Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 34



Edit: Vân Uyên

Tiêu Nghiễn Trạch bị nước mưa xối lạnh đến thấu tim, vuốt ít bọt nước còn sót lại trên mặt xuống, đẩy thê tử ra, cười nói:

" Ta ở bên ngoài nghe tiếng sét đánh, liền nhớ tới ngươi, biết ngươi sẽ sợ hãi, nên quay trở về bồi ngươi. "

Lại sợ Ký Mi truy vấn hắn ban nãy ở nơi nào nên vội vàng nói tiếp:

"Ta nghe trưởng quầy báo cáo việc sổ sách, đến lúc trời chạng vạng mới xong, nên nghỉ ngơi luôn ở cửa tiệm."

Nghe hắn nói là trở về bồi mình, trong lòng Ký Mi lần nữa dâng lên một tia ấp ám. Nàng nắm tay hắn nói:

" Đi thôi, chúng ta mau vào nhà tắm rửa. "

" Ta đã gọi nha hoàn nấu nước, một lát nữa có thể tắm nước nóng." Nghiễn Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của nàng, nghĩ thầm, dầm mưa về nhà quả nhiên đáng giá.

" Nhưng cũng không nên mặc y phục ướt. " Ký Mi ôn nhu cười nói

" Thật muốn nhìn xem ngươi chật vật thành cái bộ dáng gì rồi." Đương nhiên, đây là một mong đợi tốt đẹp. Nàng mắt mù, cái gì cũng không làm được. Hai nguời đi vào bên trong, Nghiễn Trạch thắp đèn lên, tự mình lấy trung y khô từ trong rương ra để thay.

" Ta thật sự không nghĩ đến ngươi có thể trở về bồi ta." Nàng cười khanh khách nói " Ta tưởng ngươi còn đang giận ta."

Nghiễn Trạch xoa đầu nói:

" Chuyện nhỏ như hạt mè, không đáng sinh khí."

Lúc này, bên ngoài sét tiếp tục đánh, Ký Mi sợ đến mức nắm chặt đệm giường, bả vai co rụt lại, Nghiễn Trạch thấy vậy, chạy lại nắm tay nàng.

" Có ta đây, đừng sợ. "

Kỳ thật từ lúc vào phòng hắn đã luôn muốn hỏi một vấn đề.

" Ngươi vẫn luôn ở một mình?"

" Đúng vậy "

" Tại sao không gọi người bồi? "

" Vì ta cảm thấy ngươi sẽ không vui. "

Hắn rất thích tâm tư đơn thuần, không che đậy cái gì của nàng, vô cùng cao hứng nói:

" Mi nhi của chúng ta lại ngoan như vậy, tình nguyện sợ hãi một mình, cũng không muốn chọc tướng công sinh khí." Hạ một nụ hôn trên trán nàng:  " Nên khen thưởng Mi nhi như thế nào cho tốt đây? "

"..... Về sau không được phát hỏa với ta."

Nghiễn Trạch cảm thấy nàng đáng yêu hết sức, nên vẫn hứa với nàng:

"Mi nhi ngoan như vậy, ta làm sao có thể phát hỏa với ngươi được."

Hắn nghĩ thầm, vẫn là về nhà tốt hơn cả, ôm thê tử, cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Ôm Ký Mi, giúp nàng vượt qua từng trận sấm sét, cảm thấy người khác phong hoa tuyết nguyệt (1), ngắm cảnh đẹp phồn hoa, còn hắn thì bồi thê tử, giúp nàng khỏi sợ sấm, bất quá, tư vị cũng không giống người thường.

(1) chuyện yêu đương

Lúc này có nha hoàn gõ cửa, nói đã nấu xong nước. Nghiễn Trạch liền để các nàng mang nước nóng cùng bồn tắm tiến vào. Ký Mi nghe tiếng các nàng bận việc ra ra vào vào, đột nhiên nghĩ thầm, làm hạ nhân cũng thật không dễ dàng, chủ tử phân phó lúc nào, thì lúc ấy phải làm việc. Kim Thúy cũng không thể làm hạ nhân cả đời được.

