Hắn rất thích tâm tư đơn thuần, không che đậy cái gì của nàng, vô cùng cao hứng nói:
" Mi nhi của chúng ta lại ngoan như vậy, tình nguyện sợ hãi một mình, cũng không muốn chọc tướng công sinh khí." Hạ một nụ hôn trên trán nàng: " Nên khen thưởng Mi nhi như thế nào cho tốt đây? "
Nguyên lai là Kim Thúy nghe tiếng có người xách nước nên từ trong đi ra, làm bộ như không có việc gì, tiến vào để chờ chủ tử sai khiến, mọi người đều bận tối mặt, chẳng ai chú ý đến nàng.
" Không cần, ngươi đu xuống đi." Ký Mi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếng người bên tai càng ngày càng ít, tưởng là bọn hạ nhân đều đi xuống, không có bất ngờ gì xảy ra, Nghiễn Trạch liền xông đến xoa xoa nàng.
Quả nhiên, nghe trượng phu nói:
"Mới vừa rồi ngươi ôm ta, thân cũng dính nước mưa, mau vào đây cùng nhau tắm đi."
" Trừ khi ta đi nơi khác làm việc, còn những lúc ta vẫn ở Túc Thành, cho dù giông tố thế nào, ta cũng nhất định sẽ trở về bồi ngươi."
Hôm nay cũng không biết bị làm sao, lúc ở chỗ kia, nghe tiếng sấm như thấy bùa đòi mạng, vô luận như thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến, hiện tại đã ôm được thê tử, trong lòng cảm thấy vô cùng an ổn.
Không biết hắn có thể giữ lời được bao lâu, nhưng hiện tại hơi nước mờ mịt, hai người tình nghĩa lưu luyến, hắn có thể hứa như vậy, trong tâm nàng cảm thấy ấm áp dào dạt.
Ký Mi cười nói:
"Lời này chính là do ngươi nói, không cho phép quên."
"Ngươi trở về bồi ta, tuy rằng ta rất cao hứng nhưng cũng lo lắng. Mưa gió rất lớn, sấm sét lại đánh liên tục, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì....... ta không dám nghĩ tới." Những lời này là phát ra từ trong thâm tâm, nàng với hắn cùng vui buồn, san sẻ, lỡ như hắn xảy ra chuyện gì, nàng cũng khó bình yên.
"Hôm nay bên ngoài tạm thời có việc, ta mới trở về muộn như vậy, về sau trời có mưa, ta nhất định sẽ về sớm với ngươi."
"Nghiễn Trạch ngươi nói cho ta đi, để ta còn biết mình làm sai chỗ nào chọc ngươi tức giận."
Hắn nghĩ ngợi, nói cho nàng biết cũng tốt, để tránh sau này đầu óc không tỉnh táo, lại giống như bát thẩm, đây cũng coi như cảnh tỉnh nàng:
"Là do ngươi một hai muốn nghe. Mấy ngày hôm trước, người của thượng phòng nhặt được một cái tráp phía sau viện, trong đấy chứa toàn thứ đồ vật dâm dục, nương hoài nghi là của ta...."
Trong đầu Ký Mi nghĩ thầm, quả nhiên nhân cách đủ xấu, đến cả mẹ ruột cũng không xem ngươi là người tốt, nhưng nàng vẫn không hiểu, việc này thì có quan hệ gì tới nàng.
Nghiễn Trạch tiếp tục nói:
"Sau đó, ta lại phát hiện cái tráp này có thể là của bát thẩm, bát thúc hàng năm không ở nhà, việc nàng dùng nha hoàn để an ủi chính mình cũng không ngoài ý muốn, loại sự tình này, ta đã nghe đến nhiều. Cả trai lẫn gái, đều có thể tự thỏa mãn chính mình." Hắn tự giễu cười nói: "Lúc ấy ta bị nương làm cho tức giận nên đầu óc lộn xộn, về nhà vừa lúc nhìn thấy ngươi và Kim Thúy, cũng không khỏi miên man suy nghĩ."
"Ngươi, ngươi cho rằng ta và Kim Thúy sẽ làm như vậy..... phát sinh những chuyện giống người ta!?"
Hắn cười hì hì nói:
"Cho nên mới nói lúc ấy ta tức giận đầu óc lộn xộn, làm việc vô đạo lý. Kim Thúy vẫn là xử nữ, thì trước kia các ngươi có thể phát sinh chuyện gì được kia chứ. Ta chỉ sợ bát thẩm kia xúi giục các ngươi làm những việc không tốt, Mi Nhi ngươi nhớ rõ, về sau ít qua lại với bát thẩm, người kia không phải loại nữ nhân tốt."
Ký Mi dẩu miệng lên thật cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy muốn đánh chết biểu ca, đúng là thứ hỗn trướng, trong lòng không ngừng mắng Tiêu Nghiễn Trạch là đồ lưu manh.
"Mi nhi ngoan, lần này là do ta không tốt, ta có một cái nhẫn ngọc, ngày mai sẽ phái người mang về cho ngươi, ngón tay Mi nhi của chúng ta nhỏ xinh như ngọc, đeo vào khẳng định rất đẹp."
Nàng không lưu tình cắn hắn một cái:
"...... ta muốn ngủ."
Nghiễn Trạch bị đau, che miệng nói:
"Ngươi thật sự cắn ta!? Không phải ta đã nhận lỗi với nguơi rồi sao? Là do ngươi một hai đòi nghe, ta mới nói. Nói xong ngươi lại trở mặt."
Ai biết được ngươi nói ra chính là chuyện vũ nhục người khác, sớm biết vậy, ngươi có bắt ta quỳ xuống, ta cũng không muốn nghe.
