Họa Nhi còn đang tưởng hắn trêu gẹo nàng bị té ngã, vừa bò dậy từ trên mặt đất, vừa ngượng ngùng cười nói:
" Đều là vì chân nô tỳ nhỏ, bước vào mấy chỗ ướt rất dễ bị trượt ngã, đã để ngài nhìn thấy cái xấu. "
Tiêu Nghiễn Trạch là đang nghiêm túc: " Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh cởi giày với vớ ra, để ta nhìn xem. " Vừa có ý niệm nhìn đôi chân xứng ba tấc kim liên, lòng hiếu kì giống như sóng trào hết đợt này đến đợt khác, kìm nén không được.
Đến nay còn chưa có nữ nhân nào ở trước mặt hắn không mang giày mà để lộ ra ba tấc kim liên. Ngày thường, vào thời điểm hoan hảo, các nàng cởi giày thêu, thì cũng mặc vào đôi giày ngủ đế mềm. Giày ngủ thủ công tinh xảo, mặc lên chân thập phần dễ nhìn, kim liên là "hoa", nếp gấp trên đầu gối quần là "diệp", hoa diệp tương sấn, hắn vẫn luôn xem là tình thú giường chiếu, hôm nay nhìn thấy chân thê tử, rất muốn xem rốt cuộc ba tấc kim liên là bộ dáng gì.
Họa Nhi từ lúc triền chân cho đến bây giờ cũng chưa nhìn qua chân thật của mình, rửa chân cũng là có kẻ khác rửa cho, không để nàng nhìn thấy.
" Để lâu nước sẽ bị nhiễm lạnh, ngài mau tắm đi..... "
Tiêu Nghiễn Trạch vừa rồi mới thấy chân thê tử đẹp như ngọc, mà làn da Họa Nhi cũng trắng nõn tinh tế, chân kia lại còn triền rất tốt, khẳng định là càng thêm trắng nõn non mịn, thập phần muốn thấy:
" Không nghe lời có phải không? " Họa Nhi luôn nghe lời hắn nói, hiện tại đột nhiên cọ tới cọ lui, không nghe lời hắn nói, khiến hắn bực bội.
Họa Nhi bộ dáng như muốn khóc: " Gia, không thể xem được..... "
Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy buồn cười: " Mệnh ngươi đều là của ta, có chỗ nào của ngươi là ta không thể xem?" Dứt lời, dứt khoát tự mình động thủ, một tay ôm chầm lấy thân hình Họa Nhi, một tay nâng chân nàng lên.
Nàng sợ hãi rơi nước mắt: " Nô tỳ về sau sẽ không tái phạm, ngài hãy tạm tha cho nô tỳ đi. "
Hắn không dao động, nàng càng chống cự, hắn càng không bỏ qua. Cởi giày nhỏ của nàng, liền cởi luôn mảnh vải bó chân. Vải bó chân triền kín mít, lại dùng loại kim chỉ chắc chắn. Hắn nhất thời cởi không được.
Họa Nhi thống khổ giãy giụa: " Ngài đừng như vậy ____"
Hừ, chân chính thê của hắn còn để cho hắn nhìn, một cái thông phòng nha hoàn có tư cách gì tránh né. Nghĩ như vậy, liền xé roẹt một cái, đem chân nàng kéo ra. Hắn cởi được một lớp ban đầu, liền đem tầng tầng lớp lớp vải trắng cởi bỏ.
Trời ạ! Hắn vòng vài vòng như vậy vẫn chưa thấy được da thịt đâu, không cấm trong miệng nói thầm: " Cư nhiên là triền kĩ như vậy. " Lại vòng thêm vài vòng, nhìn thấy một tia làn da.
