Hoa viên nhà mình, đi dạo cũng chẳng có cảm giác gì mới mẻ, vui sướng lúc này của Nghiễn Trạch toàn đến từ thê tử, nhìn nàng mang theo ý cười, xinh đẹp đứng ở bên giàn hoa, so với ngắm hoa còn thú vị hơn. Hắn nghĩ thầm, nếu nàng có đôi mắt tốt, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, đến lúc đó nhìn nàng lúc kinh ngạc lúc tò mò, nhất định thập phần thú vị, không khỏi hết sức chờ mong.
Phong cảnh kiều diễm, đứng bên cạnh giai nhân, Nghiễn Trạch thấy bốn bề vắng lặng, liền ôm bả vai thê tử, ở trên má nàng hạ một nụ hôn. Ký Mi biết hắn dám làm như vậy, tất nhiên đã sớm cảnh giác bốn phía, vì thế dựa vào trong lòng ngực hắn:
"Nghiễn Trạch, ngươi đi rồi nhanh chóng trở về a."
Hắn sờ lên chóp mũi nàng:
"Ngươi nói xem đến lúc ta trở về, đôi mắt của ngươi đã khỏi hay chưa?"
"......" Ký Mi hy vọng như thế, nhưng nàng đã sớm không dám ôm hy vọng:
"Sao có thể dễ dàng khỏi như vậy. Không phải ngươi nói, ngươi thấy Phương đại phu này cũng là kẻ gà mờ lừa đảo sao. Ngươi nói hắn là kẻ lừa đảo, ta cũng không tin hắn."
Nghiễn Trạch nói:
"Ta nói " có khả năng ", chứ không một mực chắc chắn hắn là kẻ lừa đảo."
Vươn tay quơ quơ ở trước mắt nàng:
"Ngươi hiện tại có thể nhìn mơ hồ một chút ánh sáng hay không?"
Nàng chậm rãi lắc đầu, Nghiễn Trạch liền nâng mặt nàng lên, hạ một nụ hôn trên ấn đường nàng:
"Ngươi tốt như vậy, ông trời sao có thể bỏ mặc ngươi cả đời nhìn không thấy, chịu đựng mười năm cũng đủ rồi, sau này là thời điểm để bồi thường ngươi."
"Bồi thường ta? Là ngươi thích ta sao?" Nàng cười vô cùng ngây thơ.
Rõ ràng biết nàng nhìn không thấy, nhưng bị ánh mắt " cực nóng " của nàng nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn đem mặt nàng vặn sang một bên:
"Không biết e lệ."
Ký Mi mất mát nói:
"Về sau ta sẽ không hỏi nữa." Từ trong lòng hắn giãy dụa thoát ra, xoay người sờ đóa hoa đã nở rộ, thật cẩn thận hái một cành, đặt ở trước mũi nhẹ ngửi. Tiêu Nghiễn Trạch nhìn dung nhan nàng xinh đẹp, không khỏi tim đập thình thịch, ôm bả vai nàng cười nói:
"Ta chưa nói không thể hỏi, chỉ là muốn ngươi nhỏ giọng một chút, không để bị người khác nghe được." Nắm tay nàng, đi về phía đình bị cây cối che lấp.
Ký Mi thầm cảm thấy có chuyện không tốt, không muốn đi qua:
"Tại sao không còn ánh mặt trời? Không khí lại lạnh làm ta cảm thấy lạnh, chúng ta ra chỗ có ánh mặt trời đi."
Nghiễn Trạch ngồi xuống trước, sau đó đem thê tử ôm ở trên đùi, xoa ngực nàng cười nói:
"Ta ôm ngươi như vậy còn không đủ ấm sao?" Ký Mi đẩy tay hắn xuống:
"Đừng như vậy, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta."
Nghiễn Trạch một mặt ôm chặt không cho nàng động đậy, một mặt đem tay thâm nhập vào trong xiêm y nàng vuốt ve.
"Muốn thân thiết, chúng ta trở về không tốt sao, đừng ở chỗ này, quá mất mặt."
Kỳ thật Nghiễn Trạch cũng không nghĩ sẽ thân thiết, chính là thấy bốn bề vắng lặng lại cực kì nhàm chán, chỉ muốn khiêu khích nàng mà thôi. Có thể thấy được thê tử không thuận theo hắn, trong lòng liền không thoải mái, lạnh giọng uy hiếp nói:
"Lục Ký Mi, ngươi cả người đều là của ta, sờ vài cái có làm sao?"