"Tại sao có thể hoài nghi ta như vậy, từ sau khi chúng ta đính hôn, ta biết mình sẽ gả cho ngươi, cả đời này sẽ làm thê tử của ngươi. Ngươi không biết là ta cao hứng thế nào đâu. Tuy đôi mắt ta không tốt, nhưng tấm lòng của ta rất tốt, từ lúc ta gả vào, từng bước cẩn thận, chuyên tâm hầu hạ ngươi, cũng không dám lớn giọng với ngươi. Nhưng ta không nghĩ ra, ta sai ở chỗ nào, sai đến mức nào mà khiến ngươi nghĩ ta thành cái loại xấu hổ ấy. Ô.....ô..."
Quả nhiên là vì chuyện này, Nghiễn Trạch giữ mặt nàng lại lau nước cho nàng:
"Không phải ta đã nói sao, là do ta hồ đồ, chứ không phải ngươi sai."
"Ta vẫn luôn nghĩ, ta làm không tốt chỗ nào, mà nha hoàn khi dễ ta, em chồng không thích ta, ta chưa từng oán giận một câu, vì ta là thê tử của ngươi, chỉ cần ngươi quan tâm đến ta, còn những người khác nghĩ như thế nào ta không để bụng. Nhưng ngươi..... nhưng ngươi...." Ký Mi rất ủy khuất nói:
"Ta là người mù, sống đến giờ chỉ có một ước nguyện, là có thể làm thê tử tốt của ngươi, nhưng ta ở trong mắt ngươi lại là cái loại không có ý tứ như thế, thì ta sống còn có nghĩ gì."
"....Cái này...." Nghiễn Trạch hôn lên mắt nàng nói:
"Ta vốn là người làm ăn buôn bán, trong coi mấy cửa hàng, nên lòng nghi ngờ tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn những người khác một chút...."
"Đừng như vậy, đánh đi, đánh đi, xét đến cùng là ta sai."
Ký Mi giãy dụa: "Không cần"
Nhưng tay đang quơ lộn xộn, "không cẩn thận" trực tiếp đánh vào mũi hắn một cái thật mạnh, hắn đau đến mức chảy nước mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng biết mình đánh trúng hắn, nhưng không biết có nghiêm trọng hay không:
"Nghiễn Trạch ta đánh trúng chỗ nào của ngươi? Có đau hay không? "
"Đau....đau cái gì. Như mèo cào thôi."
Hắn chịu đựng cơn đau, ôn thê tử vào lòng:
"Mi nhi, nói đi nói lại cả vạn lần thì cũng do ta không nên miên man suy nghĩ. Đầu óc ta đúng là không tỉnh táo, ngươi tốt như vậy, nhưng lại cứ thích đi đoán mò. Ta bảo đảm sẽ không có lần sau."
Giả bệnh đến đây, cũng có thể thu lại được rồi: "Nếu không như ngươi nghĩ, thì ngươi có đuổi Kim Thúy đi nữa không? "
Nha đầu đen mập kia, tuy rằng hắn rất chướng mắt, nhưng hắn nghi kị si rồi, giờ lại đuổi nàng đi thì đúng thật là không thể nào nói nổi: "Nàng là nha hoàn hồi môn của ngươi, do ngươi định đoạt ta sẽ không can thiệp."
Ký Mi lúc này mới nín khóc mỉm cười:
"Ngươi thật tốt, không uổng công ta từ nhỏ đã muốn gả cho ngươi."
Hắn cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi: ".... Ngươi cũng vậy, có khổ sở gì trong lòng hãy nói với ta, đừng giấu."
"Sợ ngươi ghét bỏ ta, nói ta mắt mù tâm cũng không tốt, tính hay mách lẻo."
"Đúng rồi, Cửu thúc đang trên đường trở về, nghe nói đưa về một danh y ở kinh thành để xem bệnh cho lão thái thái, thuận tiện cũng để hắn xem mắt của ngươi đi, nói không chừng đôi mắt này còn có thể cứu chữa."
Ký Mi không dám ôm hy vọng quá lớn:
"Nếu..... xem xong rồi vẫn không thể khỏi thì sao?"
"Vậy lại thỉnh người khác xem tiếp"
Hắn nói tiếp:
"Nếu như vẫn không thể khỏi, thì cứ giống như bây giờ, ta dưỡng ngươi cả đời."
Nàng mỉm cười gật đầu: "Được"
Nghiễn Trạch thấy nàng mỉm cười xán lạn một lần nữa, liền nhanh chóng dỗ dành nàng, để nàng tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì ra khỏi phòng, dựa vào cây cột chỗ hành lang gấp khúc thở dài một hơi. Thầm nghĩ, về sau những chuyện không tốt sẽ không nói cho nàng biết nữa, đôi mắt của nàng không nhìn thấy, nên không thể tự mình kiểm chứng, sẽ buồn bực thành bệnh mất, hôm nay may mà phát hiện sớm, nếu để thêm mấy ngày sẽ có phiền toái.
-----
Mà lúc này, Ký Mi đang chui cả người vào trong chăn, từ dưới gối lấy ra gói điểm Kim Thúy mang cho mình, lén lút ăn. Hôm nay, nàng cậy sủng mà kiêu, làm một trận ầm ĩ nho nhỏ, trong lòng cảm giác rất thỏa mãn.
Đang ăn, thì nhớ tới lời Tiêu Nghiễn Trạch nói ban nãy, không khỏi nhíu mày, Cửu thúc thật sự có thể mang thần y trở về sao?
Ai, không nghĩ nhiều nữa, trước tiên phải ăn no bụng đã, vì thế liền cắn thêm một ngụm điểm tâm.