Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 50



Đường đi vừa tối vừa ướt. Tiêu Tố Thu vô cùng cẩn thận đỡ nữ nhi vào chính phòng, Lục Thành Đống đang  viết công văn dưới ánh đèn, thấy thê tử đưa nữ nhi vào, không khỏi sửng sốt:

"Đã khuya rồi, sao Ký Mi còn tới đây?"

Ký Mi ngước mắt áy náy nhìn về phía phụ thân, thấy trong phòng không còn ai khác, bỗng nhiên buông tay mẫu thân, xoay người đóng cửa lại. Động tác liền mạch lưu loát, không có bất kì vướng víu gì, nhìn Tiêu Tố Thu cùng Lục Thành Đống trừng lớn hai đôi mắt.

Ký Mi tim đập thình thịch một cái, quỳ gối  trước mặt cha mẹ, dập đầu thật mạnh, ngửa đầu rưng rưng nói:

"Cha, nương, đôi mắt của nữ nhi đã được khôi phục, vốn là muốn nói cho hai người biết sớm, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Thỉnh hai người không trách tội nữ nhi."

Lục Thành Đống làm rớt luôn cây bút lông xuống bàn, người cứng đờ, đôi mắt dại ra khó tin, hỏi:

"Này...... Đây là sự thật?"

Ký Mi trịnh trọng gật đầu: 

"Vâng, là sự thật! Cữu cữu mang một vị đại phu từ kinh thành trở về, ngài ấy đã chữa khỏi mắt cho ta."

Tiêu Tố Thu cuối cùng cũng tìm lại được ý thức từ trong khiếp sợ, nước mắt lập tức trào ra, vội vàng khom lưng nâng nữ nhi từ mặt đất đứng dậy, ôm lấy nàng khóc ròng nói: 

"Tại sao đến bây giờ ngươi mới nói, ngươi, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy tại sao còn muốn giấu chúng ta!"

Lục Thành Đống đến bên người nữ nhi, tựa hồ còn không dám tin vào sự thật bất ngờ này, vươn bốn đầu ngón tay, hỏi:

"Đây là mấy?"

"Bốn......" Ký Mi rưng rưng cười nói: "Cha, ta thật sự có thể thấy được mà."

Đột nhiên nghe được đôi mắt của nữ nhi đã khôi phục thị lực, nghĩ lại có chút chua xót, hắn thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười:

"Tố Thu, mau ngừng khóc, đây là chuyện vui lớn, đôi mắt của hài tử đã nhìn thấy được."

Tố Thu lau nước mắt, nhìn nữ nhi chăm chú không rời:

"Ngươi khẳng định lại lần nữa cho ta, ngươi thật sự có thể nhìn thấy?" 

Thấy nữ nhi lại gật đầu lần nữa, nàng liền nín khóc mà cười: 

"Nhìn ta, cha ngươi nói rất đúng, đôi mắt ngươi đã được chữa khỏi, ta còn khóc cái gì chứ!?" Nắm nữ nhi tay, ngồi trên giường đất, hỏi lại kĩ càng quá trình nữ nhi chữa trị đôi mắt, một chi tiết cũng không bỏ qua.

Ký Mi đem hết sự tình mà mình nhớ được kể lại cho cha mẹ nghe.

Lục Thành Đống than thở: 

"Tiểu cữu cữu của ngươi là một người tốt khó tìm. Thật không biết nên cảm tạ hắn thế nào mới phải."

Vẻ mặt Ký Mi liền đau khổ, áy náy nói:

"Đáng tiếc cữu cữu còn chưa biết ta có thể nhìn thấy...... Ta chưa có cơ hội để nói cho ngài ấy biết."

Tiêu Tố Thu đập nhẹ một cái lên mu bàn tay nữ nhi, nghiêm khắc hỏi:

"Ngươi đã nhìn thấy được, còn muốn giả bộ không nhìn thấy?"

Lục Thành Đống lắc đầu thở dài:

"Sợ là có quan hệ tới con rể."

Tiêu Tố Thu ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có chỗ thích hợp, nhíu mày nói: 

"A! Có phải ngươi muốn quan sát xem hắn có lừa dối ngươi hay không? Ngươi đã nhìn thấy cái gì? Hắn có điều gì bất thường không?"

