Làn sương mờ ảo, ánh đèn lấp lóe, những chiếc đèn lưu ly rực rỡ thắp sáng một khoảng trời đêm.
Trong màn trướng thêu hoa phù dung, một đôi thâm tử sắc phượng mâu trong suốt ngời sáng, yêu tà nam tử nằm trên nhuyễn tháp, kinh mạch toàn thân bị phong bế, căn bản không thể nhúc nhích mảy may.
Hắn nhìn cặp mắt thâm hồng gần trong gang tấc, ánh trăng nhu hòa phủ lên khuôn mặt tuyệt mỹ, yêu mị đến chói mắt.
Tiếu ý tà mị của Lộng Nguyệt hiện lên, trong nháy mắt thời gian phảng phất đọng lại, hai đôi mắt không nói một lời chăm chú quan sát lẫn nhau, thật dài, thật lâu.
Nhìn thần sắc ánh lên trong hồng mâu, Lộng Nguyệt đã biết yêu nghiệt trước mặt đang muốn làm gì.
“Yêu tinh ngươi hôm nay thật là thành thật a, ta cũng có chút. . . không thích ứng.” Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười, nụ cười mị hoặc khiến tử mâu nhộn nhạo tình mê.
“Không nghĩ tới đi, Lộng Nguyệt ngươi vậy mà sẽ có ngày nằm trên giường của Hách Liên Cô Tuyết ta, bất lực vô dụng.”
Lộng Nguyệt híp mắt nhìn hồng y nam tử, “Bản sự của yêu nghiệt ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn, cũng dám tính kế ta!”
“Ta đem những lời ngươi đã nói trả lại cho ngươi.” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát vào chóp mũi Lộng Nguyệt, bờ mi dày đảo qua đôi tử mâu trong suốt, “Đối phó với yêu hồ ly ngươi, thủ đoạn gì cũng muốn dùng.”
“Ngươi có biết mình có bao nhiêu vô sỉ, chẳng những ngày càng khiến người ta bất mãn, lần sau so với lần trước càng thêm táo bạo.”
Lộng Nguyệt chỉ mỉm cười.
Hồng mâu bỗng nhiên xẹt qua ngọn lửa phẫn nộ, Hách Liên Cô Tuyết giơ cao tay, không chút lưu tình giáng một cái bạt tai lên mặt Lộng Nguyệt.
“Ngươi thử đếm xem, ngươi thượng ta bao nhiêu lần ?!”
Lộng Nguyệt cười đến vô tội, gương mặt yêu diễm hiện lên một mạt đỏ ửng, đủ để khơi gợi dục vọng chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
“Như thế nào? Không đếm được?”
Cô Tuyết nghiêng đầu, khẽ liếm yết hầu của yêu tà nam tử, nụ hôn nhẹ nhàng kích thích thần kinh Lộng Nguyệt.
“Ta cho ngươi biết, tối nay, nếu ta không đem ngươi thượng đến không xuống giường được, ta sẽ không là Hách Liên Cô Tuyết!”
Cô Tuyết nâng lên cằm Lộng Nguyệt, đầu lưỡi ngang ngược tách mở hai hàm răng, xúc cảm mềm mại mà trơn nhẵn dấy lên nhiệt hỏa. Dây dưa, chiếm đoạt, công hãm, tinh tế liếm duyện không buông tha cho bất kỳ chỗ nào.
Cô Tuyết phất tay, nháy mắt cách không thổi tắt tất cả những ngọn đèn đang cháy, tầng tầng sa trướng nhẹ nhàng buông xuống, bức mành châu màu tuyết trắng dưới ánh trăng chiếu rọi chiết xạ quang mang lấp lánh sáng ngời, phảng phất điểm điểm sao trời loáng thoáng chiếu rọi hai thân ảnh yêu dã mỹ lệ như không thuộc về trần thế.
Ánh trăng lưu luyến rải xuống đại địa, bóng đêm yên tĩnh.
Cô Tuyết cúi người, xé mở tử bào của Lộng Nguyệt, khẽ liếm vành tai hắn, “Tối nay, ngươi thành thành thật thật thuận theo ta đi.”
Lộng Nguyệt nhíu mày, “Ngươi nóng vội như vậy?”
“Bây giờ là ngươi nằm trong tay ta, không phải ta nằm trong tay ngươi!”
Ngón tay Cô Tuyết luồn vào tử phát mềm mượt của Lộng Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve. Từng nụ hôn nhỏ mà không mất ngoan tuyệt hạ xuống, lướt qua hai gò má yêu tà nam tử, phần cổ, xương quai xanh, ***g ngực, lại đến hai khỏa thù du màu phấn hồng, đầu lưỡi tại nụ hoa đỏ thẫm kia không ngừng liếm duyện, cắn hấp, khiến cho nhan sắc càng thêm diễm lệ. . .
