bổn tọa tuyệt sẽ không ngăn trở.”
“Hừ! Bảo vật của Thanh Long Môn, có thể nào đặt tại nơi này? Vô luận cái nào là thực, vẫn hy vọng Lộng Nguyệt giáo chủ nhanh trả lại quý bảo.”
“Kinh hộ vệ, là ai cấp lá gan cho ngươi ở trong này hồ ngôn loạn ngữ? Tư Đồ Không Thành sao? Hắn còn không gấp, ngươi việc gì phải nôn nóng như vậy a?” Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay dài mảnh của mình, phượng mâu hơi nhíu nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt Kinh Diễn thoáng biến sắc, hắn có thể cảm giác được, một cỗ sát ý nồng đậm đang vô thanh vô tức lan tràn phía sau lưng hắn.
Song lúc này có thể nào cho phép hắn suy nghĩ nhiều, thình lình Kinh Diễn lăng không nhảy lên, tay trái thuận thế bắt lấy mười trương Mặc Lân Đồ.
Trong giây lát, một chùm hỏa diễm tình cờ từ phía trên đám người xuyên qua, cả phiến lửa chói mắt phảng phất như mãnh thú đốt trọi tám trương Mặc Lân Đồ!
Ngọn lửa chợt lóe liền biến mất, chỉ có những mảnh vụn màu đen lơ lửng khắp không trung tiếp tục thiêu đốt.
Lộng Nguyệt tử mâu híp lại, khi Kinh Diễn sắp chạm đến hai trương Mặc Lân Đồ cuối cùng, ngón tay thon dài của hắn lăng không điểm đến tay trái Kinh Diễn.
“A ──” Một tiếng kêu gào thảm thiết đầy sợ hãi vang lên, Kinh Diễn thống khổ ngã trên mặt đất, ngũ quan đau đớn vặn vẹo.
Sắc đen âm độc theo tay trái của hắn bắt đầu lan tràn, từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, lại lan tới xương cổ tay. . . Hệt như một đầu huyết xà đến từ địa ngục, mang theo Thôi Hồn Phù tử vong chậm rãi trườn quanh. (thôi hồn: đại khái là ‘gọi hồn’)
Mao cốt tủng nhiên! Chỉ có tiếng gào thét chói tai vang khắp Phong Nguyệt Lâu.
Móng tay màu đen buốt giá thoáng hiện quang mang yêu diễm mà tà mị.
“Mau đưa tay chém đi.” Lộng Nguyệt căn bản chưa từng nhìn đến người ngã trên mặt đất thống khổ co quắp, “Nếu không phế đi không chỉ là cánh tay của ngươi.”
“Giết ta!” Kinh Diễn đã đau đớn đến không nhìn ra hình dạng.
“Muốn chết a?” Lộng Nguyệt cười tà mị, tử mâu lạnh lẽo: “Bổn tọa lúc này còn chưa muốn thành toàn cho ngươi.” Nếu không có kẻ khác sai sử, Kinh Diễn làm sao có thể cả gan làm loạn như vậy?
“Mang hắn về!”
Tinh Hồn cùng Nguyệt Hồn vừa muốn chạm vào Kinh Diễn, chỉ nghe “Sưu ──” một tiếng, yết hầu Kinh Diễn bị một căn ngân châm xuyên qua, ngay cả máu còn chưa kịp chảy, người đã nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!
Ngân châm sớm đã không thấy bóng dáng, thậm chí không ai biết từ đâu bắn ra!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn ── cũng có kẻ dám ở trước mặt Thánh thủ độc tiên sát nhân hủy chứng!
Đó là. . .
Tử mâu chợt hiện một đạo dị quang.
Bạo vũ lê hoa châm!
Độc môn ám khí của Đường Môn.
Sắc mặt Lộng Nguyệt bỗng nhiên trở nên âm trầm.
Đường Môn đã sớm bị Phong Hành Vô Lệ tiêu diệt, làm sao có thể còn có người sử dụng loại ám khí này?
Một trận gió lạnh thổi qua, chúng nhân đều lấy tay che chắn, ngay lúc đó, một đạo thanh âm như thanh tuyền quét qua Phong Nguyệt Lâu.
“Lộng Nguyệt giáo chủ, một màn diễn thật là phấn khích a. . .”