“Cái gì không thuộc
về mình, mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Cho dù có cố gắng thay đổi nó
đi chăng nữa thì phải trả giá bằng chính bản thân mình. Quy luật bất
biến của tạo hóa, có vay có trả, mượn một trả một trăm, cuộc đời ngắn
ngủi hà tất gì phải tạo nghiệp chướng quá nhiều. Ai cũng có số mệnh của
mình…” Gió nổi lên thổi vạt áo màu vàng bay phấp phới, bánh xe vận mệnh
vốn rất nghiệt ngã. Dù cố đảo ngược nó cũng không thể nào đổi lại được
kết quả như ý muốn của mình. Có thể thay đổi được kết quả thì sao chứ
nhưng khi nhìn thì đã không ai bên cạnh. Vậy cố gắng thay đổi để làm gì? Cái gì cũng có cái giá của mình...
---Năm năm sau---
---Hoả Vân thành, núi Luân Sĩ---
“Lang ca! Lang ca!!!!” Một giọng nói trong trẻo như chim hót vang lên khắp
hành lang dài quanh co, bóng dáng bạch y nữ tử nhẹ nhàng chạy khắp hành
lang.
“Tiểu thư! Xin đừng chạy nữa, nếu không đại thiếu gia sẽ
trách phạt nô tỳ. Tiểu thư a~! Xin người đừng chạy nữa~!” Một bóng dáng
lam y nữ tử, Mẫn Nhi chạy theo bạch y nữ tử can ngăn.
“A~!” Bạch y nữ tử vấp phải cục đá và ngã về phía trước nhưng nàng lại ngã vào lòng ngực rắn chắc và ấm áp.
“Đã nói muội bao nhiêu lần là không được chạy trên hành lang rồi. Sao muội
lại không nghe lời như vậy hả Nguyên Linh?” Một giọng nói lãnh băng vang lên trên đỉnh đầu của nàng, người nàng ngã vào chính là ca ca nàng
Nguyên Lang. Y cảm thấy không vui khi nhìn thấy nàng chạy nhảy trên hành lang, như thế vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng bị té và bị thương thì sao
đây?
“Người ta nghe nói huynh trở về nên người ta mới chạy ra
đón nha~!” Bạch y nữ tử, Nguyên Linh nũng nịu dụi dụi vào lòng y, nàng
giống như một con mèo con thích làm nũng, thích dựa dẫm vào người khác.
“Muội đó, càng lúc càng thích làm nũng.” Nguyên Lang lấy ngón tay điểm nhẹ
lên trán nàng, có phải y đã nuông chìu nàng đến hư rồi không. Nhưng chỉ
cần nàng vui vẻ như bây giờ, cho dù có nuông chìu nàng đến hư cũng không sao.
Năm năm đã trôi qua, mọi thứ đã dần thay đổi. Năm năm
trước khi y mang nàng đến đây, nàng đã khóc nhiều đến mức không còn nước mắt mà chỉ có huyết lệ tuôn rơi. Chính vì thế mà nàng đã không còn nhìn thấy được ánh sáng nữa và cũng từ đó nàng trở nên thích dựa dẫm nhiều
hơn. Tuy rằng y và nàng khôi phục lại danh phận của mình nhưng y không
thể dùng danh phận này để kinh thương bên ngoài, cho nên y đã lấy họ
Tiêu để che đi thân phận thật của mình. Năm năm gây dựng một cửa hàng
gốm sứ nổi tiếng danh chấn thiên hạ, năm năm chịu đủ mọi khổ cực và đôi
lúc tưởng chừng như rơi xuống bờ tuyệt vọng. Năm nay y và nàng đã mười
tuổi. Ngoài việc kinh thương gốm sứ ra thì y còn giúp cho Nguyên Linh
duy trì và phát triển cửa hàng hương liệu vốn đã có sẵn từ trước trở
thành một tửu lâu lớn nhất Hoả Vân thành.
“Bẩm thiếu gia! Sổ sách đã được mang tới.” Lão quản gia, A Tôn chạy đến báo cáo cho Nguyên Lang.
