Mười ngày chớp mắt trôi qua, mấy ngày gần đây Thanh Tiêu cùng Tuyết Dao hay ồn ào tới tìm nàng nhưng bị nàng không khách khí đuổi ra ngoài, nàng cứ vùi đầu vào tu luyện, thỉnh thoảng xuống lầu dùng thiện đụng phải tên tao lẳng lơ kia làm nàng khinh bỉ hắn một hồi, lần nào hắn cũng cười đến mị hoặc làm nàng vô cùng tức giận. Vân Lam luôn cảm thấy khó hiểu rõ ràng từ lúc sống lại tới nay, tính tình của nàng đã rèn luyện rất tốt, luôn một bộ dáng ý cười treo trên khóe môi mà cẩn trọng đánh giá người nhưng từ khi đụng phải tên tao nam tử kia cái tính khí trẻ con bị nàng chôn lấp từ lâu lại bắt đầu trỗi dậy, điều này làm nàng vô cùng ão não, tên đáng ghét! Ơ sao mình lại nghĩ đến cái tên đó vậy, hừ hừ!
Vân Lam lắc lắc đầu đạp bay cái ý nghĩ vẩn vơ vừa rồi ra khỏi đầu, nàng đưa mắt nhìn đài cao ở quảng trường một chút, buổi sáng hôm nay sẽ diễn ra vòng thi cuối cùng, thi đấu lôi đài. Theo đó hai mươi lăm người sẽ tiến hành rút thăm để chọn ra đối thủ, trong đó sẽ có một thăm trắng, người này sẽ tranh mười hạng đầu tiên với mười hai thí sinh chiến thắng. Vị thanh y lão giả vẫn một bộ dáng gật gù, đạo mạo. Bên dưới hai mươi lăm người mang theo ámh mắt phức tạp quét nhìn lại, mười ngày trước họ là đồng đội, kề vai sát cánh mà hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay lại trở mặt thành đối thủ của nhau, thật buồn cười mà. Vân Lam cúi đầu vân vê ngón tay nhỏ, bộ dáng lạnh nhạt truyền kỳ phả ra, bốn đạo ánh mắt nóng rực nhìn nàng, không cần nâng đầu cũng có thể đoán ra là ai. Thanh Tiêu vò tóc nhăn mi, nếu như bắt hắn đi làm đối thủ của nàng chi bằng bảo hắn bỏ cuộc thì hơn, Thanh Tiêu hắn nhất định sẽ không đánh với nàng, ân quyết định vậy đi, suy nghĩ xong đường lui Thanh Tiêu thoải mái trở lại bình thường, hướng ánh nhìn lên đài cao. Bên kia Cảnh Thiên Dật, Táp Nhận cùng Dạ Minh không mưu mà hợp có cùng suy nghĩ với Thanh Tiêu.
- Được rồi lão giả xin mời hai mươi lăm thí sinh lên đài rút thăm!
Dứt lời một vị lão nhân khác bưng một hộp gỗ hình thù kì quái tiến đến, hộp gỗ kia có một cửa nhỏ đủ để đưa bàn tay vào trong, bên dưới cửa nhỏ là một đạo chất lỏng màu xanh nhạt tỏa ra hương thơm nhẹ, phía trên nóc hộp gỗ là một viên cầu thủy tinh trong suốt to bằng đấm tay người lớn, lúc này nó đang phát ra ánh sáng dìu dịu nhu hòa. Thí sinh bên dưới xếp hàng tiến lên đài cao, người đứng đầu bước tới cạnh hộp gỗ đưa tay vào trong cửa nhỏ bên dưới, viên cầu thủy tinh liền tỏa ánh sáng trắng bên trong hiện lên số 8, cứ như vậy từng người từng người đều tiến đến lấy số. Vân Lam rút tay ra khỏi cửa nhỏ hộp nhỏ, liền giơ lên xem xét, chất lỏng màu xanh bên trong nếu nàng đoán không lầm đây là từ Thanh Chi thảo dùng Hỏa diễm bậc trung mà nấu chảy ra, nó được xem là thuốc dẫn cho viên cầu thủy tinh kia chọn đối thủ cho thí sinh, đây là hình thức công bằng, sẽ không có chuyện gian lận, người mạnh sẽ đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ đấu với kẻ yếu. Vân Lam tán thưởng, điều này vừa làm tăng sức chiến đấu của thí sinh mà ngay cả kinh nghiệm thực tiễn còn muốn thực tế hơn tu luyện suôn rất nhiều. Thanh y lão giả híp mắt nhìn mọi người đã rút thăm lấy số xong, lão giả liền đứng dậy đến cột đá giữa lôi đài mà ấn xuống một nơi, theo sau đó một loạt rung chuyển, đất bên dưới đài tách ra sáu lôi đài tỷ võ ầm ầm xuất hiện, mọi người vây quanh quảng trường xuýt xoa thảo luận, bọn họ bất quá là bá tánh bình dân nghe nói hôm nay là ngày thi cuối cùng mới kéo đến xem cái gọi là cường giả, nay được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng vừa rồi thật sâu trong tâm họ đều bị rung động. Vân Lam nâng chân bước xuống đài cao hướng về phía lôi đài thứ ba đi tới. Khi nàng đứng trên lôi đài thì một bóng dáng hoàng y như yến liệng xuống phía đối diện, mày nhếch cao mắt hạnh hung ác nhìn nàng, Vân Lam hơi nhíu mi cái nữ tử này cũng được xem là kẻ thù của nàng ở kinh thành, Lâm Xảo Như điêu ngoa.