Tiêu Nghiễn Trạch bất giác lộ ra tươi cười, sau đó trên tay cởi bỏ lớp vải cuối cùng, hoàn toàn để lộ ra ba tấc kim liên, tươi cười trên gương mặt hắn đột nhiên dập tắt, trợn mắt há mồm:
" Này.... đây là thứ gì? "
Chân người như thế nào lại giống cái móng heo? Không, móng heo so với cái này còn dễ nhìn hơn, cái trước mắt này sao có thể gọi là chân? Chỉ có thể phân biệt ra một cái ngón chân cái, các ngón còn lại đều co quắp xuống dưới bàn chân, vặn vẹo dữ tợn, khiến hắn ghê tởm, buồn nôn, đột nhiên phản ứng lại, vội đứng lên, đem cái chân kia như cục than gây phỏng tay trực tiếp vất ra ngoài.
Tiêu Nghiễn Trạch bị dọa không nhẹ, hoàn toàn không còn tưởng niệm gì, buông Họa Nhi ra, trong đầu nghẹt lại một mớ, như muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời. Họa Nhi vội vã ngồi dậy, lau nước mắt, thấy sắc mặt đại thiếu gia lo sợ, biết hắn không thích chân mình, yên lặng mang giày thêu vào mở cửa chạy mất.
Hắn phục hồi tinh thần lại, càng nghĩ càng hết muốn ăn. Cứ nghĩ sẽ thấy một đôi chân như khối ngọc thạch no đủ đáng yêu, không nghĩ lại là thứ đồ vật xấu xí đến vậy.
Vì thế cảm thấy tay mình chạm qua vải bó chân của Họa Nhi cũng bị ô uế, chạy nhanh vào thau rửa sạch. Vừa tắm rửa vừa nhe răng nhếch miệng, nhớ tới trước kia bản thân còn yêu thích thứ đồ vật này, hận không thể băm luôn bàn tay.
"Khó coi, ghê tởm!"
Ngực dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng lại nôn không ra, nuốt xuống cũng không được.
Tắm gội xong đi ra, trong đầu nhớ lại tình cảnh ban nãy, không khỏi rùng mình, trời thì nóng mà người thì lạnh.
Bỗng nhiên nhớ tới Lục Ký Mi, phảng phất giữa đám khói mù trên bầu trời hiện ra ánh sáng ấm áp chiếu sáng tâm hồn Tiêu Nghiễn Trạch.
" Đúng vậy, ta còn có Ký Mi. " Vui mừng đi về hướng sân mình.
Đến trước sân viện, bỗng nhiên thấy một người, nguyên lai là nha hoàn đại phòng Hương Mai. Thấy đại thiếu gia ánh mắt nàng sáng lên:
" Nô tỳ đang muốn tìm ngài, Phương lão gia mời uống rượu, lão gia nghe nói ngài ở nhà, muốn mang ngài đi cùng. Đang ở thượng phòng chờ ngài đến. "
Tiêu Nghiễn Trạch cứ muốn đụng đến Ký Mi lại có chuyện, lần nào cũng có người đến gây khó dễ, không khỏi giận ở trong lòng, hắn là đắc tội với vị tiên nào sao? Ông trời đang muốn cùng ta đối nghịch sao? Nhưng nói tới nói lui, phụ thân kêu hắn đi ra ngoài, hắn chỉ có thể nghe lệnh.
Một chuyến ra cửa uống này, đi đến gần khuya mới về đến nhà. Tiêu Nghiễn Trạch nóng lòng về nhà, sau khi cùng phụ thân cáo biệt ở thượng phòng, vội vàng sai nha hoàn lấy đèn, đi nhanh về hướng viện mình.
Từ sau buổi trưa, thời tiết liền âm trầm xuống, không có một tia gió. Lúc này chân trời ù ù rung động, mắt thấy chắc chắn sẽ có một trận mưa to làm sạch đại địa, mọi người đều ngóng trận mưa này tới, đã sớm đóng cửa viện nghỉ ngơi. Tiêu Nghiễn Trạch gọi cửa nửa ngày, trong viện không có động tĩnh, hắn liền tức giận đá cửa, rốt cuộc cũng đánh thức được người ra mở cửa.
Nha hoàn ra mở cửa vẻ mặt sợ hãi:
" Đại thiếu gia, sấm đánh quá lớn, nô tỳ không nghe được tiếng gọi cửa..... " Vừa dứt lời trên trời đánh lên tia sét màu tím, thập phần dọa người.