“Ừ!” Nguyên Lang gật đầu rồi ôm Nguyên Linh quay gót đi.
Trong sảnh lớn phòng khách của Tiêu gia lúc này có rất nhiều quản sự thuộc
các cửa hàng gốm sứ khắp nơi trong Long Hoả quốc, Nguyên Lang và Nguyên
Linh ngồi trên ghế chủ đương gia nhìn các quản sự bẩm báo.
“Bẩm đại thiếu gia! Phong Hương lâu đưa đến mảnh ngọc bội của Sở tiểu thư
nói muốn gặp tiểu thư có việc gấp.” Quản sự Phong Hương lâu dâng ngọc
cho Nguyên Lang.
Nhìn mảnh ngọc, Nguyên Lang biết đây là của
Nguyên Linh. Nếu không phải người quan trọng đối với nàng thì nàng sẽ
không đưa mảnh ngọc này cho người khác. Vị Sở tiểu thư này chắc hẳn rất
quan trọng với nàng “Muội muốn ta giải quyết sao?” y lạnh nhạt hỏi ý
nàng đang ngồi bên cạnh mình.
“Không thể cứ trốn tránh cả đời được, đến một lúc nào đó chúng ta phải đối diện với sự thật thôi.” Nguyên Linh thở dài đáp.
Câu trả lời của nàng đã bao hàm hết tất cả ý tứ của mình, Nguyên Lang dù
muốn dù không cũng phải đưa ra quyết định “Ngày mai chúng ta sẽ đến
Phong Hương lâu gặp Sở tiểu thư.”
Sau đó những quản sự khác báo cáo và nộp sổ sách lại cho y xong rồi cũng ra về. Ngồi trên ghế chủ
đương gia, Nguyên Lang tiếp tục xem sổ sách, đôi vai nhỏ bé của y đang
gánh vác được cả một cơ nghiệp lớn, lại còn đưa Tiêu gia đứng vị trí thứ năm sau tứ đại gia tộc. Từ hai bàn tay trắng mà trong năm năm ngắn ngủi có thể xưng bá thiên hạ, quả thật y không phải là người tầm thường. Phụ thân y và Nguyên Linh là một nhân tài có thể khiến cho tứ đại gia tộc
cúi mình kính trọng, ông ấy là đối thủ bất khả chiến bại của Đại đương
gia tứ tộc Bạch Tiên.
“Bẩm đại thiếu gia! Dương thiếu gia của Dương gia nhị tộc bái phỏng.” Hạ nhân từ bên ngoài chạy vào bẩm báo có khách quý tới.
Nguyên Lang dừng việc xem sổ sách lại, ngẩng đầu lên nhìn gã hạ nhân kia, mày
kiếm có chút nhíu lại. Nhanh như thế đã tìm được tới cửa rồi sao? “Mời
bọn họ vào.” y phất tay nhạt nói.
Nguyên Linh có chút cả kinh,
lâu nay bọn họ làm ăn không hề đụng chạm đến tứ đại gia tộc, vì sao hôm
nay Dương gia nhị tộc lại đến đây? Chẳng lẽ muốn tính sổ Tiêu gia vì dám cạnh tranh với tứ đại gia tộc sao?
Từ cửa bước vào là một bóng
dáng tử y thiếu niên tuấn mỹ, tay cầm phiến ngọc phe phẩy tiêu sái bước
đi. Nguyên Lang không phải không biết người đến là ai, Dương Danh nhị
thiếu gia của Dương gia nhị tộc, có một tỷ tỷ là Dương Oanh và hai muội
là Dương Ý, Dương Yến. Nhưng đáng tiếc cách đây năm năm tứ tiểu thư
Dương Yến mất tích không rõ lý do và Dương gia tộc luôn tìm kiếm tung
tích của cô “Không biết hôm nay ngọn gió nào đã dẫn Dương gia nhị tộc
đến Tiêu gia của ta?” Nguyên Lang không đợi Dương Danh lên tiếng mà chặn họng hắn lại, đối với tứ đại gia tộc không được tỏ ta mềm yếu.