Lục Thành Đống nhỏ giọng nói:

"Mặc kệ thế nào, Nghiễn Trạch là trượng phu của nàng, gạt hắn, tóm lại là không tốt......"

Tiêu Tố Thu không để ý tới trượng phu, chỉ ép hỏi nữ nhi: 

"Ngươi đã nhìn thấy hắn làm những gì?"

Ký Mi không muốn đem mọi chuyện làm lớn lên, huống hồ xét đến cùng chuyện đó là nàng vu oan Nghiễn Trạch, không thể xem là do hắn phạm tội được:

"Ai, có một nha hoàn thân cận hắn......"

Không đợi Ký Mi nói xong, Tiêu Tố Thu đã biết rõ bản tính Tiêu Nghiễn Trạch, liền đánh gãy lời nàng:

"Trước mặt ngươi mắt đưa mày lại với nàng ta?"

"......" Ký Mi do dự một chút liền phủ nhận:

"Không, là ta lén lút thấy được. Bất quá, nàng ta đã bị ta đuổi đi rồi."

Tiêu Tố Thu nói:

"Ngươi không cần dấu diếm thay hắn. Nếu chỉ đơn giản như vậy, hắn sao có thể nói ra bốn chữ "Thật xin lỗi ngươi"? Cái loại người như hắn, nếu không phải làm ra chuyện cả thiên hạ đều oán giận, tuyệt đối sẽ không cảm thấy hổ thẹn với ngươi! Hiện tại, đôi mắt của ngươi đã có thể nhìn thấy, sao còn phải sợ hắn? Cứ nói hết với ta, rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện gì?"

Ký Mi đang tính toán, nàng còn phải tiếp tục sinh hoạt với trượng phu trong thời gian rất dài, nên ở trước mặt cha mẹ, nàng sẽ tận lực bao che hắn:

"Thật sự thì ban đầu hắn đối xử với ta cũng không tốt, nhưng hiện tại hắn đã sửa chữa rất nhiều, đối xử với ta cũng biết lạnh biết nóng." Không sai, trước mắt, biểu ca còn đang cao hứng với nàng, chưa chán ngấy.

Lục Thành Đống hi vọng nữ nhi cùng con rể hạnh phúc mỹ mãn: 

"Chính miệng Ký Mi nói vậy, ngươi tại sao còn không tin?"

Tiêu Tố Thu híp mắt nhìn trượng phu:

"Có phải ngươi đã bị tiểu bát đản kia thu mua bằng cách hứa quyên tiền xây một cái thư viện trong huyện?"

Lục Thành Đống cười khổ nói:

"Đương nhiên không phải, nếu như Ký Mi thật sự bị khi dễ, ta khẳng định sẽ không có mắt không tròng. Ta thấy Nghiễn Trạch thật sự quan tâm Ký Mi, giơ tay nhấc chân đều săn sóc nàng cẩn thận, thấy vậy ta mới nói."

Tiêu Tố Thu nói:  "Thế tại sao ta không thấy như vậy?"

"Đây là do ngươi quan sát không đủ cẩn thận." Lục Thành Đống đã định liệu từ trước là thê tử sẽ vặn lại, vì thế lưu loát trả lời.

Tiêu Tố Thu nghĩ ngợi, cười lạnh nói:

"Hừ, bây giờ hắn chỉ tạm thời đối xử tốt với ngươi thì có ích gì? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sớm muộn gì hắn cũng hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, rồi sẽ bỏ mặc ngươi, chẳng thèm quan tâm."

Lục Thành Đống nói:

"Giờ không tiếp tục nói chuyện này nữa, đây đều là chuyện tương lai. Nói chuyện trước mắt đi đã, Ký Mi đã có thể khôi phục thị lực nhưng lại gạt hắn, nếu để hắn biết được, không chừng dưới sự giận dữ lại đòi hưu thê."

Tiêu Tố Thu trừng mắt nói: 

"Để cho hắn hưu! Ký Mi đẹp người đẹp nết, ta còn cảm thấy hắn không xứng với khuê nữ của chúng ta đâu!" Nói xong, lại đau lòng nói:

"Đều do hắn, nếu không bây giờ Ký Mi đã trở thành thái thái nhà quan nào đó rồi. Huỷ hoại cả đời Ký Mi còn có mặt mũi để hưu thê!?"