Lúc này, nàng nghe tiếng Kim Thúy nói ở trước mặt:

"Thiếu nãi nãi, ngài đổi xiêm y sao?"

Nguyên lai là Kim Thúy nghe tiếng có người xách nước nên từ trong đi ra, làm bộ như không có việc gì, tiến vào để chờ chủ tử sai khiến, mọi người đều bận tối mặt, chẳng ai chú ý đến nàng.

" Không cần, ngươi đu xuống đi." Ký Mi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếng người bên tai càng ngày càng ít, tưởng là bọn hạ nhân đều đi xuống, không có bất ngờ gì xảy ra, Nghiễn Trạch liền xông đến xoa xoa nàng.

Quả nhiên, nghe trượng phu nói:

"Mới vừa rồi ngươi ôm ta, thân cũng dính nước mưa, mau vào đây cùng nhau tắm đi."

Trước khi ngủ được tắm nước nóng, nàng rất nguyện ý.

"Được" Nói rồi bắt đầu tháo thắt lưng, chỉ chốc lát liền cởi xong quần áo, được hắn bế vào trong thau tắm.

Bên ngoài mưa gió gào thét, trong nhà lại tình ý miên man, thật là ấm áp.

Hắn ngắm nàng, càng ngắm càng thích, liền ôm vào trong ngực.

" Trừ khi ta đi nơi khác làm việc, còn những lúc ta vẫn ở Túc Thành, cho dù giông tố thế nào, ta cũng nhất định sẽ trở về bồi ngươi."

Hôm nay cũng không biết bị làm sao, lúc ở chỗ kia, nghe tiếng sấm như thấy bùa đòi mạng, vô luận như thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến, hiện tại đã ôm được thê tử, trong lòng cảm thấy vô cùng an ổn.

Không biết hắn có thể giữ lời được bao lâu, nhưng hiện tại hơi nước mờ mịt, hai người tình nghĩa lưu luyến, hắn có thể hứa như vậy, trong tâm nàng cảm thấy ấm áp dào dạt.

Ký Mi cười nói:

"Lời này chính là do ngươi nói, không cho phép quên."

"Chỉ cần ta vẫn còn tồn tại, thì nhất định làm được."

Nói rất mạnh miệng, Ký Mi nói:

"Ngươi trở về bồi ta, tuy rằng ta rất cao hứng nhưng cũng lo lắng. Mưa gió rất lớn, sấm sét lại đánh liên tục, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì....... ta không dám nghĩ tới." Những lời này là phát ra từ trong thâm tâm, nàng với hắn cùng vui buồn, san sẻ, lỡ như hắn xảy ra chuyện gì, nàng cũng khó bình yên.

"Hôm nay bên ngoài tạm thời có việc, ta mới trở về muộn như vậy, về sau trời có mưa, ta nhất định sẽ về sớm với ngươi."

Nghiễn Trạch giúp nàng tắm rửa thân thể, lại lợi dụng sờ soạng khắp nơi. Ký Mi cười khanh khách nói:

"Ngươi khi dễ người." Thời điểm nàng giãy giụa làm văng lên mấy đóa bọn nước, không nghiêng không lệch vẩy vào mắt Tiêu Nghiễn Trạch, hắn vừa xoa mắt, vừa cười, nói:

"Khi dễ ngươi? Đúng vậy, tối nay ta trở về chính là để khi dễ ngươi."

Đem nàng ôm ra khỏi bồn tắm, ném lên giường, cúi người chặn nàng lại, hạ một nụ hôn lên môi nàng:

"Cái này cũng tính là khi dễ ngươi sao?"

Ký Mi lắc đầu cười " Không tính"

Hắn tách hai chân nàng ra, hôn xuống nơi xấu hổ đấy. Cái cảm giác nửa vời ấy của nàng lại tới, bị hắn liếm, nàng không khỏi run rẩy, lắc mình, khổ sở nói"

"Hiện tại...... là đang khi dễ ta."