Ký Mi cúi đầu che mặt:
"...... Nếu không chịu bồi ta ngắm hoa, vậy không cần đưa ta ra ngoài. Sớm biết như vậy, ở trong phòng hầu hạ ngươi thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đối xử với ta không giống những người khác, nhưng kết quả là, vẫn giống nhau......" Nói xong, lấy khăn ra lau khóe mắt không có một tí nước mắt nào.
Hắn chột dạ:
"Không giống với những người khác? Người khác nào?"
"Ta nghe người ta nói, hiện tại ở bên ngoài chơi gái đã thành phong trào, các nam nhân thường mang ca cơ vũ nữ đi du lịch, lúc uống rượu còn có người mua vui bên cạnh, nói vậy chính là lúc uống rượu ôm các nàng ngồi bên cạnh, tùy ý khinh bạc." Nàng oán trách nói:
"Ngươi đối xử với ta như vậy, không phải ta cũng giống với các nàng sao."
Nghiễn Trạch càng thêm chột dạ, cười khổ nói:
"Ca cỡ vũ nữ, gặp dịp thì chơi thôi. Ta hiện tại ôm ngươi, lại là thực tình thực lòng."
Nàng nhoẻn miệng cười:
"Nếu là thực tình thực lòng, vừa rồi ta hỏi ngươi, có thích ta hay không, ngươi vì cái gì còn không thừa nhận."
Hắn sửng sốt, phì cười nói:
"Tâm tư ngươi thật giảo hoạt, dám ép ta nói." Ôm lấy gáy nàng, kéo mặt nàng kề sát mặt mình, nhẹ nhàng hôn nàng:
"Mi Nhi, ta thích ngươi."
Ký Mi " ngượng ngùng " cúi đầu, giây lát lại lộ ra khuôn mặt u sầu:
"Đáng tiếc, đến mặt người thích mình trông như thế nào ta cũng không biết." Biểu ca là loại bại hoại, lừa đảo, lời nói "thích" của hắn không đáng tin. Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh qua từng ấy năm hắn đã nói với biết bao nhiêu nữ tử câu nói này.
Nghiễn Trạch sau khi nghe xong, trong lòng tê rần, đem bàn tay trong áo nàng rút ra, hai tay vòng lấy nàng an ủi nói:
"Phương đại phu, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi. Chờ đôi mắt ngươi tốt lên rồi, chúng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ."
Nàng hơi hơi gật đầu. Lúc này nàng nghe được có tiếng bước chân đi tới, đẩy trượng phu ra, liền đứng dậy:
"Có người tới."
Nghiễn Trạch không nghe được tiếng bước chân, tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Cửu thúc đi về hướng này, thê tử đã đứng dậy, hắn cũng quy củ đứng lên.
Tiêu Phú Thanh tìm hai người ở hoa viên, xa xa nhìn thấy hai người bọn họ đôi lông mày liền nhăn lại, thằng cháu trai này của hắn đúng là đầu óc dâm tà, tính ở nơi hoang vắng này làm ra những chuyện không tốt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiễn Trạch.
Nghiễn Trạch buồn bực, Cửu thúc không phải đang có khách sao, tại sao còn chạy tới phá hư chuyện tốt của bọn họ. Hắn cung kính nói:
"Cửu thúc."
Tiêu Phú Thanh nói:
"Ta có mấy câu muốn nói với Ký Mi, ngươi tránh đi một chút."
"......" Nghiên Trạch không có biện pháp nào, chỉ đành nói:
"Vâng." Tránh ra vài bước, sau đó ôm bả vai nhìn bọn họ.
Tiêu Phú Thanh hạ giọng hỏi Ký Mi:
"Vừa rồi ngồi ở hành lang, thời điểm có một người làm rớt chồng sách ngay dưới chân ngươi, hắn có nói với ngươi chuyện gì sao?"
Nàng nghiêm túc nhớ lại:
"...... Hắn hình như nói, nho nhỏ tiểu...... Tỷ...... Ngươi ngươi...... Cây quạt......"
Tiêu Phú Thanh khó hiểu hỏi:
"Ngươi có nghe hắn nói chuyện?"
Ký Mi nghiêm túc gật đầu:
"Ân, hắn là một người nói lắp. Trừ bỏ cái này, chưa nói gì khác, làm sao vậy, Cửu thúc?"