“Ta nghe thủ hạ của mình báo lại đơn hàng gốm sứ mà Tiêu gia nhờ chuyển đến Vân Nha đã bị vỡ không ít và còn phải đền bù lại bọn họ nhưng lại không hề khiếu nại với Dương gia tiêu cục bọn ta. Khiến cho phụ thân ta vô
cùng áy náy vì Tiêu gia sợ danh tiếng tứ đại gia tộc nên không dám khiếu nại.” Dương Danh đi thẳng vào vấn đề không quanh co.
“Vậy theo
Dương thiếu gia thì sao?” Cho dù trong lời nói của hắn có chút giễu cợt
sự ngu ngốc của Nguyên Lang nhưng y vẫn rất điềm tĩnh và không quên một
điều “Nhưng trước hết Dương thiếu gia hãy an tọa. Tiêu gia ta có ghế cho khách đến ngồi tự nhiên, chứ không hề bắt khách đến đứng mà bàn công
vụ.”
Khá lắm tiểu hài tử họ Tiêu kia, không ngờ mới tí tuổi mà
miệng lưỡi lại độc điạ như thế. Trước khi đi phụ thân hắn có dặn dò
không được khinh thường huynh muội họ Tiêu. Không tiểu hài tử nào ở độ
tuổi đó lại có thể gây dựng một gia tộc lớn mạnh sánh ngang với tứ đại
gia tộc. Đúng là không thể khinh thường được! “Đã làm ăn thì phải chịu
trách nhiệm. Dương gia vận chuyển làm hỏng đồ thì phải đền bù cho cả hai bên, cớ sao lại để Tiêu gia lãnh trách nhiệm. Như thế chẳng khác nào
đang hạ thấp uy tín của Dương gia tiêu cục ta. Ra giá đi, Dương gia nhị
tộc ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho Tiêu gia các ngươi.”
Nguyên Linh nghe vậy liền cáu mạnh vào tay Nguyên Lang nhưng cư nhiên y không
hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, rốt cuộc y đang nghĩ cái gì? “Tiền bạc Tiêu gia không thiếu, đất đai cũng mênh mông rộng lớn. Gia trang và sơn
trang có khắp mọi nơi trong tam quốc. Tiêu gia vốn chẳng thiếu thứ gì
cả…” Nguyên Lang lạnh nhạt nói, rồi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên
dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn xoắn sâu vào đôi mắt đỏ của
Dương Danh và nói tiếp “...nhưng ta muốn mời Đại đương gia tứ tộc Bạch
Tiên đại nhân quá bộ đến Tiêu gia ta chữa trị cho xá muội đang bệnh
nặng…”
“Cuồng vọng!” Dương Danh đập tay mạnh xuống bàn khiến cho bàn vỡ đôi “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra điều kiện vô lý như thế?”
Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa mà đã có dã tâm quá lớn. Y không sợ tứ đại gia tộc sẽ trừ khử Tiêu gia sao?
Bỗng phía bên cạnh Nguyên Lang xuất hiện một con bạch hổ to lớn, ánh mắt đỏ ngầu của nó khiến cho
Dương Danh run sợ. Hắn đã từng nghe đến tứ đại thần thú cổ xưa Thanh
Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là những thần thú mạnh nhất tam giới
và không ai có thể thuần phục được chúng, trừ khi đó là những vị thần cổ xưa. Trước mắt hắn là bạch hổ với thần khí và khí tức bức người, một
tiểu nam hài với vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ và không hề run sợ trước sự uy hiếp của bất kỳ ai. Quả nhiên lời cảnh báo của phụ thân không sai, Tiêu gia có được như ngày hôm nay quả thật không bình thường “Ta sẽ chuyển
lời tới Đại đương gia tứ tộc rồi sẽ hồi đáp lại cho ngươi sau.” Dương
Danh lập tức cáo từ và rời đi.