Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 81: Cuộc tranh cãi ái muội



Băng cùng hỏa giao hòa kích thích, nóng bỏng mà tiêu hồn, hai đầu lưỡi thô bạo quấn lấy nhau nồng đậm quyến luyến, cánh môi mê mị gợi cảm thiếp hợp, câu dẫn tâm hồn.

Cô Tuyết vùng thoát khỏi vòng ôm ấp của Lộng Nguyệt, dung nhan yêu mị lạnh lùng: “Muốn phát tình thì tìm người khác, đừng tìm ta!”

Lộng Nguyệt giữ chặt thắt lưng Cô Tuyết, mạnh mẽ kéo hắn kề sát vào ngực mình, lau nhẹ vệt đỏ thẫm nhiễm trên khóe môi, giọng nói thanh linh mà ôn hòa vang lên: “Đừng náo loạn.”

Cô Tuyết lại đẩy hắn ra, nộ khí vẫn như trước chưa tiêu: “Tên vô liêm sỉ đáng bị thiên đao vạn quả ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

“Hảo a, nếu Hách Liên cung chủ tức giận như vậy, bổn tọa sẽ không quấy rầy.” Lộng Nguyệt xoay người, khóe môi lãnh liệt băng hàn, như cười như không.

“Đứng lại, cút về đây cho bản cung!” Hồng mâu lãnh quang bắn ra bốn phía, yêu diễm nhiếp phách.

“Hách Liên cung chủ, ngươi một hồi bảo ta cút đi một hồi lại bắt ta quay lại, phiền ngươi nói rõ ràng cho bổn tọa ngươi muốn thế nào a.”

Cô Tuyết thở dốc đầy phẫn nộ, nháy mắt chế trụ cổ Lộng Nguyệt, xoay người đưa hắn đẩy ngã lên trên nhuyễn tháp.

Mỹ mâu thâm hồng nheo lại, hơi thở lạnh như băng tản ra trên gương mặt yêu tà nam tử mang theo mê hoặc trí mạng, “Thế nào? Có phải cùng tình nhân của ngươi ngoạn chán, nhớ tới ta mới đến đây? Thiên Huyền Môn ngươi cũng dám một mình lẻn vào, thật sự là không biết chết sống!”

“Thiên Huyền Môn tính là cái gì?” Lộng Nguyệt mạnh mẽ niết lấy cằm Cô Tuyết, tử mâu yêu dị: “Trên đời này còn không có chuyện mà Lộng Nguyệt ta không dám làm!”

“Đúng a, Lộng Nguyệt ngươi việc gì cũng dám làm, cho nên mới qua vài ngày, ngươi liền có gan sau lưng ta đi tìm người khác tiêu dao thừa hoan, có phải hay không?”

Lộng Nguyệt nhè nhẹ vỗ về cánh môi hơi tái nhợt của Cô Tuyết, muốn đem một khỏa dược hoàn đẩy vào trong miệng hắn, song lại bị Cô Tuyết thập phần không lĩnh tình nháy mắt niết thành phấn bột.

“Ngươi làm gì?” Tử mâu phút chốc xẹt qua một tia lửa, Lộng Nguyệt xoay người mạnh mẽ đặt Cô Tuyết dưới thân, hung hăng chế trụ hắn, yêu nhan chuyển sang lạnh lẽo: “Còn không biết tốt xấu, bổn tọa hiện tại san bằng Thiên Huyền Môn của ngươi!”

“Ta không biết tốt xấu?” Cô Tuyết lửa giận bốc cao, “Ta dù có không biết tốt xấu cũng còn hơn tên hỗn trướng vô tâm vô phế nơi nơi phát tình ngươi!”

Lộng Nguyệt cười tà mị: “Tuyết bảo bối, nói vậy là ngươi đang ghen a?”

“Hừ, tên vô liêm sỉ ngươi là cái gì mà xứng để ta ghen?”

“Đúng vậy a, ta không xứng, ta đây phát tình tìm người khác liên quan gì tới ngươi?”

“Ai nói không liên quan đến ta!”

