“Nhật Nguyệt giáo chủ, Huyễn thủy hàn vẫn chưa nắm chắc bắt được vào tay, thế nào mà ngươi còn nhàn nhã như vậy?”
Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay của mình, thần thái tà mị biếng nhác, “Hách Liên cung chủ, có phải ngươi lại đang mưu tính kế sách đoạt Huyễn thủy hàn?”
“Ta muốn đoạt thì sao? Ta xem Lộng Nguyệt ngươi đã suy tính tốt nên làm thế nào đi?” Ngữ khí Hách Liên Cô Tuyết vẫn bình thản, “Ta chỉ cần đoạt từ trong tay ngươi là được, hà tất phải đến chỗ Tư Đồ Phách tìm phiền toái?”
“Thế nào, yêu nghiệt ngươi cũng muốn ngồi một bên làm ngư ông thủ lợi sao?”
“Có gì không thể?”
Lộng Nguyệt trầm tư giây lát, lập tức khóe môi khẽ nhếch, “Nếu ta đoạt được Huyễn thủy hàn có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.”
“Chuyện gì?”
Lộng Nguyệt nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, tử mâu khôi phục trong suốt bình tĩnh, thanh âm lãnh liệt, “Đưa Xích Long Đồ cho ta.”
Cô Tuyết giật mình sửng sốt vài giây, sau bật cười ra tiếng.
Tiếng cười đó, tràn ngập ý vị trào phúng lãnh đạm. Hắn không nghĩ tới Lộng Nguyệt vậy mà lại thẳng thắn trực tiếp đòi lấy Xích Long Đồ, loại ngữ khí mệnh lệnh này căn bản không cho phép thương lượng.
“Yêu tinh ngươi đang nói đùa chăng?”
Ngón tay Hách Liên Cô Tuyết ái muội lướt qua gương mặt yêu dã của Lộng Nguyệt, “Ngươi cho rằng ta sẽ đưa bảo vật thật vất vả mới tới tay cho ngươi sao?”
Lộng Nguyệt nắm chặt cổ tay Cô Tuyết, tử mâu híp lại, một mạt lệ quang chợt lóe lên rồi biến mất, “Vì cái gì ngươi không có Tứ linh đồ không được?”
“Vậy ngươi vì sao hết lần này đến lần khác ngăn cản ta?”
Lộng Nguyệt thiếu chút nữa thốt ra, nhưng nhanh chóng bị cánh môi mỏng gắt gao đè nén lại.
Hắn buông hồng y nam tử, mi mắt hơi rũ xuống, quang mang trong con ngươi ẩn ẩn ưu thương.
“Làm sao vậy?” Cô Tuyết nâng lên cằm Lộng Nguyệt, làm cho hai mắt hắn cùng mình đối diện, “Nhìn ta.”
Lộng Nguyệt đẩy nhẹ bàn tay Cô Tuyết, tựa hồ đang né tránh điều gì, nhưng ngữ khí vẫn như trước khí phách quyết tuyệt, “Không có nguyên nhân, chỉ là ta muốn ngăn cản ngươi!”
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Ngươi đã không nói rõ nguyên nhân, ta đây không cần phải thỏa hiệp với ngươi!”
Lộng Nguyệt hung hăng niết lấy cằm Cô Tuyết, tử mâu lãnh lệ, “Gia hỏa không biết tốt xấu, chọc giận ta ngươi rất vui vẻ có phải không?”
“Đồ vô liêm sỉ, đối nghịch với ta ngươi rất đắc ý có phải không?”
“Không sai, chỉ cần là bất cứ thứ gì liên quan đến Tứ linh đồ, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi thực hiện được!”
“Vậy ta cho ngươi biết, Hách Liên Cô Tuyết ta chính là muốn hội tụ Tứ linh đồ, mà ngay cả Huyễn thủy hàn, ta đồng dạng sẽ không bỏ qua!” Con ngươi băng hồng nheo lại, lóe lên quang mang kiên định.
“Một khi đã như vậy. . .” Lộng Nguyệt lạnh lùng nói, “Đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta trở mặt!”
“Ngươi cũng vậy.”
Lộng Nguyệt kìm nén tâm tình, buông mạnh hồng y nam tử, hắn đi đến nơi cửa, hơi nghiêng người thản nhiên nói, “Huyễn thủy hàn nếu rơi vào tay người khác, chẳng qua chỉ là một khối đá không hề có giá trị mà thôi.” Vừa dứt lời, lạnh nhạt rời đi.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn theo bóng lưng tiêu thất trong gió, bờ mi dài trên dung nhan tuyệt mỹ phủ xuống nhàn nhạt ám ảnh.
Thật là một gia hỏa khiến người ta nhìn không thấu. . .
~*~
Ba ngày sau, mặt trời đỏ rực tản ra ánh nắng gay gắt, tia sáng chói chang rọi qua tầng mây thiêu đốt đôi mắt chúng nhân.
Lưu Dạ thành, phồn hoa tựa cẩm, lui đi làn sương mù Giang Nam mông lung vẫn như trước là một tòa thiết thành, vững bền bất diệt.
Mấy ngày trước, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết hiện thân tại tửu yến, không thể nghi ngờ khiến phần đông võ lâm nhân sĩ trong lòng mang nỗi khiếp sợ, hôm nay nếu không phải sự tình liên quan đến nghi thức chuyển giao Huyễn thủy hàn, đại bộ phận người tuyệt đối sẽ không tiếp tục lưu lại nơi đây.