Hô hấp của Lộng Nguyệt bắt đầu trở nên dồn dập, tuấn mi thường xuyên nhíu lại, mồ hôi tinh mịn trên trán thấm ra kết thành từng hạt men theo chân tóc chảy xuống.
Thanh âm trầm thấp mà mê người từng chút một vang lên, kích thích lửa nóng của mình lẫn đối phương.
“Ta đã muốn ngươi từ lâu, ngươi có biết hay không?” Cô Tuyết khẽ cắn phần xương quai xanh gợi cảm mê người của Lộng Nguyệt, giọng nói mang theo bức thiết cùng chờ đợi.
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, đầu lông mày nhíu lại, tư thái vẫn cao ngạo như trước không cho phép xâm phạm, loại thần tình kiêu ngạo này thậm chí làm cho người ta không có đảm lượng chạm vào.
Song biểu tình như vậy ở Hách Liên Cô Tuyết xem ra, chỉ biết mang đến cho hắn càng nhiều dục vọng chiếm hữu.
Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười xấu xa, “Không có ai dám làm như vậy với ngươi đi?” Hắn vỗ nhẹ gương mặt tuấn mỹ của Lộng Nguyệt, “Ngươi muốn ta ôn nhu một chút, hay ngoan một chút? Lúc này ta sắp không nhịn được muốn nhìn thấy bộ dáng tiêu hồn của ngươi.”
“Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Lộng Nguyệt đáp lại căn bản không nằm trong dự kiến của Hách Liên Cô Tuyết, ngữ khí rất bình thản.
“Nếu đã rơi vào tay ta, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!”
Hách Liên Cô Tuyết tách ra hai chân Lộng Nguyệt, ngón tay một đường trượt xuống, không chút lưu tình tham nhập địa phương mềm mại chưa bao giờ bị đụng qua.
Lộng Nguyệt nháy mắt liễm mi, nhưng vẫn như trước không lên tiếng, loại kích thích mãnh liệt này quả thực khiến hắn toàn thân run rẩy, thanh âm có chút khàn khàn mê người vang lên, “Ngươi còn. . . thật sự là. . . không biết tốt xấu.”
“Khó chịu?” Hách Liên Cô Tuyết tàn sát bừa bãi trên cánh môi Lộng Nguyệt, “Thời điểm ngươi thượng ta thật thích thú đi? Chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”
“Trong thiên hạ trừ ngươi ra, còn ai có thể tính kế ta ?!” Lộng Nguyệt cười tự giễu.
“Trong thiên hạ trừ ngươi ra, còn ai dám thượng ta ?!” Cô Tuyết mỉa mai đáp lại.
Hách Liên Cô Tuyết hung hăng đặt Lộng Nguyệt dưới thân, rốt cuộc bắt đầu càn rỡ đoạt lấy mỗi một chỗ trên thân thể hắn, da thịt hai người như bị liệt hỏa châm ngòi, điên cuồng thiêu đốt, điên cuồng phóng túng.
“Tuyết bảo bối của ta, ngươi muốn tiến vào thì nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian, ta sắp cạn hết kiên nhẫn bồi ngươi.”
“Thế nào? Sốt ruột?” Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười khẽ, “Yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi trải qua một đêm cả đời khó quên!”
Hách Liên Cô Tuyết nâng lên thắt lưng Lộng Nguyệt, huyệt khẩu sâu thẳm sau khi bị khai mở khẽ mấp máy, hắn vô pháp tiếp tục kiềm chế dục vọng cuồng nhiệt, lập tức không chút lưu tình tiến nhập. . .
Lộng Nguyệt bỗng chốc kêu ra tiếng, “Ngươi đừng có làm quá!”
Hách Liên Cô Tuyết trực tiếp bỏ qua phản ứng của Lộng Nguyệt, lúc này, mọi cảm quan đều chìm đắm trong mê say phảng phất thủy triều quét qua huyết dịch toàn thân hắn, lý trí bị dục vọng chiếm đoạt, chỉ có điên cuồng va chạm, đoạt lấy, đòi lấy, chiếm lấy!
Thống khổ cùng lửa nóng đan xen trong tử mâu, tiếng rên rỉ khe khẽ không ngừng tràn ra từ cánh môi mỏng của Lộng Nguyệt.
Lần đầu tiên, tuyệt đối là lần đầu tiên!
Thánh thủ độc tiên hắn lần đầu tiên bị người thượng, lần đầu tiên bị chỉnh đến chật vật không chịu nổi như vậy.
“Ai bảo ngươi câu dẫn ta, ta sẽ cho ngươi trả giá đại giới!”
“Yêu nghiệt, ngươi thật đúng là. . . ngoan. . .”
Hách Liên Cô Tuyết mãnh liệt ra vào trong cơ thể Lộng Nguyệt, lực đạo điên cuồng như mất đi lý trí.
Hắn nâng gương mặt Lộng Nguyệt, hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, nhẹ giọng nói, “Ngươi muốn ăn ta, ta còn muốn ăn ngươi gấp bội.”