Nghiễn Trạch cũng đã nhịn đến mức khó chịu, nhưng cố ý khơi lên dục hỏa của nảng, chen vào một chút, nhẹ đẩy chậm đưa, liền nghe nàng rên rỉ không ngừng, thân mình mềm nhũn, nước xuân chảy ra không ngừng, ướt cả đệm giường, nàng hưng phấn khẽ ngân nga run lên, dường như đang khóc nói:

"Ngươi đừng giày vò ta nữa, cầu ngươi, nhanh lên đi."

Hắn liền làm như nàng mong muốn, đỡ lấy eo nàng, tận lực đi lên, nghe tiếng nàng yêu kiều, mềm mại, tinh lực hắn liền dồn hết lên nàng, đến khi kiệt sức mới bỏ qua. Ôm thê tử tóc rối bù xù trong lòng, hắn cảm khái nói:

"Ngươi vẫn là tốt nhất, hôm nay ta ở bên ngoài cả người đều khó chịu, cho dù trời không mưa, đến nửa đêm, ta vẫn muốn trở về gặp ngươi."

Tuy rằng bên ngoài mưa gió gào thét, sấm sét ầm ầm, nhưng Ký Mi ở bên cạnh hắn, lại cảm thấy thập phần an toàn, nhịn không được chui vào lòng hắn cọ cọ, chủ động hiến hôn, Nghiễn Trạch động tình, lại cùng nàng hôn triền miên.

Má Ký Mi hơi đỏ lên, nằm lên cánh tay hắn, nhắm mắt, cười nói:

"Nghiễn Trạch, tại sao sáng nay ngươi tức giận?" Tìm hiểu rõ nguyên nhân hắn tức giận, để tránh sau này giẫm lên vết xe đổ.

"Nói ra thì rất dài." Hắn cầm một lọn tóc của nàng lên cuốn vào ngón tay:

"Ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà sinh khí với ngươi."

"Vậy nói ngắn gọn là được, ta muốn biết." Ký Mi nói:

"Nếu là do ta sai, ta sẽ sửa"

Nghiễn Trạch không muốn nói: "Ai, chuyện đã qua, ngươi cũng đừng hỏi đến."

Nàng không thuận theo, ôm cổ hắn làm nũng:

"Nghiễn Trạch ngươi nói cho ta đi, để ta còn biết mình làm sai chỗ nào chọc ngươi tức giận."

Hắn nghĩ ngợi, nói cho nàng biết cũng tốt, để tránh sau này đầu óc không tỉnh táo, lại giống như bát thẩm, đây cũng coi như cảnh tỉnh nàng:

"Là do ngươi một hai muốn nghe. Mấy ngày hôm trước, người của thượng phòng nhặt được một cái tráp phía sau viện, trong đấy chứa toàn thứ đồ vật dâm dục, nương hoài nghi là của ta...."

Trong đầu Ký Mi nghĩ thầm, quả nhiên nhân cách đủ xấu, đến cả mẹ ruột cũng không xem ngươi là người tốt, nhưng nàng vẫn không hiểu, việc này thì có quan hệ gì tới nàng.

Nghiễn Trạch tiếp tục nói:

"Sau đó, ta lại phát hiện cái tráp này có thể là của bát thẩm, bát thúc hàng năm không ở nhà, việc nàng dùng nha hoàn để an ủi chính mình cũng không ngoài ý muốn, loại sự tình này, ta đã nghe đến nhiều. Cả trai lẫn gái, đều có thể tự thỏa mãn chính mình." Hắn tự giễu cười nói: "Lúc ấy ta bị nương làm cho tức giận nên đầu óc lộn xộn, về nhà vừa lúc nhìn thấy ngươi và Kim Thúy, cũng không khỏi miên man suy nghĩ."