Ký Mi nhỏ giọng nói thầm:

"Ta đã gả cho hắn, cả đời này cũng chỉ có thể ở cùng hắn. Cho nên về việc đôi mắt, trước khi ta tự mình nói ra thì không ai được để cho hắn biết." Nàng nhận thấy trượng phu rất tức giận kẻ nào lừa gạt hắn.

Lục Thành Đống giọng hơi sầu nói:

"Vậy ngươi tính toán khi nào nói cho hắn biết?"

Ký Mi méo miệng:

"Khi trở về nhà, ta liền tìm cơ hội tuyên bố hồi phục thị lực, cùng hắn sống thật tốt." Nếu được chọn lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ giả vờ mù để tính kế trượng phu, chỉ có cách này mới lấy được sự áy náy từ trượng phu cùng mẹ chồng.

Tiêu Tố Thu nghe chua xót:

"Cha Ký Mi nhìn đi, ngươi thấy Ký Mi của chúng ta có phải thật hiểu chuyện không, tiểu tử Tiêu Nghiễn Trạch kia hại nàng mười năm không thể nhìn thấy ánh sáng, nàng còn muốn cùng hắn sống thật tốt về sau."

Lục Thành Đống nắm chặt tay áo, lắc đầu nói: 

"Ký Mi, cha cảm thấy ngươi làm như vậy không đúng, không nên gạt hắn!"

Ký Mi bất đắc dĩ nói:

"Đã giấu diếm, thì chỉ có thể tiếp tục giấu."

Tiêu Tố Thu vẫn quyết định như cũ:

"Hắn để ngươi chịu thiệt thòi, ngươi vẫn muốn ở với hắn cả đời!?"

"Ta có thể gạt hắn, lại không muốn gạt hai người. Lần này ta về nhà là muốn báo với hai người tin tức này." Ký Mi cười khổ nói tiếp:

"Cho nên, về sau các ngươi không cần phải lo lắng về đôi mắt của ta."

Tiêu Tố Thu nói:

"Đứa nhỏ ngốc, không lo lắng đôi mắt của ngươi, nhưng ta lại lo lắng cái khác. Mẹ chồng đối đãi với ngươi như thế nào? Về sau Nghiễn Trạch sẽ cưới mấy di nương? Ai nha, đừng nghe lời mấy di nương ấy, chẳng qua chỉ là tranh giành với chính thê, bà ngoại ngươi bề ngoài trông lợi hại như vậy, cũng chỉ là bày ra cho thiên hạ thấy, nhưng trong lòng cũng rất hận mấy di nương kia. Ngươi chỉ cần nhớ, nếu ngươi cùng Nghiễn Trạch có chuyện gì phiền lòng, thì vẫn còn có người thay ngươi làm chủ."

Từ nhỏ, nàng nhìn đã quen mấy chuyện thê thiếp tranh sủng gây ra bao nhiêu phiền toái, cho nên lúc trước mới cứng đầu gả cho Lục Thành Đống. Sự thật chứng minh là nàng đã chọn đúng, dù không có cẩm y ngọc ngà, nàng không sinh được con trai, trượng phu cũng không trách cứ nàng, thậm chí còn chưa từng có ý niệm nạp thiếp. 

"...... Chuyện đó cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng." Ký Mi nói tiếp:

"Bất quá, ta cảm thấy một khi ta có hài tử, cũng không cần để bụng hắn đi chỗ nào ngoạn nhạc, cả ngày vây quanh hài tử tâm trí đâu mà lo lắng chuyện khác chứ. Hắn không làm khó ta với hài tử, ta cũng không nghĩ sẽ dính lấy hắn cả đời đâu."

Nếu cả đời biểu ca một tấc cũng không rời khỏi nàng, nghĩ đến là đã thấy chán ngấy rồi.

Nói đến đây, Tiêu Tố Thu cũng không còn gì dặn dò nữ nhi. Trước mắt sắc trời không còn sớm, Lục Thành Đống thúc giục Ký Mi cần phải trở về, Tố Thu liền đứng dậy đưa nữ nhi trở về. Trên đường Ký Mi lặp đi lặp lại dặn dò mẫu thân không được tiết lộ bí mật của mình, Tiêu Tố Thu liền đáp ứng.