Tiêu Phú Thanh thập phần khẳng định Thẩm Hướng Nghiêu không có cà lăm:
"Có vài tờ bản thảo không tìm thấy, ta cho rằng lúc người kia nhặt quạt đã đưa nhầm cho ngươi."
Nàng lắc đầu:
"Chưa từng đưa cho ta."
"Không có chuyện gì khác." Tiêu Phú Thanh thần sắc ngưng trọng xoay người rời đi, thấy Nghiễn Trạch vẻ mặt tò mò nhìn hắn, hắn chủ động giải thích nói:
"Không thấy vài tờ bản thảo, hỏi Ký Mi xem nàng có thấy đâu không, nàng lại không thấy được, ngươi có thấy đâu không."
Nghiễn Trạch không thể nghĩ ra:
"Ký Mi...... Nhìn? Ngài hỏi ta cũng được, Ký Mi đâu thể nhìn thấy gì, mà lúc đấy ta cũng không thấy trên tay ngài cầm bản thảo." Lại cười hỏi:
"Bằng hữu ngài đi rồi?"
Tiêu Phú Thanh mím môi, ngây ngốc:
"...... Đi rồi." Hy vọng Thẩm Hướng Nghiêu không có ý nghĩ gì, là do hắn đa tâm.
"Ngài, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Tiêu Phú Thanh nói:
"Nơi này quá mức râm mát, ngươi đưa Ký Mi đi nơi khác ngắm hoa tản bộ đi." Nói xong, yên lặng rời đi
Nghiễn Trạch trong lòng không khỏi nghĩ thầm, Cửu thúc bị làm sao vậy, giống như có tâm sự, chẳng lẽ thật sự làm mất bản thảo quan trọng.
Lúc này Ký Mi hướng về phía trượng phu nói:
"Cửu thúc nói nơi này râm mát, ta cũng cảm thấy vậy, chúng ta đi thôi." Vươn tay đưa cho Nghiễn Trạch, nửa làm nũng nói:
"Chúng ta đi thôi." Nghiễn Trạch liền dắt tay nàng, không có ý tốt cười nói:
"Được, chúng ta trở về."
Hắn đã kìm nén không được muốn đem thê tử lột sạch, đang nghĩ lát nữa sẽ thân thiết với nàng kiểu gì. Không nghĩ mới vừa ra khỏi hoa viên, liền đụng phải nha hoàn bên cạnh mẫu thân, Hương Mai.
Hương Mai u sầu đầy mặt nói:
"Đại thiếu gia, thái thái có việc, kêu ngài qua một chuyến."
Nghiễn Trạch nghĩ thầm, quá xui xẻo, mỗi lần muốn cùng thê tử làm chuyện tốt đều bị cha mẹ tới quẫy nhiễu:
"...... Ta qua liền, ngươi đưa thiếu nãi nãi trở về." Để Hương Mai đỡ thê tử, ba bước hắn cũng gộp lại thành hai bước, nhanh chân đi gặp mẫu thân.
Trong viện im ắng, Nghiễn Trạch thấp thỏm vén mành lên:
"Nương, ta tới rồi." Phát hiện trong phòng cũng không có nha hoàn, ẩn ẩn nghe được có tiếng khóc. Trong lòng nói thầm, chẳng lẽ là Trà nhi lại tới cáo trạng không thành. Hắn tò mò đi về hướng phòng ngủ, mới vừa bước một chân vào, liền thấy một cái bình sứ nhỏ bay lại đây, nện vào khung cửa, vỡ thành từng mảnh nhỏ bay khắp nơi, cũng không biết chất lỏng bên trong là gì, bắn tung toé, vung lên người Nghiễn Trạch một ít. Hắn vội vàng lấy khăn phủi đi, lúc này hắn ngửi được một mùi hương nồng nặc thấm vào người, liền biết được nước trong chai chính là nước tường vi.
Chu thị thấy mình thiếu chút nữa đã ném cái chai trúng người nhi tử, cũng không khóc, vội vàng đứng lên nói:
"Nghiễn Trạch để nương nhìn xem có bị thương ở đâu không?"
Hắn lắc đầu:
"Không bị thương, nương, ngài làm sao vậy?"