Nàng cứng họng, không biết nói gì, vừa muốn cười, vừa muốn khóc:

"Ngươi, ngươi cho rằng ta và Kim Thúy sẽ làm như vậy..... phát sinh những chuyện giống người ta!?"

Hắn cười hì hì nói:

"Cho nên mới nói lúc ấy ta tức giận đầu óc lộn xộn, làm việc vô đạo lý. Kim Thúy vẫn là xử nữ, thì trước kia các ngươi có thể phát sinh chuyện gì được kia chứ. Ta chỉ sợ bát thẩm kia xúi giục các ngươi làm những việc không tốt, Mi Nhi ngươi nhớ rõ, về sau ít qua lại với bát thẩm, người kia không phải loại nữ nhân tốt."

Ký Mi dẩu miệng lên thật cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy muốn đánh chết biểu ca, đúng là thứ hỗn trướng, trong lòng không ngừng mắng Tiêu Nghiễn Trạch là đồ lưu manh.

Tiêu Nghiễn Trạch thấy bộ dáng nàng bĩu môi giận dỗi rất là đáng yêu liền cúi xuống ngậm lấy cái miệng nhỏ của nàng:

"Mi nhi ngoan, lần này là do ta không tốt, ta có một cái nhẫn ngọc, ngày mai sẽ phái người mang về cho ngươi, ngón tay Mi nhi của chúng ta nhỏ xinh như ngọc, đeo vào khẳng định rất đẹp."

Nàng không lưu tình cắn hắn một cái:

"...... ta muốn ngủ."

Nghiễn Trạch bị đau, che miệng nói:

"Ngươi thật sự cắn ta!? Không phải ta đã nhận lỗi với nguơi rồi sao? Là do ngươi một hai đòi nghe, ta mới nói. Nói xong ngươi lại trở mặt."

Ai biết được ngươi nói ra chính là chuyện vũ nhục người khác, sớm biết vậy, ngươi có bắt ta quỳ xuống, ta cũng không muốn nghe.

Nghiễn Trạch nghe tiếng nàng hít hít nước mũi, biết nàng đang khóc, nghĩ ngợi, liền quyêt định dỗ nàng trước:

"Được rồi, được rồi, không phải ta đã biết các ngươi không làm loại chuyện này rồi hay sao."  Nói xong, liền đem thê thử ôm vào ngực, thấy nàng không kháng cự, nên nghĩ chuyện này đã qua, lại nói thêm vài lời âu yếm rồi mới ngủ.

----- sstruyện ăn cắp.

Ngày thứ hai, khi mặt trời đã lên cao. Ký Mi lại yêu cầu lần nữa, Nghiễn Trạch mới đen nàng đi thăm lão thái thái. Đáng tiếc, đến nơi rồi, nhưng cha mẹ hắn lại nói lão thái thái vẫn còn đang hôn mê, có lúc tỉnh lại, nhưng không thể nhận ra ai. Ký Mi chỉ có thể nắm tay lão thái thái, khổ sở rơi nước mắt, việc gì cũng không thể làm.

Từ chỗ lão thái thái đi ra, Ký Mi bước đi càng thêm vô lực, đi ba bước liền phải nghỉ một bước. Kỳ thật buổi sáng rời giường, Nghiễn Trạch đã cảm thấy nàng uể oải ỉu xìu, nhưng cứ tưởng đêm qua vận động quá mệt mỏi, nên cũng không để ý. Nhưng hôm nay nàng cứ bước ba bước lại nghỉ, hắn không thể không để tâm.

"Ký Mi, ngươi không thoải mái? "

Ký Mi uể oải gật đầu: "Rất không thoải mái.....đêm hôm qua một đêm không ngủ, đầu óc có chút đau."

Mới vừa nói xong, một trận gió thổi tới, Ký Mi lấy khăn che miệng, ho khan hai tiếng, sau đó nhắm mắt, lảo đảo ngã lên người trượng phu, Nghiễn Trạch nhanh tay tiếp được:

"Ký Mi, Ký Mi."