Nàng đập cửa sương phòng:

"Ký Mi đã trở lại, mau mở cửa!"

Vừa dứt lời, cửa lập tức được kéo ra, Nghiễn Trạch đứng ở bên trong vẻ mặt oán khí:

"Còn tưởng rằng ngài đem Ký Mi đi luôn, đêm nay không trả lại cho ta."

"Trả lại cho ngươi?" Tiêu Tố Thu cười lạnh nói: 

"Ký Mi là cục thịt rớt xuống từ trên người ta, cho dù gả cho ai, ở đâu, đều là khuê nữ của ta! Như thế nào liền thành của ngươi!?"

Nghiễn Trạch hừ cười nói: 

"Dù ta có nói cái gì, ngài vẫn luôn nói lý với ta. Ta đưa Ký Mi vào nghỉ ngơi, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, khom lưng làm động tác "tiễn khách".

Chờ Tiêu Tố Thu đi được một lúc, Nghiễn Trạch tay ôm eo thê tử, nhíu mày nói:

"Không phải là ta chỉ nghịch ngợm một chút khi còn nhỏ thôi sao, cô cô tại sao cứ luôn không vừa mắt ta?"

Ký Mi cứng họng, nửa câu đầu ngươi nói đã trả lời được vấn đề của ngươi.

Lúc này Nghiễn Trạch nhìn thê tử, bế ngang nàng vào phòng, đem người đặt trên giường đất, cúi người hôn bên trái, bên phải mặt nàng:

"Còn tưởng rằng tối nay ngươi không trở lại."

Ai, một khắc không có nữ nhân bồi liền không chịu được. Ký Mi mềm giọng ôn nhu nói: 

"Biết ngươi đang đợi ta, ta liền chạy nhanh trở về bồi ngươi. Ta không nói với cha mẹ chuyện mấy ngày trước, chúng ta đã làm hòa, không cần thiết phải nói chuyện này với người khác. Đúng không?"

Hắn vô cùng tin tưởng thê tử, nàng làm việc rất minh bạch:

"Hai người chúng ta đối xử với nhau thật tốt, không để người khác chen vào phá hoại."

Chắc chắn không cần, bởi vì hiện tại một mình nàng cũng có thể đối phó với trượng phu. Chờ ngày nào đó, bản thân không thể ở chung với hắn nữa, thì kêu thêm những người khác đến trợ giúp cũng không muộn.

Dưới ánh đèn, thê tử nhỏ nhắn xinh đẹp, Nghiễn Trạch chăm chú nhìn con ngươi nàng, nhíu mày thở dài:

"Ai, ngươi nói xem, mắt ngươi bị mù, nhưng tại sao ta vẫn thích ngươi chứ, mới vừa rồi không thấy ngươi một lúc mà ta đã nhớ đến không chịu nổi."

"......"

Hắn phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn, nhanh chóng ôm nàng cười nói: 

"Mặc kệ như thế nào, ở lại đây hai ngày nữa rồi chúng ta về nhà đi, cùng nhau hòa thuận sinh hoạt!" Nói xong, trải đệm chăn ra, giúp nàng cởi thường y, những việc nha hoàn làm thường ngày, nay hắn tự mình làm cho nàng. Buổi tối, hắn không dám manh động, thành thành thật thật ôm nàng ngủ một giấc đến sáng.

Hôm sau, Nghiễn Trạch phát hiện ánh mắt của dượng nhìn hắn với Ký Mi có chút kì quái, thỉnh thoảng còn thở dài lắc đầu. Cô cô lại có vẻ rất vui mừng, ngẫu nhiên sẽ nhìn Ký Mi bật cười. Hắn hồ đồ, không nghĩ ra được cô cô với dượng có chuyện gì.

Hắn nhìn không thuận mắt Mai Chi Hạng, từ buổi tối uống rượu cùng nhau xong, lại không thấy xuất hiện. Tố Thu cô cô nói hắn có việc phải ra ngoài, Nghiễn Trạch lại cảm thấy là do hắn biết có người không thuận mắt hắn nên đã trốn ra ngoài rồi.

