Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 59: Xích hỏa chi tranh(hạ)



Tiếng hô hấp dồn dập tan biến trong gió.

Thanh hương nhàn nhạt âm thầm tràn lan phía sau sa liêm, hai mạt thân ảnh yêu diễm phiêu nhiên tựa túy nguyệt như ẩn như hiện, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

“Yêu nghiệt ngươi lúc nào cũng thích đẩy ngã ta.” Đầu lưỡi ngang ngược của Lộng Nguyệt cuốn lấy vật đang phóng túng làm càn, mang theo lực đạo mãnh liệt trừng phạt, khơi mào kích tình *** mỹ.

“Ngô. . . Chết tiệt yêu tinh, rõ ràng là ngươi áp ta trước!” Hách Liên Cô Tuyết nắm chặt tử phát mềm mượt, hô hấp ngày càng gấp gáp, xuất phát từ bản năng đem đầu lưỡi không chút yếu thế quấn lên, nhấm nháp vị đạo nóng bỏng.

“Tuyết bảo bối của ta, đừng tưởng rằng bổn tọa không biết ngươi muốn làm gì. . .” Hơi thở ướt át nóng rực vuốt ve vùng mẫn cảm bên cổ hồng y nam tử, khẽ cắn trên xương quai xanh xinh đẹp.

Tóc dài dây dưa, mồ hôi thấm ướt chiếc cổ trắng nõn, hoa đào lạc ấn nở rộ bị mồ hôi tẩy lễ càng thêm yêu lệ.

“. . . Ngươi ở trong này bám trụ bổn tọa, để cho Thiên tòa Vô Nhai của ngươi đi tìm Băng thiên hỏa liên?” Lộng Nguyệt siết chặt thắt lưng Cô Tuyết, hơi thở tiêu hồn khiêu khích vành tai người dưới thân, thâm tử sắc phượng mâu phóng xuất mê tình liêu nhân.

Những nụ hôn cuồng dã lẫn nhau khơi mào thị huyết cam thuần, kích động vô hạn phóng thích.

“Hừ, vậy ngươi sai Huyết la sát đi làm gì?!” Cô Tuyết dùng chút lực, đem yêu tà nam tử đặt dưới thân, hơi chút thở dốc, hồng mâu bị lửa nóng nhuộm đẫm một mảnh mông lung.

Ngay lúc đó, động tác của hai người đều không hẹn mà cùng ngừng lại, tử đồng cùng hồng đồng trong khoảnh khắc xẹt qua một đạo quang mang khác thường.

Sẽ không phải là. . .

Hai đôi mắt yêu diễm cùng tà mỹ tức thì trong suốt như thủy tinh, tản ra ánh sáng xuyên thấu đối phương.

Chỉ trong chớp mắt, hai người lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu, dù sao cũng là long đầu lưỡng đại ma cung, trong lòng có phức tạp đến đâu cũng chỉ hơi chút lướt qua, sẽ không phơi bày trong mắt để đối phương nhìn ra sơ hở.

“Lộng Nguyệt giáo chủ, bản cung hôm nay không muốn chơi đùa.” Tay áo vung lên, sa liêm như bộc buông xuống, Hách Liên Cô Tuyết nhất thời ngơ ngẩn.

Chỉ thấy vài trăm người dưới đại đường toàn bộ ngã trên mặt đất, phóng nhãn nhìn lại một mảnh đen tuyền, đám người phảng phất anh nhi cuộn mình ngủ say. (anh nhi=trẻ con)

“Ai nha, bổn tọa thiếu chút nữa thì quên.” Lộng Nguyệt đứng dậy, tử mâu tà khí yêu diễm giương lên, “Thiếp cốt tán sau hai canh giờ sẽ tự động biến thành Hóa công tán, phỏng chừng bọn họ hiện tại đã là một đám phế vật.”

“Thật vậy sao. . .” Hách Liên Cô Tuyết từ trên đài cao đi xuống, hồng bào lướt qua thân thể yếu đuối vô lực của một vài người, khóe miệng nổi lên nhàn nhạt lãnh phúng, “Ta cũng không muốn thu một đám phế vật hồi cung, Lộng Nguyệt giáo chủ, ngươi tự mình giải quyết đi.”

Nhãn mâu thâm hồng hiện lên một mạt tà mị, gió lạnh xuy phất, y sam diễm hồng tựa hỏa tiêu thất dưới ánh mặt trời chói lọi. . .

Khí tức yêu dị ma dã trôi nổi khắp từng góc trong đại đường, Lộng Nguyệt khóe môi hơi nhếch, tử sa tụ bào phất qua thân thể yếu nhược của đám người, bột phấn li ti lác đác rơi xuống, phiêu tán phía trên thân thể chúng nhân. (tụ bào: tay áo)

“Nếu ngươi kiên nhẫn chờ thêm một lúc, bổn tọa nói không chừng không lừa được ngươi.”

Lời vừa xong, thân thể mấy trăm người bên dưới đại đường bắt đầu cựa quậy, tựa hồ mới vừa tỉnh ngủ, còn đang mờ mịt không biết bản thân đang ở nơi nào.

Bỗng nhiên, tử mâu híp lại ── giữa đám người kia, duy nhất Thất đại danh kiếm vẫn chưa thanh tỉnh.