Cô Tuyết cắn chặt môi, hồng mâu lóe lên quang mang trong suốt, lập tức không hề báo trước vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu thiếp hợp cánh môi hắn.

Cô Tuyết liếm cắn bờ môi nóng rực của Lộng Nguyệt, đem phẫn nộ tràn ngập trong lòng hóa thành hôn sâu thị huyết, hồng mâu bị ngọn lửa nhuộm đẫm càng thêm tà mỹ, dây dưa cuồng nhiệt như liệt thú trừng phạt yêu tà nam tử.

Cô Tuyết chính là muốn chiếm lấy nam nhân này, hung hăng chiếm lấy! Đi tranh đoạt! Tuyệt không cho người khác một tia cơ hội có được, loại dục vọng mãnh liệt này có lẽ tại thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy cặp tử mâu kia đã bắt đầu nảy mầm, thẳng đến hiện tại đã bén rễ thật sâu, không cách nào tiêu diệt!

Lộng Nguyệt trong lòng chấn động, không hề cố kỵ xuất phát từ bản năng cuốn lấy đầu lưỡi ngang ngược kia, tại không gian duy nhất thuộc về hai người quên mình phóng túng.

Gian phòng lạnh như băng nháy mắt tràn ngập hương vị nóng cháy, thanh hương tản mát khắp nơi, cảnh tượng mỹ lệ nhiếp nhân.

Trong giây lát, thẳng đến khi hai người thở dốc mới từ trong mê tình thoát ra, Cô Tuyết nâng lên cằm Lộng Nguyệt, phút chốc trầm tĩnh lại, lãnh mâu như nước: “Tử yêu tinh ngươi, ta Hách Liên Cô Tuyết dựa vào cái gì phải thua trong tay ngươi!”

Lộng Nguyệt khẽ liếm một chút bên cổ Cô Tuyết, tử mâu như lan: “Yêu nghiệt, Lộng Nguyệt ta vì cái gì bị ngươi gây tai họa sâu như vậy!”

“Như nhau thôi.” Cô Tuyết lạnh giọng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám cùng Tiêu Dạ có quan hệ không rõ, ta trước đồ sát sạch sẽ Lưu Dạ thành, sau diệt Nhật Nguyệt Giáo của ngươi, ta đã nói là làm, nói được thì làm được!”

“Sách, bảo bối, không nghĩ tới ngươi lại độc ác như vậy a.” Lộng Nguyệt nở nụ cười yêu dã, “Ngươi có năng lực này sao?”

“Có bản lĩnh ngươi cứ thử xem, đến lúc đó cũng đừng trách ta tâm ngoan!”

Lộng Nguyệt niết lấy cằm Cô Tuyết, tử mâu nheo lại, mang theo một tia cảnh cáo, “Không được dùng Cổ địch mị thanh, không được tiếp tục làm thương tổn bản thân, không được tùy hứng, không được ngang bướng!”

“Đừng có lên mặt với ta.” Cô Tuyết hung hăng đẩy ra bàn tay Lộng Nguyệt, lạnh lùng nói, “Nghe cho rõ, ngươi không được thổi lại khúc ‘Túy tư tiên’, không cho phép nơi nơi phát tình, không được đối nghịch với ta, không được cười với kẻ khác, không được thượng ta, càng không cho phép ngươi yêu kẻ khác!”

“Không cho yêu người khác?” Lộng Nguyệt vẻ cân nhắc tà tà nhắc lại những lời của Cô Tuyết, cười tà khí, “Hách Liên cung chủ thực để ý sao?”

“Ta nói không cho phép là không cho phép!” Hách Liên Cô Tuyết lúc này sớm đã không còn là Ngạo Thần cung chủ như bình thường không mang một tia cảm xúc, loại giọng điệu mệnh lệnh này tản mát nồng đậm dục vọng độc chiếm.

Lộng Nguyệt nhìn kỹ bộ dáng Cô Tuyết bị lửa giận thiêu đốt, mang theo một tia tiếu ý nghiền ngẫm, lại vươn tay nâng lên cằm Cô Tuyết, tử mâu lấp lóe: “Bộ dáng ngươi tức giận thật là thú vị a.”

Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, xem gia hỏa khó tính này sinh khí quả thực chính là lạc thú lớn nhất của hắn.(Yêu hồ ly, coi chừng có người cắn chết ngươi. . .)

Cô Tuyết như vậy, vì hắn mà không khống chế được sinh khí, thật thú vị.

“Đừng chạm vào ta!” Cô Tuyết nháy mắt gạt bay bàn tay Lộng Nguyệt đang giữ lấy cằm hắn.

“Yêu nghiệt này, gần đây thật nóng tính a.”

“Không cần ngươi quản!”

“Trừ bỏ yêu cầu cuối cùng. . .” Lộng Nguyệt cười tà mị, “Những yêu cầu còn lại của ngươi có phải hơi cao?”

“Không cao!”

“Có một việc ta tuyệt sẽ không đáp ứng!”

“Việc gì?”

Lộng Nguyệt vươn tay chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, kề sát gương mặt hắn, hơi thở nóng rực tản ra trên hai gò má tuyệt mỹ của Cô Tuyết, nhếch môi cười khẽ, “Chính là thượng ngươi!”

Tử mâu ma mị yêu dã hơi nheo lại, đầu lưỡi Lộng Nguyệt khẽ liếm phần cổ trắng nõn mẫn cảm của Cô Tuyết, “Ngoan, để bổn tọa sủng hạnh một chút.”

“Những lời này phải để ta nói mới đúng.” Cô Tuyết vừa muốn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, chuẩn bị đảo khách vi chủ, lại bị Lộng Nguyệt hung hăng chế trụ cổ tay.

Tiếu ý tà mị nổi lên, Lộng Nguyệt nhướn mày, “Ngươi là người của ta, chỉ ta mới có thể thượng ngươi!”

“Thật khôi hài!” Cô Tuyết hất lên chiếc cằm tinh xảo, không chút nào yếu thế, hồng mâu diễm liễm lấp lóe, “Lộng Nguyệt, ngươi cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Có sao?” Yêu tà nam tử khóe môi hơi cong, niết chặt cằm hồng y nam tử, ghé sát vào chóp mũi hắn, phun ra nuốt vào hơi thở nóng rực, “Tuyết bảo bối của ta, ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ, mỗi lần bổn tọa thượng ngươi, ngươi đều cam tâm tình nguyện, còn không biết xấu hổ nói ta được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Nếu ngươi không dùng thủ đoạn hèn hạ, ta thế nào lại. . .”

Lộng Nguyệt ngậm chặt cánh môi hắn, nhanh chóng quấn quanh đầu lưỡi mềm mại kia, tựa như du long, nhẹ nhàng triền miên.

Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, xoay người ngồi dậy, cả giận nói: “Dựa vào cái gì ngươi luôn thượng ta? Có bản lĩnh đi ra ngoài đánh một trận, ai thắng người đó ở trên!”

Lộng Nguyệt cười tà khí, tử mâu ánh lên một tia vui vẻ, “Thế nào? Ngươi không sợ Thiên Huyền Môn của ngươi theo bồi táng?”

“Sợ cái gì!” Cô Tuyết khóe môi khẽ nhếch, lãnh mị tràn ra: “Thiên Huyền Môn có thể xây lại, mà Thánh thủ độc tiên ngươi là ngàn năm có một.”

Lộng Nguyệt trầm tư trong giây lát, lập tức nâng mâu, “Không bằng chúng ta đổi cách khác?”

Hồng mâu híp lại: Yêu hồ ly này lại nảy ra chủ ý quái quỷ gì?

“Đánh cuộc một hồi, thế nào?”

“Đánh cuộc cái gì?”

Lộng Nguyệt nở nụ cười tà mị, tử mâu thâm trầm tựa như đóa mị lan nở rộ trong đêm tối.

“Ba ngày sau, Yên Ba Túy.”

Yên Ba Túy. . . Hách Liên Cô Tuyết cả kinh.

Lại là thanh lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.