Bởi vì ngày ấy gió tuyết lớn, kết  thành một lớp băng mỏng trên mặt đường, xe cẩu không thể đi lại, Nghiễn Trạch cùng Ký Mi ở lại nhà mẹ đẻ nhiều thêm mấy ngày. Chờ đến khi thời tiết ấm lại, băng trên đường đã rã, hai người cùng nhau thương lượng ngày mai sẽ lên đường trở về Tiêu gia.

Buổi sáng hôm nay, đang chuẩn bị lên đường, gã sai vặt Thiên Đông bên người Nghiễn Trạch bối rối tiến vào bẩm báo:

"Đại thiếu gia, lão gia phái người tới kêu ngài, kêu ngài về nhà một chuyến, chỉ nói ngài về một mình..... Để thiếu nãi nãi ở lại nhà mẹ đẻ chờ thêm mấy ngày."

Nghiễn Trạch buồn bực:

"Vì cái gì?"

Thiên Đông lắc đầu thấp giọng nói:

"Chưa nói là vì chuyện gì, tóm lại việc này rất gấp, kêu ngài mau chóng trở về."

Nghiễn Trạch đem Thiên Đông tống cổ xuống đánh xe, hắn trở lại phòng nói tin tức này cho thê tử. Ký Mi vốn dĩ không muốn về nhà, vừa nghe được tin tức tốt, nội tâm cảm thấy cao hứng, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái: 

"Vì cái gì chỉ gọi ngươi trở về, không cho ta trở về?"

Hắn nhỏ giọng nói ở bên tai nàng:

"Có thể là...... Cha ta hoặc là lão gia tử biết được chuyện hồ đồ ta làm, nên gọi ta một mình trở về để giáo huấn."

"...... Tại sao lại như vậy?" Nàng không hi vọng hắn bị đánh.

Thấy nàng lo lắng cho hắn, Nghiễn Trạch vừa lòng cười nói:

"Ta chỉ đoán vậy thôi, có lẽ là vì chuyện khác. Ngươi đừng lo lắng, ta trở về một chuyến, nếu không có chuyện gì sẽ tới đón ngươi."

Ký Mi đành phải gật đầu.

Nghiễn Trạch sau khi cáo từ cô cô, vội vàng ra cửa, thấy gã sai vặt Sài Hồ bên người cha đang cùng Thiên Đông nói chuyện. Hai người thấy hắn tới, nhanh chóng hối thúc hắn lên xe về nhà. Cả một đường về nhà hắn đều suy nghĩ đối sách, nếu lão gia tử với cha hắn biết được chuyện hắn cùng nha hoàn ngủ trên giường chính thê, muốn đánh hắn, hắn sẽ không để bọn họ đánh, lập tức chạy tới nhà cô cô tránh nạn.

Về đến nhà đã là chạng vạng, Nghiễn Trạch đi theo hai nha hoàn dẫn đường cầm theo hai cái đèn sáng rực thẳng đến chính phòng gặp cha mẹ.

Mới vừa tiến vào sân, hắn liền nghe được có tiếng trẻ con khóc nỉ non, đi đến cửa phòng hỏi thăm Hương Mai:

"Tiếng hài tử khóc từ đâu ra?"

"......"  ánh mắt Hương Mai chứa đầy thâm ý nhìn hắn, đẩy cửa ra:

"Lão gia cùng thái thái đang đợi ngài."

Nghiễn Trạch càng buồn bực, vào nhà, thấy cha mẹ đang ngồi ngay ngắn trừng mắt nhìn hắn, hắn hiểu có chuyện không tốt, cung kính thỉnh an: 

"Cha...... Nương......"

Tiêu Phú Lâm tức đến mức bốc hỏa, vỗ án dựng lên: 

"Tiểu súc sinh, cuối cùng ngươi đã trở lại! Xem hôm nay ta có đánh gãy chân của ngươi hay không? Ngươi đâu, mang gia pháp ra đây!"

Nghiễn Trạch hấp hối giãy giụa: 

"Cha, ta đã phạm sai chuyện gì?"