Nàng mảnh mai vô lực nói: "Nghiễn Trạch ta không đủ sức, đi không nổi...."

Hắn liền bế ngang nàng lên, một bên kêu Kim Thúy đi gọi đại phu, một bên bước nhanh về phía viện mình. Vào phòng, đem thê tử đặt xuống giường, kiểm tra trán nàng không thấy nóng lên:

"Ngươi làm sao vậy?"

"Ta cũng không biết, cả người đều mệt mỏi, cổ họng lại rất đau....." Bày ra bộ dáng kiên cường: "Tướng công, nếu ngươi đang vội thì cứ đi đi, ta đã có người chiếu cố, ngủ dậy một giấc liền không có chuyện gì."

Nói thế, nhưng tay lại túm chặt ống tay áo hắn, biểu tình cũng hết sức đau khổ.

Hắn nào có thể mặc kệ nàng: "Hôm nay ta không có việc gì, có thể lưu lại bồi ngươi."

Chỉ chốc lát, Kim Thúy đã mời được bà y tiến vào, xem xong liền nói do hỏa khí quá nhiều, uống hai phương thuốc là có thể khỏi. Nghiễn Trạch nhanh chóng đi phân phó người bốc thuốc, trở về liền đuổi Kim Thúy đi nấu thuốc, còn mình ở lại bồi Ký Mi nói chuyện. Hắn phát hiện hai mắt của thê tử căn bản không nhìn vào hắn, tuy rằng nàng bị mù hai mắt, nhưng mỗi lần cùng hắn nói chuyện, nàng đều hướng tầm mắt về phía hắn.

Hắn có một dự cảm không lành. Lúc này, Kim Thúy đã nấu xong thuốc, Nghiễn Trạch bưng chén thuốc trở về, đỡ thê tử ngồi dậy, giúp nàng uống:

"Mau uống thuốc khi còn nóng, uống xong ngủ tiếp một giấc, tỉnh dậy sẽ tốt lên." Đối với Ký Mi mà nói, việc uống thuốc rất bình thường, cho nên Nghiễn Trạch cũng không để bụng khuyên bảo. (*)

*Ký Mi bị mù nên phải thường xuyên uống thuốc để chữa khỏi mắt. Bạn nào không rõ có thể đọc lại những chương trước.

Ký Mi bưng chén thuốc lên, ai oán thở dài: "Nghiễn Trạch..... ta.... khụ khụ...."

Nàng dùng khăn che miệng, bỗng nhiên ho lớn một tiếng, tay run lên, chén thuốc kia đổ hoàn toàn lên người Tiêu Nghiễn Trạch, nàng "vô ý" hỏi:

"Nghiễn Trạch thuốc đâu, đã đổ hết lên người ngươi rồi sao?"

Nghiễn Trạch nhìn bát dược đổ đầy lên người mình, nhưng vẫn nhịn xuống:

"Không có việc gì, đều đổ hết lên đệm giường, không đáng ngại, nhưng dược đã bị đổ hết một nửa, ta lại đi phân phó người nấu thêm một chén khác."

Nói xong, liền mở rương lấy y phục mới để thay.

Chén thuốc mới được nấu xong, hắn cho rằng nàng uống hết thuốc, ngủ một giấc, tỉnh dậy là có thể khỏi hẳn. Không nghĩ tới, lúc tỉnh dậy tinh thần còn uể oải hơn lúc ttrước

Hắn mờ hồ cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là vì chuyện tốt qua, khiến nàng tức giận thành như vậy?

"Ký Mi..... Ký Mi.... " Hắn ngồi bên giường nắm tay nàng nhỏ giọng hỏi:

"Có phải trong lòng ngươi đang có chuyện lừa ta?"

Nàng yên lặng lắc đầu:

"Ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lại thôi, Nghiễn Trạch vất vả cho ngươi rồi, ta không thể chia sẻ cùng ngươi, Họa Nhi các nàng lại không ở đây, bất quá bên ngoài cũng còn có mấy người có thể cùng ngươi tâm sự, ngươi có thể đi tìm các nàng, đừng động đến ta."

