“Bẩm chủ tử có chuyện lớn rồi.” Hắc y nhân từ trong bóng tối bước ra thì thầm vào tai tiểu
nam hài. Sau đó y chỉ thấy mày kiếm của cậu nhíu chặt lại “Chủ tử có
tính toán gì?”
“Có lẽ ta phải đích thân đến đó một chuyến rồi.”
Tiểu nam hài ngồi dậy, đi ra khỏi phòng đến một khoảng sân rộng và hô
lớn “A Manh.”
Từ trong không gian vô hình xuất hiện một con hổ
trắng to bằng một toà cung điện, nó quỳ rạp xuống đất trước mặt tiểu nam hài. Điểm nhẹ mũi chân, cậu phóng lên lưng nó và con hổ nhanh chóng
biến mất trong màn đêm đen tối trước sự ngạc nhiên của tên ám vệ vừa
rồi.
Trước mặt cậu là một cánh rừng sương mù dày đặc, tiểu nam
hài nhắm mắt lại như đang cảm nhận điều gì đó “A Manh đi thôi.” Cậu vỗ
nhẹ vào lưng của bạch hổ, A Manh cũng cảm nhận những gì cậu thấy được
qua cái vỗ lưng đó. Thoắt một cái A Manh đã đứng trước một cái cây lớn,
tiểu nam hài dùng lưng A Manh điểm mũi chân nhảy lên cành cây cao và cậu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang dựa lưng vào thân cây, đôi mắt vô
hồn và khoé mắt chảy ra những dòng huyết lệ đã dần khô. Tiểu nam hài lên tiếng gọi “Tiểu Linh.”
Thân ảnh nhỏ bé, Tiểu Linh nghe thấy một giọng nói quen thuộc liền quay qua quay lại tìm kiếm chủ nhân giọng nói nhưng bốn bề chỉ toàn màu đen “Tiểu Lang… có phải huynh không? Tiểu
Lang…”
Tiểu nam hài, Tiểu Lang chạy đến ôm chặt Tiểu Linh vào lòng “Ca ca ở đây rồi.”
“Ca ca… A Mị… A Mị… hu hu hu…” cổ họng nàng nghẹn đắng không thể nào thốt nên lời.
“Ca ca biết hết tất cả rồi.” Không ngờ sự việc lại xảy ra quá nhanh, ngoài dự đoán của cậu.
Bỗng gió thổi mạnh, một con đại bàng xuất hiện và trên lưng nó chở hai bóng
dáng lớn nhỏ. Thân ảnh nhỏ Tiểu Hàn kinh hô “Tam tỷ!” nhưng khi nhìn
thấy Tiểu Lang mày kiếm của y nhíu lại.
Tiểu Lang ôm Tiểu Linh thật chặt vào lòng rồi nhảy xuống, phía dưới A Manh luôn sẵn sàng đỡ cậu.
Tiêu Tiêu hạ cánh xuống, Long Quân Hồ ôm Tiểu Hàn xuống. Nhìn thấy bạch hổ
sau lưng Tiểu Lang khiến cho Tiểu Hàn run sợ và Tiêu Tiêu cũng khúm núm
dè chừng. Tiểu Linh ở trong lòng Tiểu Lang đã ngất đi, nhìn khoé mắt
nàng chảy ra hai dòng huyết lệ mà Long Quân Hồ đau đớn vô cùng “Tiểu
Lang! Hoàng cung sắp tới sẽ có biến lớn. Ta sẽ đưa các ngươi đến một sơn trang ở Hoả Vân thành. Các ngươi hãy sống ở đó cho đến khi mọi chuyện
sóng yên biển lặng thì ta sẽ đón các ngươi trở về.”
“Phụ thân! Không được?” Nếu vậy y sẽ không thể nào gặp được Tiểu Linh...
“....” Ông im lặng không lên tiếng…
“Có phải ngài đã biết hết tất cả phải không?” Tiểu Lang lên tiếng hỏi ông.
Long Quân Hồ im lặng không nói gì, không lắc đầu cũng không gật đầu. Như vậy cũng đủ hiểu, Tiểu Lang không nói thêm gì mà ôm Tiểu Linh leo lên
lưng A Manh rời đi.
Tiểu Hàn nhìn bóng dáng bọn họ khuất dần mà lòng lạnh đi…
Long Quân Hồ thở dài, tất cả mọi chuyện hãy kết thúc tại đây đi, kết thúc
tại thế hệ của ông đi. Nhiều năm qua ông đã quá mệt mỏi rồi, từng người
từng người một rời xa ông, đến nổi bây giờ ông hoàn toàn không biết bản
thân mình phải đi tiếp hay là dừng lại. Mệt mỏi quá rồi! “Tiêu Tiêu!
Chúng ta trở về hoàng cung thôi.” Dứt lời, ông leo lên lưng đại bàng và
nó vỗ cánh thật mạnh rời khỏi khu rừng Dạ Xoa quỷ dị đó.
Nếu có kiếp sau, xin đừng cho ông gặp lại bà…
Nếu có kiếp sau, xin đừng cho ông gặp lại tất cả mọi người nữa…
Nếu có kiếp sau, xin đừng để ông yêu một người nhiều như vậy…
Ông sợ bản thân mình sẽ một lần nữa không chịu đựng được tất cả nổi đau này…
---
“Cấp báo!!!! Có tin từ đại đương gia chủ tộc.” Một ám vệ phóng thẳng vào đại sảnh của Du Nhiên phủ, quỳ xuống trước mặt tất cả chủ tộc và báo “Đại
đương gia nói rằng chúng ta sẽ ra tay…”
“Ồ! Nhanh như thế đã có
quyết định rồi sao?” Hắc y nam nhân, Lục Ngự ha hả cười lớn, đập mạnh
tay xuống bàn làm những quân cờ văng tung toé khắp nơi.
“Ngươi
có cần phải hào hứng như vậy không A Ngự?” Ván cờ sắp thắng bị kẻ kia
hứng chí đập phá hết khiến cho lam y nam nhân, Dương Hổ bực bội quát
lớn.
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể trả thù cho Thanh ca, Hoàng Phủ gia tộc và thất muội.” Lục y nam nhân, Vương Chí nắm chặt hai viên
trân châu trong tay đến vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ. Mối thù này nhất
định phải trả, hơn trăm mạng người của hai gia tộc đã phải chết oan
uổng.
“Nhị ca! Lần này chúng ta sẽ được thoả cơn thèm khát máu bao nhiêu năm nay phải không?” Dương Hổ hỏi.
“Trước khi thoả cơn khát máu…” Vương Chí xoè thiết phiến ngọc của mình ra và
cười lớn nói “...chúng ta phải điều tra tất cả mọi thứ, nhất định phải
diệt cỏ tận gốc. Các ngươi hiểu không?”
“Nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Hắc! Hắc! Hắc!” Lục Ngự cười quỷ dị.
“Tình nhi!!!!!!!” Dương Hổ ngước mặt lên trời hét lớn “Cuối cùng mối thù của
muội cũng sắp được trả rồi. Muội ở trên đó có nghe thấy không???”
Bốn nam nhân hùng hùng hổ hổ với việc trả thù, còn bốn nữ nhân ngồi im lặng từ nãy giờ nhưng khuôn mặt ai cũng hiện rõ sự thích thú và oán hận.
Riêng một nữ nhân là không biểu hiện gì cả, đó là Mặc Nghiễm, thê tử của Bạch Tiên. Rốt cuộc ông đang tính toán cái gì?