Chu thị lấy khăn lau nước mắt: 

"Gia môn bất hạnh, sinh ra ngươi đã là nghiệp chướng rồi, bây giờ còn lòi ra thêm một tiểu nghiệp chướng nữa, ngươi nói xem, ta phải sống thế nào đây?"

Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì? Nương vì cái gì muốn chết muốn sống?! Nghiễn Trạch lửa giận ngập trời hỏi phụ thân:

"Cha, ta đã phạm phải cái gì? Hôm nay ngài muốn đánh chết ta, ta có chết cũng phải hiểu được tại sao mình chết chứ!"

Tiêu Phú Lâm rống lên:

"Trương mụ, đem tiểu nghiệp chướng kia ra đây cho cha hắn thấy!"

Nghiễn Trạch liền thấy Trương mụ ôm một đứa trẻ con mới đẻ còn quấn tã lót đi ra, hắn lập tức choáng váng.

Chu thị gạt lệ nói:

"Buổi tối hôm trước có người mang ném ở cổng lớn, trong yếm có cài một phong thư, nói là con của ngươi, đưa cho Tiêu gia nuôi dưỡng."  Nói xong đem phong thư ném lên bàn cho nhi tử nhìn:

"Tự ngươi xem cho kĩ."

Nghiễn Trạch vội nhặt phong thư lên, tỉ mỉ đọc một lần, trong thư nói đứa trẻ này sinh vào ngày mười tám tháng tám, một mình nàng không thể nuôi nấng, nên mang đến Tiêu gia, hi vọng Tiêu gia sẽ nuôi lớn tiểu hài tử. Đến nỗi bản thân "nàng" còn muốn đi nhảy sông. Từ đầu tới đuôi, chỉ có câu cuối cùng nói là con của Tiêu Nghiễn Trạch, không cẩn thận nên được sinh ra.

"Nói bậy, đây không phải hài tử của ta!" Nghiễn Trạch run rẩy nói:

"Nữ nhân này tên mình cũng không viết ra, muốn tra cũng không thể tra được, tại sao lại khẳng định là con của ta!?"

Tiêu Phú Lâm cả giận:

"Không phải của ngươi, thế tại sao lại ném trước cổng Tiêu gia?! Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết, ta đã sớm dự đoán ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng ở ngoài, có ngày sẽ làm ra chuyện xấu mặt, quả nhiên hôm nay của nợ đã tìm tới cửa!"

Nghiễn Trạch ngã trên mặt đất, vội la lên: 

"Ta đã nói không phải của ta! Những phụ nữ thân cận với ta chỉ có mấy người, vào mùa hè, các nàng không ai là bụng to, như vậy không có khả năng sinh cho ta một hài tử vào tháng tám!"

Tiêu Phú Lâm vẫn chắc chắn là do nhi tử tạo nghiệt: 

"Mấy người phụ nữ? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân ngươi nhớ rõ được sao? Rót rượu vào, thì ai ai cũng ngủ cùng, hiện tại nghiệt đã tìm tới cửa rồi đấy!"

"Ta không biết mẹ của thằng nhãi này là ai, tóm lại hắn không phải hài tử của ta!" Nghiễn Trạch hết đường chối cãi: 

"Tùy tiện ném một hài tử đến trước cổng Tiêu gia liền nói là hài tử của ta, tại sao các ngươi lại dễ dàng tin tưởng?"

Chu thị tự nhiên nói: 

"Tại sao trong thư không nói của ai khác, mà lại chỉ đích danh của ngươi. Nếu đổi thành là Nghiên Thần, ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin sao? Còn không phải do ngươi phóng đãng thành quen, nói đứa trẻ này là con ngươi, ai cũng cảm thấy hợp lý."

Nghiễn Trạch cả giận:

"Ta mặc kệ, lập tức mang thứ tạp chủng này ném đi, đừng để cho Ký Mi nhìn thấy."

Tiêu Phú Lâm chỉ vào nhi tử mắng:

"Biểu muội ngươi thật không hiểu đổ mấy đời vận đen, bị ngươi làm hỏng rồi đôi mắt, hiện tại lại còn phải chịu đựng chuyện trượng phu sinh con hoang ở ngoài, thật nhục nhã!"

"Ta lặp lại lần nữa, không phải hài tử của ta!" Không biết Ký Mi có thể tin tưởng hắn hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.