Tiêu Nghiễn Trạch không truy cứu: " Thôi, lát nữa sẽ mưa to, trở về ngủ đi. " Chính mình cũng nhanh hướng về phía phòng ngủ, cửa phòng bên trong lại đóng, Tiêu Nghiễn Trạch phải kêu cửa lần thứ hai, sợ dọa đến thê tử, âm thanh nhẹ hơn ban nãy rất nhiều.
Lúc này đã có mấy hạt mưa rớt xuống, Tiêu Nghiễn Trạch không đợi được cửa mở, liền đạp cửa bước vào.
Kim Thúy cầm ngọn nến chiếu vào hắn, bộ dáng không thể tin được:
" Đại thiếu gia, ngài trở lại. "
Giống như là hắn không nên trở về mới phải. Tiêu Nghiễn Trạch đoạt ánh nến trên tay Kim Thúy, chỉ ra cửa âm thanh lạnh lùng nói: " Không cần ngươi trực đêm, trở về ngủ đi. "
Kim Thúy ánh mắt lo lắng nhìn vào trong phòng, đứng bất động, giờ phút này liền nghe tiếng Ký Mi gọi ở trong phòng:
" Kim Thúy ngươi đang làm gì? Mau trở lại đi. "
Tiêu Nghiễn Trạch trong lòng bỗng nhiên không vui, không nói hai lời đem Kim Thúy đuổi ra ngoài, sau đó đóng cửa cẩn thận, bảo đảm người ngoài không thể vào, người trong phòng không thể chạy ra được.
Đi vào bên trong thấy thê tử đang ôm chăn gối nằm trên giường nhỏ dùng để trực đêm của Kim Thúy, nhìn cách ăn mặc liền biết quả nhiên ngủ ở nơi này.
"...... " Hắn kinh ngạc nói: " Ngươi tại sao lại ngủ ở đây? "
Ký Mi sớm nghe được thanh âm của hắn, biết là trượng phu đã trở lại, nhưng nàng giờ phút này chỉ quan tâm Kim Thúy, cũng không để tâm Tiêu Nghiễn Trạch, không khỏi trách cứ nói: " Ngươi vì cái gì muốn đuổi nàng đi? "
Từ khi xem qua chân Họa Nhi, hình ảnh kia đã ăn sâu vào trong đầu hắn, lúc cùng phụ thân đi làm khách, trong bữa tiệc xướng khúc ca cơ chân nhỏ, tuy rằng mặt phấn má đào, nhưng Tiêu Nghiễn Trạch tưởng tượng đến cái " chân" kia, cư nhiên không còn tâm trí nào để ăn uống, chỉ miễn cưỡng uống chút rượu.
Vốn định trở về gặp thê tử tìm ấm áp, nhưng nàng vừa thấy mặt đã chỉ trích hắn đuổi Kim Thúy đi, Tiêu Nghiễn Trạch lại đang phiền, giọng nói của nàng không tốt, tâm tình hắn đương nhiên cũng không tốt:
" Cần nha đầu, không cần ta? Chủ tớ các ngươi có phải hay không là đặc biệt thân thiết? Ngươi cứ chờ đấy, ta dọn dẹp một chút, liền đem ngươi đuổi ra ngoài gặp nàng! "
Ký Mi bị mù, mỗi khi thời tiết nổi sấm chớp, cảm thấy sấm vang ở bên tai, nàng liền sợ đến mức không biết làm sao, mỗi lúc như vậy, toàn là nhờ vào Kim Thúy bồi bên cạnh nàng. Hiện tại Kim Thúy không ở phòng, nàng sợ đến mức gắt gao ôm lấy chăn, muốn trụ khớp hàm không dám phát ra tiếng.
Hắn súc miệng sạch sẽ xong trở về, thấy Ký Mi vẫn ngồi ở trên giường bất động, cho rằng nàng không phát ra tiếng động là đang kháng cự hắn, liếc nàng cười lạnh nói:
"Sợ ta động vào ngươi, giả ngây giả dại muốn tránh đi sao?! Hừ, ngươi không cần sợ, đêm nay chúng ta tách ra ngủ, ngươi liền ngủ ở nơi này đi."