Nàng nói hắn giống như là kẻ chỉ biết đến thân thể của nàng, hắn lập tức phản bác:

"Hừ, ngươi cho rằng ta cưới ngươi, chỉ vì cái này? Ngươi cũng quá xem thường ta."

Nàng không lên tiếng, Nghiễn Trạch phải nhanh chân đi dỗ nàng:

"Ký Mi, chúng ta là phu thê, trong lòng ngươi có việc gì phiền muộn, hãy nói với ta, đừng lo lắng một mình. Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngươi cứ tiếp tục bệnh như vậy, một ngày ăn cũng không được bao nhiêu, không phải là đang tự bức khổ chính mình sao? "

Ký Mi thấp giọng khóc nức nở, nói:

"Nghiễn Trạch trong lòng ngươi, ta là cái dạng người gì?"

Hắn nói: "Đương nhiên là một thê tử hiền huệ, thiện lương ôn nhu."

"Vậy ngươi tại sao có thể.... tại sao xó thể....." Nàng nức nở nói:

"Tại sao có thể hoài nghi ta như vậy, từ sau khi chúng ta đính hôn, ta biết mình sẽ gả cho ngươi, cả đời này sẽ làm thê tử của ngươi. Ngươi không biết là ta cao hứng thế nào đâu. Tuy đôi mắt ta không tốt, nhưng tấm lòng của ta rất tốt, từ lúc ta gả vào, từng bước cẩn thận, chuyên tâm hầu hạ ngươi, cũng không dám lớn giọng với ngươi. Nhưng ta không nghĩ ra, ta sai ở chỗ nào, sai đến mức nào mà khiến ngươi nghĩ ta thành cái loại xấu hổ ấy. Ô.....ô..."

Quả nhiên là vì chuyện này, Nghiễn Trạch giữ mặt nàng lại lau nước cho nàng:

"Không phải ta đã nói sao, là do ta hồ đồ, chứ không phải ngươi sai."

"Ta vẫn luôn nghĩ, ta làm không tốt chỗ nào, mà nha hoàn khi dễ ta, em chồng không thích ta, ta chưa từng oán giận một câu, vì ta là thê tử của ngươi, chỉ cần ngươi quan tâm đến ta, còn những người khác nghĩ như thế nào ta không để bụng. Nhưng ngươi..... nhưng ngươi...." Ký Mi rất ủy khuất nói:

"Ta là người mù, sống đến giờ chỉ có một ước nguyện, là có thể làm thê tử tốt của ngươi, nhưng ta ở trong mắt ngươi lại là cái loại không có ý tứ như thế, thì ta sống còn có nghĩ gì."

"....Cái này...." Nghiễn Trạch hôn lên mắt nàng nói:

"Ta vốn là người làm ăn buôn bán, trong coi mấy cửa hàng, nên lòng nghi ngờ tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn những người khác một chút...."

Giải thích này không thỏa đáng, phải giải thích lần nữa:

"Đây là đạo lý gì? Cha ta ngồi xử án cũng không nhìn thê nữ thành tội phạm."

Nàng khóc nức nở nói: "Nguyên lai, ta ở trong mắt ngươi cũng chẳng khác gì mấy phong nguyệt xướng kĩ kia." [1]

[1] phong nguyệt kĩ xướng chỉ mấy nàng kĩ nữ.

Hắn cả giận nói: "Ngươi sao có thể tự vũ nhục chính mình!"

Nàng không cam chịu yếu thế, ngang ngược ngước mắt lên nói:

"Là ngươi vũ nhục ta."

"....." Nghiễn Trạch đuối lý, khí thế so với nàng cũng giảm bớt: "Là ta sai, là ta sai. Ngươi đánh ta cho bớt giận đi."

