Mạt nhi từ trong chăn lộ ra cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn vẫn xem xét hồng y nam tử ở phía đối diện.
Hách Liên Cô Tuyết tĩnh tọa trên giường, trường bào màu diễm hồng tán loạn rũ xuống đất, tựa như ráng chiều nở rộ nơi chân trời, diễm sắc sương hoa dưới ánh trăng lạnh.
Sương mù nhàn nhạt ban đêm phủ trên làn mi dài một mạt trắng ngần, Cô Tuyết khép hai mắt, mi vũ rét lạnh.
Tuyết ca ca vẫn đều ngủ ngồi sao?
Thân mình tròn trịa của Mạt nhi đi tới bên chiếc giường của Hách Liên Cô Tuyết, một khắc nàng đến gần hồng y nam tử kia, một cỗ hàn khí lạnh như băng ập đến.
Lại là mập nha đầu này! Cô Tuyết không mở mắt, căn bản không thèm để ý tới.
Hỏa hồng trường phát rủ xuống tới thắt lưng, tựa như hồng liên trồi lên từ nước hồ trong xanh, Mạt nhi nhìn những sợi tóc mềm mại, thật muốn sờ thử một phen.
“Tuyết ca ca, tóc của ngươi vì sao lại là màu đỏ?”
Xúc cảm như tơ lụa lan ra trong lòng Mạt nhi, hảo nhuyễn hảo dễ chịu a. . .
“Nguyệt ca ca tóc là màu tím, Tuyết ca ca là màu đỏ, đều là màu Mạt nhi ưa thích.”
Tiểu nữ hài chớp động đôi mắt to, thỏa mãn nở nụ cười, nhưng Hách Liên Cô Tuyết căn bản vẫn thờ ơ, không trốn tránh cũng không trả lời.
Mạt nhi đem thân hình mập mạp tiếp cận hồng y nam tử, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy u oán.
Tuyết ca ca vì sao không để ý tới ta?
“Tuyết ca ca, ôm Mạt nhi ngủ.” Tiểu nữ hài ở bên người Hách Liên Cô Tuyết không ngừng lăn qua lăn lại, tựa như muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, lại như đang đùa nghịch.
“Tuyết ca ca không nghe lời sư phụ, ta muốn đi nói cho sư phụ. . .”
Hách Liên Cô Tuyết nhíu mày, hàn khí phát ra càng dày đặc.
“Tuyết ca ca hảo hung, căn bản không tốt bằng Nguyệt ca ca, Nguyệt ca ca sẽ cười với Mạt nhi, Tuyết ca ca ngay cả cười cũng không!” Tiểu nữ hài nâng cao âm lượng, chớp chớp đôi mắt tròn tròn, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng lắc lắc tay áo hỏa hồng.
Hách Liên Cô Tuyết vẫn như trước không nói một lời, không chút để ý tới tiểu cầu thịt đang líu ríu.
“Tuyết ca ca là đại phôi đản, không muốn ôm Mạt nhi ngủ, ta muốn tìm Nguyệt ca ca ôm.”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Lúc này Cô Tuyết rốt cuộc mở mắt, hồng mâu nheo lại, ánh mắt băng lãnh phảng phất có thể xuyên thấu trái tim tiểu nữ hài.
Mạt nhi quả thực bị dọa sợ, nước mắt ủy khuất trong đôi mắt không ngừng đảo quanh.
Vì sao mỗi lần nàng muốn ôm Nguyệt ca ca, Tuyết ca ca đều tức giận như vậy?
Cô Tuyết nhướn mắt, thập phần thô bạo xách lên Mạt nhi, giống như con mèo nhỏ ném nàng tới chiếc giường đối diện, lạnh giọng nói: “Còn không mau ngủ ta đem ngươi ra ngoài uy lang!”
Nước mắt Mạt nhi rốt cuộc như nước lũ chảy xuống, vừa khóc vừa run run: “Ta. . . không. . . muốn uy lang.”
Nước mắt chảy dài đem khuôn mặt phấn nộn ướt nhòe nhoẹt.
“Sư phụ. . . nói. . .” Bàn tay nhỏ của Mạt nhi không ngừng lau nước mắt, “Tuyết ca ca. . .nếu. . . làm cho Mạt nhi buồn. . . liền. . . không cho hắn. . .liên. . .liên.”
Nha đầu chết tiệt này đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn sao!
Hách Liên Cô Tuyết hung hăng hít sâu một hơi, trong tức giận pha lẫn chút bất đắc dĩ.
Tiểu cầu thịt vừa khóc vừa nháo, mở miệng là Nguyệt ca ca ngậm miệng cũng Nguyệt ca ca.
Thật làm cho hắn phản cảm.
Mỗi khi yêu tinh kia ôm lấy nàng, Hách Liên Cô Tuyết liền cảm giác được một cỗ lửa giận khiến hắn không thể khống chế trong cơ thể thiêu đốt.
Cho dù bản thân hắn cũng cho rằng loại phản ứng đó thật buồn cười, nhưng không cách nào đè nén.
Hắn chán ghét loại cảm xúc nảy sinh dưới đáy lòng này. Bắt đầu từ khi hắn gặp tên gia hỏa nơi nơi đối nghịch với hắn kia, cho tới bây giờ tâm đều không bình tĩnh, khi Hách Liên Cô Tuyết muốn lừa gạt mình đó chỉ là ảo giác, sự thật bao giờ cũng đem ảo giác phủ định.