Mạc Thất cùng Lam Ngũ đã chết, còn lại năm người. . .

Lộng Nguyệt đi lên phía trước, trong mắt chợt hiện lên vẻ chán nản.

Năm người kia nằm kề sát một chỗ, sớm đã bị một kích xuyên tâm mà mất mạng.

Xuyên tâm lợi khí chính là một dải hồng trù yêu diễm nhuộm đẫm máu tươi.

Khóe miệng Lộng Nguyệt nổi lên một mạt tiếu ý ── cư nhiên ngay dưới mí mắt bổn tọa giết người, thật đúng là chỉ có ngươi!

Trong mấy trăm người ngày hôm nay, Lộng Nguyệt muốn thu phục nhất đó là Thất đại danh kiếm, nhưng mà hiện tại, kế hoạch của hắn đã bị người nào đó phá hư triệt để.

Cô Tuyết, đến khi nào ngươi mới có thể không đối nghịch với ta, học được thần phục ta, khuất phục ta, thuận theo ta. . .

Tử mâu ngưng tụ một mạt ưu sầu nhàn nhạt bi thương.

.

Nước sông róc rách chảy xuôi, bốc lên tuyết phong hàn khí.

Đây là khu vực duy nhất Thiên Sơn chi thủy chảy qua Xích Hỏa Tháp, một năm bốn mùa, mùa nào cũng băng lãnh như vậy.

Hỏa hồng tú bào tô điểm cho con sông đóng băng ngàn năm thêm vài phần kinh diễm, dáng người thon dài mê hoặc, phiêu nhiên như tiên.

Hách Liên Cô Tuyết hơi khép mắt ── thật sự nếu không rời đi Xích Hỏa Tháp, hắn không biết bản thân lại muốn thất khống đến khi nào.

Trương yêu diễm tuyệt nhan kia luôn hiển hiện trong đầu, không cách nào gạt đi được. Đã từng bạc tình đến nỗi tưởng như vĩnh viễn không thể lâm vào rung động, hiện tại lại liên tiếp động dung.

Chỉ vì đôi mắt thâm tử sắc cùng hương sen khiến người ta say mê, thậm chí ngay cả Đoạn Tình Nhai cũng không ngăn được?

Hương thơm quen thuộc, đôi mắt giống như đã từng quen biết, mục quang yêu dị. . . Tựa hồ một giấc mộng xưa, ở trong hiện thực huyễn hóa thành nhân hình.

Mỗi khi tới gần, liền có cảm giác ấm áp như mộc xuân phong, phảng phất tâm linh đóng băng tĩnh mịch có thể từ trong vòng ôm ấm áp kia thức tỉnh.

Chỉ cần một nụ hôn, hắn liền không thể khống chế khao khát chiếm hữu trong lòng, hắn hy vọng bờ môi nóng bỏng mê người kia vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn, trừ bỏ Hách Liên Cô Tuyết hắn, bất luận kẻ nào cũng không được phép chạm vào mảy may.

Hắn vừa nhìn thấy đôi mắt thâm tử sắc tà mị kia, liền có xúc động muốn dùng cánh môi ve vuốt, đó tựa như thâm uyên ma chú khiến hắn luân hãm, khiến hắn mê muội, khiến hắn không thể nào thoát ra.

Gió lạnh thổi qua vài sợi tóc hỏa hồng, hồng mâu mở ra, trong phút chốc, hết thảy ảo giác trong đầu theo gió phiêu tán.

“Tập Phong, Điệp Triệt.”

Hách Liên Cô Tuyết xoay người, sau lưng đã có hai người cung kính sẵn sàng đợi mệnh.

“Bao vây Xích Hỏa Tháp, vô luận ai từ bên trong đi ra, nhất loạt giết không tha!”

“Tuân mệnh.”

Dứt lời, thân hình hai người chợt lóe, nháy mắt biến mất.

Nếu Lộng Nguyệt muốn thu phục Thất đại danh kiếm, hắn sẽ không để mọi chuyện xảy ra theo ý muốn của yêu hồ ly.

“Cái gì mà Thiếp cốt tán sau hai canh giờ sẽ biến thành Hóa công tán. . .?” Hách Liên Cô Tuyết cười lãnh phúng, “Yêu tinh ngươi thực sự cho rằng ta dễ bị lừa bịp như vậy sao?!”

Hắn sớm đã điều động toàn bộ thủ vệ Địa Môn phong tỏa Xích Hỏa Tháp, nếu Lộng Nguyệt đi ra cũng sẽ bị vướng lấy một hồi lâu.

Hồng mâu chăm chú nhìn ra xa ── xem ngươi lần này làm sao đoạt Băng thiên hỏa liên với ta!

Hồng bào như một luồng khói nhẹ lướt nhanh, bóng dáng dần xa dưới đường chân trời. . .

.

Ngay lúc này, khi Tập Phong cùng Điệp Triệt tiến vào Xích Hỏa Tháp, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Bên trong đại đường có Tinh Hồn, Nguyệt Hồn cùng vài trăm võ lâm nhân sĩ, nhưng mạt tử ảnh yêu tà sớm đã không biết đi đâu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.