Tử mâu xẹt qua một tia tức giận, phảng phất dã lang trong đêm tối, âm ngoan làm cho người ta sợ hãi.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta!” Hách Liên Cô Tuyết hạ một nụ hôn sâu lên cánh môi Lộng Nguyệt, “Không biết từ khi nào bắt đầu, thể xác lẫn tinh thần của ta đều kêu gào muốn có ngươi, rốt cuộc ngươi hạ loại cổ gì lên người ta?!”
Lộng Nguyệt ngẩn ra, trái tim nháy mắt co rút đau đớn, đập lên cuồng nhiệt như muốn phá tan da thịt ra ngoài.
Tiếng thở dốc tràn ngập sau sa trướng, khơi mào phong tình kiều diễm, mồ hôi pha lẫn hương thơm phiêu phù trong gió.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, thấm ướt lạc ấn hình hoa đào màu hỏa hồng của Cô Tuyết. Thân thể Lộng Nguyệt có chút run rẩy, dục vọng bành trướng, đem kích tình của mình hoàn mỹ bắn ra.
Tử mâu yêu dị lấp lóe quang mang sáng bóng, làn sương mông lung lượn lờ che lấp mục quang sắc bén, đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
Cô Tuyết thở ra một hơi dài, dường như có chút mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng vỗ về tử mâu trong suốt của yêu tà nam tử, thanh âm êm ái mất đi băng lãnh ngày thường, mang theo thật sâu quyến luyến, “Ánh mắt này của ngươi, trời sinh khiến người ta tâm toái.”
“Vậy còn ngươi?”
Lộng Nguyệt khẽ vuốt ve mỹ mâu thâm hồng, giọng nói ôn nhu mang theo một tia run rẩy, “Ánh mắt này của ngươi, trời sinh khiến người ta đau lòng.”
Đêm xuân lụi tàn, hai đôi mắt trong suốt tản mát quang mang mỹ lệ nhất thế gian, hồi lâu chăm chú nhìn lẫn nhau.
Ngay khi đó, một đạo quang mang u ám từ phía sau lưng Lộng Nguyệt lóe lên, quang sắc kỳ dị nháy mắt lan tràn trong đêm đen hắc ám.
Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, hắn đột nhiên lật xem phần lưng của Lộng Nguyệt, nhất thời kinh sợ.
Tử hồng đồ đằng yêu dị, đẹp đẽ mà yêu dã, trên da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
Đó tựa như hồng liên bị dục hỏa thiêu đốt, lại giống như phượng hoàng niết bàn giương cánh. Đồ đằng quỷ dị phảng phất ấn ký khắc sâu vào linh hồn, hồng liên vây quanh cánh phượng hoàng, yêu diễm như minh hỏa nơi địa ngục. Tử sắc kinh diễm, hồng sắc mị hoặc đan xen giao hòa lẫn nhau, rung động đến mức tuyệt vọng khiến người ta kinh hãi!
Mỹ lệ, tà ác, trí mệnh, hủy diệt, trọng sinh. . . tràn ngập khắp đồ đằng, tỏ rõ ràng buộc ở sâu trong linh hồn không thể phai nhòa, tỏ rõ thần thoại bất diệt trong thiên địa!
Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cảm giác ngực ẩn ẩn phát đau, ấn ký này, hắn tựa hồ rất quen thuộc. . .
Vì cái gì tâm của hắn lại đau như vậy? Vì cái gì máu của hắn lại điên cuồng lưu động?
Lộng Nguyệt chợt giải khai huyệt đạo, thừa dịp Cô Tuyết đang thất thần nháy mắt ôm hắn vào lòng. Một khắc kia, đồ đằng trên lưng nhanh chóng thối lui, phảng phất chưa hề xuất hiện, không lưu một tia dấu vết.
“Đừng nhìn.”
“Đó là gì?” Cô Tuyết thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, huyết dịch lưu chuyển khiến hắn không thể khống chế.
“Không có gì, chỉ là một thứ không nên tồn tại, hãy quên nó đi.”
Lộng Nguyệt nhanh chóng đặt Cô Tuyết dưới thân, một lần nữa khơi mào lửa nóng.
“Tuyết bảo bối của ta, ngươi chơi đùa như vậy là đủ rồi, nên đến lượt ta.”
Lý trí một lần nữa bị phá tan, một lần nữa thôn phệ lẫn nhau.
Đau đớn pha lẫn quyến luyến không muốn xa rời, hết thảy đều bị hút ra, ý nghĩ một mảnh trống rỗng, chỉ có từng nụ hôn độc chiếm cùng vòng ôm siết chặt như muốn dung nhập vào cốt tủy, chỉ có từng trận vuốt ve nhẹ nhàng nhưng dày đặc cùng ánh mắt giao hòa vĩnh hằng tung hoành trong thiên hạ. . .