Trái tim phong bế bao nhiêu năm bị yêu tinh kia phá vỡ, thật đúng là khôi hài.
Sự kiên nhẫn của Hách Liên Cô Tuyết đã tiêu hao đến cực hạn, hắn nghiêng mắt nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt to tròn ướt đẫm kia vẫn đang quan sát hắn, mang theo vài phần oán hận nho nhỏ.
Đôi mắt tinh thuần này, làm cho hắn chán ghét.
Hắn luôn là một người lãnh huyết, nhưng lúc này, dung nhan yêu mị lại thẩm thấu nhàn nhạt cô đơn.
Hách Liên Cô Tuyết đã không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, chính mình cũng có một đôi mắt tinh khiết trong suốt như vậy, chẳng qua thời gian quá mức tàn nhẫn, giống như hắn trời sinh không nên có những điều tốt đẹp trên thế gian.
Trời cao tước đoạt hết thảy những gì tốt đẹp của hắn, thậm chí ngay cả hồi ức đã từng trải qua cũng bị vấy bẩn thành địa ngục tăm tối, khiến hắn không dám hồi tưởng, chỉ có thể dùng chỗ trống bổ khuyết.
Sương mù tràn ngập trong bóng đêm, ngưng tụ chung quanh vầng bạch nguyệt, vương lại một phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Tuyết ca ca. . .” Mạt nhi ngừng nức nở, chu miệng, “Ta đói bụng.”
Đói bụng?
Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Mạt nhi, cơ hồ không có một tia âm thanh.
Khí tức áp bách cường liệt tràn tới, dọa cho Mạt nhi rụt đầu lại.
Cô Tuyết nhìn nửa cái đầu nhỏ lộ ra, bộ dáng khả ái khiến hắn không dậy nổi tức giận.
Không biết lão vu bà kia mỗi ngày cho mập nha đầu này ăn cái gì? Mập như vậy.
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Lời nói không nóng không lạnh phun ra từ cánh môi mỏng, lãnh khí dần tiêu tán, hồng mâu sáng ngời vẻ yêu dị.
Tuyết ca ca không giận ta. . .
Mạt nhi đá văng chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm phồng lên, đôi mắt to tròn tràn ngập vui sướng, “Bánh nướng.”
Bánh nướng?
Hách Liên Cô Tuyết vừa định mở miệng, nhưng vẫn là không hỏi ra ── bánh nướng là cái gì vậy?
Hắn từ nhỏ sống tại Ngạo Thần Cung, chưa bao giờ nếm qua những đồ ăn vặt trong dân gian, càng chưa nghe nói tới bánh nướng là cái gì.
“Sư phụ mỗi buổi tối đều làm bánh nướng cho Mạt nhi ăn.” Tiểu nữ hài liếm môi một vòng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu càng thêm hồng nhuận, “Tuyết ca ca làm bánh nướng nhất định ngon hơn sư phụ làm.” (chưa ăn đã biết nịnh =.=)
Để một cung chủ ma cung đi làm bánh nướng? Thật sự là quá mức khôi hài.
“Chờ.” Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn xoay người, bỗng nhiên cảm giác được có chút không ổn, lập tức mệnh lệnh nói: “Không được ra khỏi phòng, càng không cho phép đi tìm yêu. . .”
“Yêu?” Mạt nhi chớp mắt vài cái, vẻ mặt khó hiểu.
Hách Liên Cô Tuyết giải thích cho tiểu cầu thịt, “Là Nguyệt ca ca của ngươi!” Dứt lời, xoay người bước khỏi cửa.
Lúc hắn nói ra ba chữ kia, chính mình cũng cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
.
Khoảng không dập dờn sương mù ẩm ướt, đêm đen mông lung.
Một mạt hoặc hồng trong gió lay động, phóng xuất khí tức quyết tuyệt.
“Xuất hiện đi.”
Ngay lúc đó, hai đạo thân ảnh như gió lập tức lướt tới phía sau hồng y nam tử.
“Tra được sao?”
Điệp triệt cung kính nói: “Cung chủ, thuộc hạ đã tìm kiếm cả Hàn Bích Cốc và Ngọc Phong Trai, vẫn không tra được nơi cất giấu Băng thiên hỏa liên.”
Vân mi nhíu lại, hồng mâu hiện lên một mạt sắc bén.
Lão vu bà kia quả thực không phải nhân vật đơn giản!
“Thời gian một canh giờ, đi làm bánh nướng.”
“Bánh nướng?” Tập Phong cùng Điệp Triệt cả kinh, còn cho rằng mình nghe lầm.
Bọn họ chưa nghe qua cái gì gọi là bánh nướng.
“Cung chủ.” Tập Phong như là có chút khó xử, “Xin hỏi ‘Bánh nướng’ là nhân vật phương nào? Thuộc hạ lập tức đi bắt hắn về!”
Điệp Triệt thầm nghĩ: cái tên thật kỳ quái.
“Là đồ ăn, không phải tên người !” Hách Liên Cô Tuyết lạnh giọng nói: “Một canh giờ, làm không được đem đầu đến gặp ta!”
Hồng bào biến mất trong trời đêm, mà Tập Phong cùng Điệp Triệt còn đang giật mình ngây ngốc ở nơi nào.
Việc này so với giết người còn rắc rối hơn, bọn họ ngay cả bánh nướng tròn méo thế nào cũng không biết, thế nào làm a?
Lúc đó, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai hai người: “Làm không được phải đi mua!”