Chu thị chỉ lo lấy khăn lau nước mắt, không lên tiếng. Nghiễn Trạch phí hết công phu miệng lưỡi mới hỏi ra được tình hình thực tế, nguyên lai là Vệ di nương của phụ thân có thai, là chính thê trong lòng lại không thoải mái, hơn nữa Cửu thúc trở về đã nhiều ngày, mẫu thân bất giác liên tưởng đến, nếu nhi tử do Vệ di nương sinh ra lớn lên có tài giống như Cửu thúc, có khi nào sẽ đem nhi tử cùng vợ cả ép đến chết.
"......" Nghiễn Trạch an ủi nói:
"Ngài miên man suy nghĩ quá nhiều rồi. Đâu phải người nào cũng có năng lực giống như Cửu thúc, thi đậu công danh vào kinh làm quan? Cứ cho rằng hắn có thể đi! Nhưng ngài xem, Cửu thúc vẫn là tôn sùng mẹ cả, tận hiếu với lão thái thái hay sao."
"Ta sao có thể so với lão thái thái a" Chu thị khóc nói.
Đúng là không thể so sánh với lão thái thái, lão thái thái tuyệt đối sẽ không đem sự tình liên tưởng xa đến như vậy, di nương mang thai, liền nghĩ đến di nương muốn sinh nhi tử, sinh nhi tử ra liền nghĩ đến muốn đoạt vị trí của dòng chính thất. Nghiễn Trạch nói:
"Ngài yên tâm đi, việc trong nhà đã đủ làm ngài vất vả, Vệ di nương thì cứ mặc kệ nàng đi, ta chẳng sợ nàng cho ta thêm một đệ đệ, tuổi tác của chúng ta cách nhau quá xa, hắn cũng không thể làm nổi lên sóng gió gì đâu, ngài cảm thấy hài tử kia là Cửu thúc tương lai, nói không chừng còn chẳng bằng bát thúc."
Chu thị lúc này mới thu nước mắt, lời nói thấm thía:
"Nghiễn Trạch ngươi nhất định phải cố gắng cho bằng được. Cha ngươi giao việc cho ngươi xử lí, ngươi cần phải để bụng, bất cứ việc gì cũng thể có nửa điểm làm qua loa. Mấy thúc thúc, đệ đệ tương lai của ngươi đều khó đối phó, ngươi phải đề phòng nhiều người lắm, đừng cho rằng ai cũng có thể cùng chí hướng."
"......" Vốn là hắn trấn an mẫu thân, kết quả biến thành mẫu thân giáo huấn hắn. Nghiễn Trạch thở dài:
"Vâng, lời ngài nói, ta đều nhớ kỹ."
"Ngươi lần này đi ra ngoài làm việc, đem tâm tư thu lại, đừng trêu chọc thị phi." Chu thị thập phần suy nghĩ thay nhi tử:
"Còn chuyện cưới vợ, là cha mẹ khiến ngươi thua thiệt, cho nên ngươi ở bên ngoài cứ tìm nữ nhân bồi thường chính mình, chúng ta đều mắt nhắm mắt mở. Hiện tại đã cưới Ký Mi vào cửa, ngươi cũng nên nghĩ bước tiếp theo."
"Bước tiếp theo?"
"Đôi mắt nàng không thể trị khỏi, chẳng lẽ hậu viện cả đời không có nữ chủ nhân sao?" Chu thị nói:
"...... Ta cùng cha ngươi đã thương lượng, sẽ cho ngươi cưới thêm một bình thê [1]."
[1] bình thê: Người vợ cả, lớn nhất gọi là Chính thê (正妻) hay Đích thê (嫡妻), có lễ và địa vị cao, sánh ngang với người chồng. Trong vài trường hợp, người đàn ông có thể cưới hai người vợ có địa vị ngang nhau, gọi là bình thê. Cưới bình thê cũng có nghĩa là trong nhà có hai chính thê.
"Bình thê cũng dòng chính?"
Sắc mặt Nghiễn Trạch liền trở nên khó coi:
"Thật mất mặt, ta không làm, về sau đừng nhắc lại." Dứt lời, đứng dậy bỏ đi. Chu thị chạy nhanh túm lấy hắn:
"Ngươi quay lại cho ta." Nghiễn Trạch nghiêng người tránh, thoát khỏi bàn tay Chu thị, sải bước ra ngoài.