Xoay người trở về phòng trong, nằm thẳng lên giường, giận dỗi với nàng.
Bên ngoài sấm vang liên tục, ngẫu nhiên có một đạo tia chớp xẹc qua, đem phòng trong chiếu sáng như ban ngày, tiếp theo lại vang lên một tiếng sấm, phảng phất đại địa đều đang run rẩy.
Tiêu Nghiễn Trạch ban ngày bị dọa không nhẹ, lúc này nhắm mắt một cái tất cả đều là dữ tợn dị dạng ba tấc kim liên, không bao giờ muốn gặp lại cái thứ đồ vật kia một lần nữa. Đột nhiên, hắn cả kinh, chính mình có thể hay không vì kinh sợ chuyện này, về sau gặp được nữ nhân, tựa như buổi chiều nhìn đến đàn hát ca cơ như vậy, lại không có bất cứ hứng thú nào? Việc này không phải là nhỏ, hắn nhanh chóng ngồi dậy.
Lúc này, bỗng nhiên nghe được ầm một tiếng, hắn vén màn nhìn lên, nguyên lai là thê tử hướng bên này đi tới, đụng phải ghế thêu.
Hắn tò mò nàng muốn làm cái gì, chờ nàng sờ qua tới.
"Nghiễn Trạch...... Nghiễn Trạch...... Ngươi ở đâu?"
Nàng đối với bài trí trong phòng cũng là tính quen thuộc, sau khi đụng phải ghế thêu, lập tức hướng mép giường đi tới, liền phải khóc lên:
"Ta sợ hãi......" Thật sự là sợ không được, đành phải tới tìm hắn.
"Sợ hãi? Ngươi còn tới tìm ta!"
Hắn sửng sốt, đột nhiên phát hiện, thê tử sợ có lẽ căn bản không phải hắn, mà là tiếng sấm.
Nàng rốt cuộc sờ đến hắn, nắm chặt không buông tay:
"Nghiễn Trạch, ta là một người đang sợ hãi, ngươi có thể hay không ôm ta một cái, liền một hồi...... Liền một hồi......"
Tiêu Nghiên Trạch cầu mà không được, một tay đem người ôm vào trong lòng, giây lát cảm thấy không thích hợp:
"Ngươi sợ sấm? Như thế nào không nói sớm?"
Nàng nhỏ giọng biện giải:
"Ta...... Ta sợ ngươi không thích......"
"Thích, ai nói?"
"Chính ngươi nói nha, thời điểm vừa qua tết Đoan Ngọ, chính miệng ngươi nói với ta " ai thèm ôm ngươi "."
"......"
"Ta hiểu chuyện, Nghiễn Trạch, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không làm phiền ngươi lâu lắm, chỉ một lúc thôi. "
Chủ động nhào vào trong ngực, người đã đưa tới cửa, hắn như thế nào có thể ôm một cái liền bỏ qua đâu. Hắn ôm nàng, động tâm tư, cả người xao động, làm chuyện thứ nhất chính là thử nghiệm chính mình hay không còn bình thường. Tiêu Nghiễn Trạch lật người nàng qua ôn nhu hôn, sau đó cầm tay nàng đưa vào thứ ở giữa hai chân mình, thấp giọng nói bên tai nàng:
" Ký Mi, ta ôm ngươi, ngươi cũng đến giúp ta. Làm theo ta phân phó...... Đối, nhẹ một chút."
Nàng tuy rằng không hiểu, nhưng sợ hãi Tiêu Nghiễn Trạch lúc này bỏ nàng không màng, liền toàn ấn theo hắn phân phó. Chỉ chốc lát, cảm thấy trong tay đồ vật trướng đại, nàng nhịn không được vừa định đặt câu hỏi đây là cái gì, liền nghe Tiêu Nghiễn Trạch mang theo vui sướng nói:
"Sợ bóng sợ gió một hồi, nguyên lai không có việc gì, ta còn tưởng rằng sắp thành hoạn quan." [1]
[1] ý là anh sợ mình không còn khả năng ấy -_-