Ký Mi gạt nước mắt nói: "Không nỡ"

Hắn cho là nàng hết giận, nắm tay nàng khoa tay múa chân nói:

"Đừng như vậy, đánh đi, đánh đi, xét đến cùng là ta sai."

Ký Mi giãy dụa: "Không cần"

Nhưng tay đang quơ lộn xộn, "không cẩn thận" trực tiếp đánh vào mũi hắn một cái thật mạnh, hắn đau đến mức chảy nước mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng biết mình đánh trúng hắn, nhưng không biết có nghiêm trọng hay không:

"Nghiễn Trạch ta đánh trúng chỗ nào của ngươi? Có đau hay không? "

"Đau....đau cái gì. Như mèo cào thôi."

Hắn chịu đựng cơn đau, ôn thê tử vào lòng:

"Mi nhi, nói đi nói lại cả vạn lần thì cũng do ta không nên miên man suy nghĩ. Đầu óc ta đúng là không tỉnh táo, ngươi tốt như vậy, nhưng lại cứ thích đi đoán mò. Ta bảo đảm sẽ không có lần sau."

Giả bệnh đến đây, cũng có thể thu lại được rồi: "Nếu không như ngươi nghĩ, thì ngươi có đuổi Kim Thúy đi nữa không? "

Nha đầu đen mập kia, tuy rằng hắn rất chướng mắt, nhưng hắn nghi kị si rồi, giờ lại đuổi nàng đi thì đúng thật là không thể nào nói nổi: "Nàng là nha hoàn hồi môn của ngươi, do ngươi định đoạt ta sẽ không can thiệp."

Ký Mi lúc này mới nín khóc mỉm cười:

"Ngươi thật tốt, không uổng công ta từ nhỏ đã muốn gả cho ngươi."

Hắn cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi: ".... Ngươi cũng vậy, có khổ sở gì trong lòng hãy nói với ta, đừng giấu."

"Sợ ngươi ghét bỏ ta, nói ta mắt mù tâm cũng không tốt, tính hay mách lẻo."

"Đúng rồi, Cửu thúc đang trên đường trở về, nghe nói đưa về một danh y ở kinh thành để xem bệnh cho lão thái thái, thuận tiện cũng để hắn xem mắt của ngươi đi, nói không chừng đôi mắt này còn có thể cứu chữa."

Ký Mi không dám ôm hy vọng quá lớn:

"Nếu..... xem xong rồi vẫn không thể khỏi thì sao?"

"Vậy lại thỉnh người khác xem tiếp"

Hắn nói tiếp:

"Nếu như vẫn không thể khỏi, thì cứ giống như bây giờ, ta dưỡng ngươi cả đời."

Nàng mỉm cười gật đầu: "Được"

Nghiễn Trạch thấy nàng mỉm cười xán lạn một lần nữa, liền nhanh chóng dỗ dành nàng, để nàng tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì ra khỏi phòng, dựa vào cây cột chỗ hành lang gấp khúc thở dài một hơi. Thầm nghĩ, về sau những chuyện không tốt sẽ không nói cho nàng biết nữa, đôi mắt của nàng không nhìn thấy, nên không thể tự mình kiểm chứng, sẽ buồn bực thành bệnh mất, hôm nay may mà phát hiện sớm, nếu để thêm mấy ngày sẽ có phiền toái.

-----

Mà lúc này, Ký Mi đang chui cả người vào trong chăn, từ dưới gối lấy ra gói điểm Kim Thúy mang cho mình, lén lút ăn. Hôm nay, nàng cậy sủng mà kiêu, làm một trận ầm ĩ nho nhỏ, trong lòng cảm giác rất thỏa mãn.

Đang ăn, thì nhớ tới lời Tiêu Nghiễn Trạch nói ban nãy, không khỏi nhíu mày, Cửu thúc thật sự có thể mang thần y trở về sao?

Ai, không nghĩ nhiều nữa, trước tiên phải ăn no bụng đã, vì thế liền cắn thêm một ngụm điểm tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.