Có những thương nhân hàng năm làm ăn ở bên ngoài, nơi đất khách quê người lập gia thất, cưới một người vợ để quản lí chuyện trong nhà, chờ sau khi hồi hương, nếu vị chính thê ở nhà may mắn không chết, liền xuất hiện tình huống có hai chính thê. Tiêu Nghiễn Trạch hắn luôn luôn ở nhà, chưa từng ra ngoài bôn ba, cưới hai chính thê để ở nhà, bại hoại gia phong cùng tổ tông quy củ, nếu hắn cưới bình thê, há phải trở thành trò cười cho Túc Thành.
Nghiễn Trạch uể oải trở lại phòng mình, thấy Ký Mi ngồi ở trước bàn uống trà, Kim Thúy ở một bên xoa bóp chân cho nàng:
"Hôm nay ngài đi bộ quá xa, ngồi đây nghỉ ngơi cho tốt đi."
Ký Mi lúc này ngửi được một cỗ u hương, liền nói Kim Thúy:
"Kim Thúy, ngươi nhìn xem ai tới?"
Kim Thúy vừa quay đầu lại thấy là Tiêu Nghiễn Trạch, bị dọa một cái giật mình:
"Là...... Đại thiếu gia đã trở lại."
Nghiễn Trạch lúc này mới lên tiếng:
"Kim Thúy, không còn chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài." Đuổi đám người đi rồi, đem thê tử bế ngang lên, ném trên giường, lòng nóng như lửa đốt cởi xiêm y nàng. Hắn đã nhịn hồi lâu, mặc kệ lửa trong lòng là dục hỏa hay tức giận đều cần có chỗ phát tiết.
Nàng ngửi được mùi hương trên người hắn không phải mùi hương của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ tên này lại vừa thân thiết với nữ nhân nào khác. Không có khả năng trong nhà hắn chỉ có hai nữ nhân là Họa Nhi và Xuân Nhu, chẳng lẽ vừa rồi ở trong hoa viên hắn không được thân thiết cùng mình nên đi tìm nữ nhân khác phát hỏa?
"Tướng công, phía dưới của ta không thoải mái......" Nàng kiều kiều nhược nhược nói:
"Ta đổi biện pháp hầu hạ ngươi đi."
Hắn liền lập tức phản ứng, hắn vẫn luôn muốn Ký Mi giúp hắn thổi sásaosqua vài lần hướng dẫn từng bước, nàng đều không đồng ý. Hiện giờ chuyện tốt tìm tới cửa, tự nhiên vui vẻ đồng ý. Kêu nàng đỡ lấy bộ phận phía dưới của mình, lại nhẹ nhàng ngậm lấy, hắn cảm nhận được ấm áp, thoải mái đến mức thiếu chút nữa nhịn không được tiết ra. Vuốt cái trán của nàng, trong miệng Mi Nhi Mi Nhi gọi nàng:
"Trước kia ngươi còn từ chối, nhưng hiện tại nhìn ngươi xem, so với các nàng kia không hề kém hơn tí nào."
Còn có "các nàng"? Cư nhiên còn có cả một nhóm người.
Ký Mi đang do dự không quyết, hiện giờ nghe hắn nói như vậy, mắt phượng nheo lại, khớp hàm hơi hơi dùng sức cắn.
Hắn tự cảm thấy hôm nay quá đen đủi, chịu đựng cơn đau nằm nhoài ra giường:
"Vừa rồi đi gặp mẫu thân, thiếu chút nữa bị nàng dùng lọ đựng nước tường vi ném chết, tìm ngươi thân thiết, lại thiếu chút nữa bị ngươi cắn thành hoạn quan. Thôi, ta cái gì đều không muốn nghĩ nữa, ngủ xong rồi tính."
Ký Mi sờ đến bên người hắn, lôi kéo hắn tay nói:
"Nghiễn Trạch, Nghiễn Trạch......"
Hắn ném tay nàng ra:
"Cút ngay!"
Nàng hoảng sợ sờ lên người hắn:
"Tướng công, tướng công, ngươi thật sự biến thành hoạn quan sao?"
"......"
"Ai nha, ta có phải đã gây ra đại họa rồi hay không?" Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng.
Nghiễn Trạch nhìn chằm chằm nàng, âm thầm cắn răng, nghĩ thầm cô nàng này nói không chừng là cố ý, liền đứng dậy bổ nhào vào nàng, xốc váy nàng lên:
"Có gây ra đại họa hay không, không phải ngươi thử rồi sẽ biết sao?! Phía dưới không thoải mái? Ta đây liền làm ngươi thoải mái!"