- Hừ Vân Lam hôm nay bản tiểu thư sẽ đánh ngươi rơi khỏi lôi đài.
Dứt lời Xảo Như rút trường tiên giắt bên hông ra hung hăng đọc khẩu quyết:
- Hỏa Thần, Hỏa Thôn Thiên!
Trường tiên trong tay ả uốn khúc như xà, toàn thân phát ra lửa đỏ rực đốt cháy không khí xung quanh, ngọn roi tóe ra vài tia lửa như pháo hoa hướng gương mặt khuynh thành của Vân Lam mà lao thẳng tới.
- Trời ạ là Thiên huyền trung cấp tứ phẩm a.
- Đúng vậy quá cường đại rồi.
....
Vân Lam vẫn đứng thẳng nơi đó không nhúc nhích, bên dưới Dạ Minh lo lắng nhìn, hai tay vô thức siết chặt, bách tính bên dưới lắc đầu than thở một nữ tử tuyệt thế như vậy lại sắp bỏ mệnh thật tiếc nuốt a, Thiên Dật ở lôi đài kế bên cũng nhíu mày nhìn sang đây làm đối thủ của hắn thừa cơ chém một đao trên vai trái, Thiên Dật thu ánh mắt nâng cao kiếm trên tay đọc khẩu quyết, bỏ mặt máu trên vai chảy ra ướt đẫm một mảng lớn trường sam. Xảo Như cười lạnh, cứ tưởng tiện nhân ngươi rất tài giỏi nhưng thật ra cũng chỉ là phế vật, nhìn xem chẳng phải là đã bị vũ kỹ của bản tiểu thư mà kinh hách đến độ kia sao, hừ hừ hôm nay Xảo Như ta sẽ đòi lại món nợ mà ngươi thiếu ta ngày đó.
Xoạt, một tiếng vang trầm đục vang lên mọi người kinh ngạc nhìn một màn trên lôi đài, Xảo Như cũng không tin vào mắt mình nữa. Vân Lam nâng tay nắm chặt trường tiên trong tay, hơi lạnh từ lòng bàn tay nàng trào ra lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà đóng băng toàn bộ trường tiên của Xảo Như, ả gấp gáp vung roi ý đồ thu lại nhưng không được liền buông tay, băng hàn theo chuôi roi leo lên tay ả làm ả rùng mình nhanh chóng vận huyền lực thuộc tính hỏa ra hòa tan băng. Vân Lam vẫn như cũ đứng im nơi đó, bộ dáng lạnh nhạt chọc tức Xảo Như. Ả oán độc liếc nhìn Vân Lam, được lắm bản tiêu thư sẽ cho ngươi biết thế nào là cường giả chân chính. Xảo Như nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hai tay như đan như thắt vẽ ra thủ ấn phức tạp, Vân Lam cười nhẹ xem ra Xảo Như này quyết tuyệt rồi, cả sát chiêu cũng muốn tung ra. Hai tay trắng noãn như ngó sen của nàng khẽ vuốt ve tóc, mặt không đổi sắc mà nhìn Xảo Như đang kết thúc thủ ấn, phía sau ả nổi lên một ngọn hỏa diễm đỏ rực tạo thành một đám mây lửa khổng lồ.
- Hỏa Thần, Hỏa Diễm Kích!
Theo tiếng thét của Xảo Như đám mây lửa phía sau hợp lại tạo thành một thanh trường kích to lớn nhắm thẳng Vân Lam mà ầm ầm bay đến, Vân Lam tay trái giơ cao lộ ra cánh tay trắng muốt, một đầu tóc đen biến thành màu tím rực rỡ, lúc này trên trời mây đen ùn ùn kéo tới một tia Tử Sấm bộ dọc xuống cánh tay nàng, mọi người bệ dưới sợ toát mồ hôi thầm than cô nương kia quá cường rồi. Chỉ thấy Tử Sấm bổ xuống một đường thẳng rồi uốn lượn quấn quanh tay nàng ba vòng, nàng nắm chặt bàn tay kéo tia lôi điện từ trên trời xuống, nó giống như dây xích nặng nề bị quật xuống dưới xẻ ngang vũ kỹ của Xảo Như, rầm rầm đùng, bụi bay mịt mù, âm hưởng của hai vũ kỹ ma sát nhau làm lôi đài bị oanh tạc đến thê thảm, thanh y lão giả tạo ra kết giới bảo vệ mọi người xung quanh. Đợi cát bụi tan đi mọi người liền kinh hoảng mở to mắt, chỉ thấy bên kia Xảo Như một bộ hoàng y rách nát không chịu nổi, khóe miệng rỉ máu, cả người vô lực nằm trên sàn thở hổn hển, bên này Vân Lam một thân bạch y phiêu phiêu xinh đẹp không nhiễm một hạt bụi nào, kết quả đã quá rõ ràng đi.