Nghi thức chuyển giao Huyễn thủy hàn được cử hành tại Lăng Vũ Môn trong Lưu Dạ thành, khế ước kéo dài suốt hai mươi năm sau ngày hôm nay đã mất đi hiệu lực.
Huyễn thủy hàn từ nay về sau không còn thuộc về Lưu Dạ thành, mà trở thành vật sở hữu của Thiên Địa Minh.
Kỳ thực, võ lâm nhân sĩ trong lòng sớm đã minh bạch: nếu không có Nhật Nguyệt Giáo cùng Ngạo Thần Cung, có lẽ Thiên Địa minh đã nhất thống thiên hạ, cũng không đến mức vấp phải khó khăn tầng tầng lớp lớp thế này.
Thiên Địa Minh hiện tại, chẳng những mất đi Mặc Lân Đồ và Xích Long Đồ mà ngay cả Thanh Long Môn lẫn Huyền Vũ Môn đều tao ngộ hủy diệt. Những sự kiện khiến người ta căm phẫn đó không chỉ là đả kích với Thiên Địa Minh, còn là khởi đầu dựng lên tinh phong huyết vũ khắp võ lâm thiên hạ.
Trước Lăng Vũ Môn đầu người đông nghịt, trên tấm thảm màu hỏa hồng, bầu không khí trang nghiêm tĩnh lặng. Mọi người vẻ mặt túc mục chăm chú nhìn lên tiền phương, mục quang không dám có một tia bất kính.
Minh chủ võ lâm Tư Đồ Phách cùng thành chủ Lưu Dạ thành Tiêu Dạ song song mà đứng, một người cương nghị rắn rỏi, một người tuấn tú như lan.
Tiêu Dạ rũ mâu, khóe môi ẩn ẩn nét cười, tựa hồ mang theo vài phần thoải mái.
Huyễn thủy hàn một khi đã chuyển giao xong, thế gian này cũng không còn thứ gì đáng để hắn bảo hộ.
Lưu Dạ thành, tòa thiết lĩnh thần thoại này, sẽ ở trong tay người kia tiếp diễn, thành dân của hắn sẽ tiếp tục đại đại truyền thừa tại vùng Giang Nam mông lung mưa phùn, chẳng qua chỉ thiếu đi sự tồn tại của một ‘Công tử Tiêu Dạ’.
Mộng hồi vãng sự, mộng tỉnh thành không, có phải chậm rãi học cách quên đi cũng là một cách cứu vớt đối với bản thân?
Giống như nam tử tiêu dao tuấn nhã như ngọc kia, tìm cách giải thoát cho chính mình.
.
“Bắt đầu đi.” Thanh âm trầm thấp ôn hòa vang lên bên tai mọi người.
Ngay sau đó, hai hộ vệ đeo đao khiêng một chiếc hộp sắt đặt nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ đàn hương, lập tức cung kính thối lui.
Ánh mắt đám đông không hẹn mà cùng dừng lại phía trên hộp sắt, tất cả mọi người đều rõ ràng, bên trong chiếc hòm phủ bụi đã lâu chính là chìa khóa duy nhất có thể mở ra Huyền cổ địa lăng: Huyễn thủy hàn bích.
Một khối bích ngọc, đến tột cùng có uy lực như thế nào? Cư nhiên có thể cùng thiên hạ chí bảo Tứ linh đồ trở thành báu vật không thể thiếu để mở ra bí mật?
Mọi người hô hấp đều ngừng lại, ngay cả Tư Đồ Phách kinh qua mưa gió đã vài thập niên, thần sắc cũng có chút khẩn trương.
“Hôm nay, ta Tiêu Dạ lấy danh nghĩa phụ thân Tiêu Phong, đem Huyễn thủy hàn bích chuyển giao cho Tư Đồ minh chủ, mong chư vị võ lâm nhân sĩ làm chứng.”
Tiêu Dạ cười nhạt, lúc này, hắn lấy vài giọt sáp nến hồng sắc thiêu đốt hồi lâu nhỏ giọt lên ổ khóa vạn năm đúc nóng, cùng với một đạo kim quang lóe lên, khóa sắt rèn đúc trong ánh hào quang hóa thành nước rỉ.
Hộp sắt đã vài thập niên không hề đụng tới khai mở trước mắt chúng nhân, nhưng một khắc kia, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Tư Đồ Phách cũng trừng lớn hai mắt, con ngươi thâm thúy tràn ngập kinh ngạc cùng bất khả tư nghị!
Huyễn thủy hàn giấu kín không biết bao nhiêu năm, mảnh ngọc bích thần bí là chìa khóa duy nhất mở ra Huyền cổ địa lăng, cư nhiên đã ngưng kết thành một khối hàn băng màu xanh biển, ánh mặt trời chói mắt phủ trên hàn băng căn bản không dậy nổi chút tác dụng, nó vẫn nằm yên trong hộp sắt, không phóng xuất một tia sắc thái. . .
Huyễn thủy hàn bích mà Lưu Dạ thành cung phụng vài thập niên, nguyên lai chỉ là một khối băng thạch không hề có chút giá trị, việc này không khỏi khiến mọi người ở đây trố mắt hoạt kê!
Song vào lúc này, tại một góc bí mật trên cành cây, ánh mắt hồng y nam tử dừng trên băng thạch nằm trong hộp sắt, khóe môi vạch nên một nụ cười thần bí quỷ dị.